Chuyện Thường Ngày Trong Cung

Chương 1



Quân Lạc Huy nhìn đại điện trống rỗng, cả người suy sụp, hắn không hiểu được, lần này trở lại hắn chiếm được ưu thế lớn như vậy, có thể biết trước mọi thứ như vậy mà kết quả vẫn thua, nếu như kiếp trước là do hắn ngây thơ, hắn không có gì để nói, nhưng lần trở lại này, các đường đi nước bước của hắn đều rất thận trọng, luôn đi trước một bước đem mối hiểm nguy diệt trừ từ trong trứng nước, cho đến lúc đăng cơ hoàng đế, hắn vẫn cho rằng mình có được những thứ tốt nhất trên thế gian này, có thê tử yêu thương, có quyền lực tối cao.

Nhưng đến lúc này hắn mới biết rằng, nữ nhân mà hắn yêu thương, chính là thủ phạm khiến hắn thất bại trong hai kiếp, cả hai kiếp mạng của hắn đều thua vào tay cô ta, Quân Lạc Huy cảm thấy thật nực cười.

"Ha ha ha..." đại điện trống rỗng chỉ có tiếng cười bi thương, hắn nhớ lại kiếp thứ nhất, những ngày tháng bị giam cầm, người đã tận tình chăm sóc mình, bây giờ nghĩ lại chẳng qua chỉ là âm mưu từ trước mà thôi, uổng công hắn còn nghĩ cô ta là người con gái tốt hiếm có khó tìm, đúng là mù mắt chó mà.

Có tiếng bước chân vang lên, có hai người đẩy cửa đi vào, do ở trong phòng kín đã lâu, ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến Quân Lạc Huy phải hơi nheo mắt lại, đến khi nhìn rõ người đến là ai khóe miệng hắn cong lên với nụ cười giễu cợt.

"Hoàng thượng đã nghĩ kĩ chưa? Chiếu thư thoái vị đã viết chưa?" Âm thanh phát ra từ miệng của một cô gái xinh đẹp diễm lệ, chỉ thấy nửa người cô ta đang vắt vẻo trên người đàn ông khác mà nói với Quân Lạc Huy.

Hắn đối với cảnh tượng trước mắt đã không còn cảm giác gì rồi, hắn đưa mắt nhìn về phía người đàn ông có dáng vẻ nhàn nhã, Quân Lạc Huy không thể ngờ rằng, người mà hắn tưởng chừng đã chết lại xuất hiện trước mặt hắn, nghĩ lại thì biết ngay bản thân đã bị cô ta lừa gạt, nghĩ lại trước đây mình toàn tâm toàn ý đối với cô ta, hắn thật lòng cảm thấy nực cười.

Không trả lời cô ta, Quân Lạc Huy khàn giọng hỏi: "Văn Cảnh Dương sao rồi?" Nhắc đến cái tên này, tim Quân Lạc Huy lại nhói đau, hắn trước giờ vẫn nghĩ nam nhân này là gián điệp, khi hắn bị mọi người phản bội xa lánh người này là kẻ duy nhất ở bên cạnh hắn, kiếp này hắn không thân với đệ đệ, nghe lời của gian hậu, biến bản thân trở thành kẻ cô đơn lẻ loi thật sự, còn người này đến thời khắc cuối cùng cũng không phản bội hắn.

"Ngươi hỏi Văn Cảnh Dương sao? Ha ha... Quân Lạc Huy, thật không ngờ người như ngươi mà cũng có kẻ chiệu làm những việc này vì ngươi, thật không biết hắn nghĩ cái gì nữa, ngươi đối xử với hắn như vậy, thế mà hắn lại không hận sao? Ngươi muốn gặp hắn?" Người đàn ông nãy giờ không nói chuyện mở miệng, giọng của hắn ta rất dịu dàng, nhưng lời nói từ miệng hắn lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, nói rồi hắn búng tay.

Một tên nô tài ôm một hộp hình vuông bước lên trước, theo ý chỉ của đại hoàng tử đến trước mặt Quân Lạc Huy.

Một mùi máu tanh tỏa ra từ trong hộp, mùi này khiến cho nhịp tim của Quân Lạc Huy đập ngày càng nhanh, hắn không dám nghĩ đến trong hộp là thứ gì.

"Tặng cho ngươi món quà, hi vọng hoàng đệ sẽ thích." Vừa nói vừa ra dấu cho Quân Lạc Huy mở chiếc hộp ra.

Quân Lạc Huy run rẩy nhận lấy chiếc hộp, sau khi mở ra mùi máu tanh trực tiếp xộc vào mũi, khi nhìn thấy đầu người bên trong chiếc hộp đồng tử của Quân Lạc Huy co rút lại, lúc này gương mặt quen thuộc chỉ còn những vệt máu, ánh mắt đã từng bao hàm nỗi thất vọng và bất khuất lúc này đã nhắm hoàn toàn, hắn không còn được nghe giọng nói rõ ràng của người này khi đưa ra các lời khuyên nhủ cho hắn nữa.

Nước mắt ngập tràn trong đôi mắt, Quân Lạc Huy mở to đôi mắt, nhìn chằm chăm vào chiếc hộp trong tay, người này đến chết cũng không phản bội hắn, nhưng hắn chưa từng đối tốt với người này dù chỉ một chút, Quân Lạc Huy hắn rốt cuộc là có tài cán gì chứ? Một lúc sau, hắn ngước nhìn hai kẻ đứng ở cửa, đột nhiên cười lên, đứng dậy đạp đổ các chậu lửa xung quanh, hắn yên tĩnh đứng chính giữa nhìn lửa thiêu cháy đại điện, tiếng cười phát ra từ miệng hắn, âm thanh đó như một con thú bị giam cầm mất đi tất ca, tiếng cười rất thê lương.

Hắn không còn tâm trạng quan tâm đến tiếng la hét kinh hãi và gấp gáp của hai kẻ đứng cùng chung một chỗ với hắn nữa. Hắn nhìn chiếc hộp trong tay, lúc sau cuối đầu hôn lên trán đầy vết máu, nhỏ giọng nói: "Kiếp này Quân Lạc Huy ta phụ ngươi, khi sống không ở cùng, bây giờ chỉ mong được chết cùng huyệt với ngươi, mong rằng kiếp sau sẽ được gặp lại ngươi, ta nguyện ý đánh đổi tất cả, Cảnh Dương ngươi có nguyện ý tha thứ cho ta không?"

Ngọn lửa bùng cháy thiêu rụi toàn bộ cung điện, đám cháy này cháy suốt một ngày một đêm, sau khi được dập tắt, cung điện vốn tráng lệ đã trở thành đống đổ nát.

Vào năm Minh Nguyên thứ bảy, Hoàng đế Minh Huy Quân Lạc Huy tự thiêu trong Điện Quân Hòa, cùng năm đó, hoàng huynh của Hoàng đế Minh Huy là Quân Lạc Hải lên kế vị, còn đại hoàng tử không có chiếu thư truyền ngôi, đăng cơ không danh chính ngôn thuận, sự tàn bạo của hắn khiến cả triều đại sụp đổ. Đời sau cho rằng, triều đại Quân Nguyên diệt vong là do liên tiếp kế vị ngai vàng đều là hai vị bạo quân.

Nhưng tất cả những điều này Quân Lạc Huy đều không biết, khi hắn ta mở mắt, đập vào mắt là chiếc rèm giường màu vàng. Còn bên cạnh thì có âm thanh thở yếu ớt, âm thanh này làm cả người Quân Lạc Huy cứng đờ, hắn chầm chậm quay đầu, nhìn thấy là gương mặt đang ngủ mà hắn từng nguyện ý dùng tất cả để đánh đổi, nhưng vào thời khắc này khi được nhìn thấy khuôn mặt này lần nữa, hắn không ngăn được biểu cảm nhăn nhó trên khuôn mặt của mình, tay không tự chủ được mà trực tiếp bóp cổ nữ nhân này.

"Hoàng, hoàng thượng, buông...." âm thanh ngắt quảng phát ra từ miệng nữ nhân này, hai tay tuyệt vọng kéo bàn tay đang bóp cổ mình, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì khó thở. Thời khắc này Quân Lạc Huy mới hoàn toàn tỉnh táo trở lại, trong lòng vô cùng bất ngờ, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, mặc dù vẫn chưa hiểu tình thế thế nào, nhưng hắn cũng đã bình tĩnh trở lại, tại vị nhiều năm khiến hắn dù gặp phải tình huống nào cũng có thể nhanh chóng làm rõ mọi chuyện xảy ra xung quanh.

Trong phòng lờ mờ tối, hắn và nữ nhân mong muốn hắn chết đang trên chiếc giường vàng rực, một ý nghĩ quen thuộc hiện lên trong đầu hắn, Quân Lạc Huy vội buông nữ nhân này ra, trên gương mặt hiện lên vẻ đau lòng ôm cô ta vào lòng nói: "Hoàng hậu, nàng sao rồi?" Trẫm vừa mơ thấy ác mông, có làm nàng bị thương không?" Dằn xuống sự manh động muốn bóp chết người trong lòng, Quân Lạc Huy giả bộ dịu dàng hỏi thăm.

"Bẩm hoàng thượng...Mật Nhi không sao...Hoàng, hoàng thượng không cần lo lắng..." Lâm Mật Nhi trả lời một cách yếu ớt, mắt nhìn Quân Lạc Huy còn có chút nước mắt, một tay che dấu vết bị bóp trên cổ, nếu như là trước đây Quân Lạc Huy nhất định sẽ rất đau lòng, nhưng lúc này khi nhìn thấy Lâm Mật Nhi hắn chỉ cảm thấy kinh tởm.

Quân Lạc Huy giả vờ vô ý buông Lâm Mật Nhi ra, hét lớn với bên ngoài: "Người đâu! Truyền thái y!" Vừa hét vừa dịu dàng dỗ dành người vừa bị hành động của mình làm cho sợ hãi, thái y nhanh chóng đã tới, Quân Lạc Huy lúc này mới xuống giường nói với thái y: "Thái y người mau xem Mật Nhi, trẫm không thể để cho Mật Nhi có chuyện được!" Trẫm muốn cô ta sống không bằng chết!

Đợi đến khi thái y xem xong Quân Lạc Huy mới hỏi:"Hoàng hậu thế nào rồi?" Bộ dạng gấp gáp lo lắng khiến cho người khác cảm thấy hắn rất quan tâm Lâm Mật Nhi.

Thái y cân nhắc một chút rồi mới nói:"Hoàng hậu nương nương không sao cả, nghỉ ngơi một đêm là khỏe thôi, hoàng thượng thượng đừng quá lo lắng." Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt hơi nheo lại của Quân Lạc Huy, trong lòng thái y lại run lên, hình như là nói không đúng? Nghĩ nghĩ thái y lập tức sửa lại: "Nhưng mà để giúp hoàng hậu nghỉ ngơi được tốt hơn, nương nương tốt nhất là nên tự mình nghỉ ngơi." Nói xong lén lút nhìn một chút, thấy trong mắt Quân Lạc Huy ánh lên vẻ hài lòng liền mừng rỡ vì mình đã đoán trúng ý thánh chỉ rồi.

Quân Lạc Huy lúc này mới quay đầu lại, ngồi xuống cạnh giường nắm lấy tay của Lâm Mật Nhi dịu dàng nói: "Hôm nay nàng nghỉ ngơi cho tốt, trẫm không ở lại nữa, đều tại trẫm lỡ tay làm nàng bị thương, trẫm tối nay đến thư phòng tự hối lỗi bản thân."

Lâm Mật Nhi thấy Quân Lạc Huy nói vậy, nghĩ lại cảnh khi nãy còn sợ hãi, nên gật đầu, miệng vẫn trách cứ: "Khi nãy hoàng thượng dọa sở Mật Nhi rồi, hoàng thượng muốn ở lại Mật Nhi cũng không chịu đâu." Cô ta cũng không sợ Quân Lạc Huy trách tội, cô ta biết Quân Lạc Huy trước giờ đều rất cưng chiều mình, nói nhưng lời như vậy còn khiến cho đối phương quan tâm mình nhiều hơn, cô ta làm sao lại không biết chứ.

Nghe những lời Lâm Mật Nhi nói Quân Lạc Huy lúc này chỉ muốn phủi tay bỏ đi, nhưng hắn chỉ cười và nói: "Mật Nhi đừng giận, đều là trẫm không tốt, trẫm lập tức đi hối lỗi." Vừa nói vừa đắp mền cho Mật Nhi, động tác này hắn đã từng làm ngàn vạn lận, nhưng không có lần nào như lần này khiến hắn muốn lấy mền trùm mặt Lâm Mật Nhi đến vậy. Đứng dậy bước ra ngoài, sự dịu dàng trên mặt Quân Lạc Huy biến mất hoàn toàn sau khi ra khỏi khỏi điện Phụng Nghi, lệnh cho tất cả nô tài lui xuống, một mình đi về phía ngự thư phòng, nhìn cảnh vật mơ mơ hồ hồ, hít thở không khí có chút lạnh lẽo, Quân Lạc Huy cảm nhận rõ ràng hắn lại trọng sinh trở về một lần nữa, ngoài việc tỉnh lại gặp ngay người mình căm ghét thì tâm trạng của hắn thật sự hưng phấn, còn hiện tại việc hắn muốn làm nhất chính là gặp người mà hắn nghĩ rằng sẽ không bao giờ được gặp lại nữa.