Chuyện Thường Ngày Trong Cung

Chương 40



Như cảm nhận được ánh mắt của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy cũng nhìn về phía Văn Cảnh Dương, nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Văn Cảnh Dương, trong lòng Quân Lạc Huy vui mừng, đồng thời dùng ánh mắt trấn an Văn Cảnh Dương.

Thân Hoài để ý thấy ánh mắt đưa qua đưa lại giữa hai người trong thâm tâm có chút bất đắc dĩ, hắn ta thật sự không nghĩ ra, một vị hoàng đế như Quân Lạc Huy sao lại bị Văn Cảnh Dương thu phục chứ? Nhìn kìa, chỉ với ánh mắt lo lắng của Văn Cảnh Dương cũng khiến hắn vui như vậy? Ho nhẹ một tiếng, Thân Hoài cắt đứt ánh mắt đưa qua đưa lại của hai người và nói: "Thiếu gia, chúng ta có phải nên đi xem phu nhân rồi không, không phải phu nhân cũng bất tỉnh rồi sao?"

Tiếng nói của Thân Hoài vang lên làm Văn Cảnh Dương thu lại ánh nhìn của mình, cảm giác giống như bị phát hiện ra gì đó khiến Văn Cảnh Dương có hơi mất tự nhiên, sau đó vội tiếp lời của Thân Hoài mà nói: "Phải rồi, phu nhận được Vũ Tuyên đưa qua phòng bên cạnh, chúng ta qua đó đi?"

Mặt Quân Lạc Huy lúc này hơi đen, không phải bất mãn việc Thân Hoài lên tiếng cắt ngang, mà là cái tên Vũ Tuyên được gọi từ miệng của Văn Cảnh Dương, khiến hắn nhớ lại chuyện trong nhã gian, nữ nhân này gọi Văn Cảnh Dương là ca, hắn không biết Văn Cảnh Dương vậy mà lại có một muội muội.

Mặt mũi đen xì, Quân Lạc Huy thật ra rất muốn hỏi Vũ Tuyên là ai, nhưng hắn cũng biết đây không phải là lúc để hỏi, giải quyết chuyện Lâm Mật Nhi trước rồi bảo Văn Cảnh Dương giới thiệu đàng hoàng mới được, hắn thật sự rất tò mò, vị muội muội này rốt cuộc là sao đây.

Đối với chuyện mặt Quân Lạc Huy tối sầm lại, Văn Cảnh Dương cho rằng là do Lâm Mật Nhi, còn Thân Hoài thì nghĩ rằng là do mình cắt ngang ánh mắt qua lại của hai người, cả hai người không ai đoán ra được thật ra Quân Lạc Huy đang xoắn xuýt vì nữ nhân mới xuất hiện khi nãy.

Sau đó cả ba người liền cùng nhau ra cửa qua căn phòng kế bên, đợi đến khi bọn họ vào phòng thì trong phòng chỉ còn lại một mình Lâm Mật Nhi, vị Vũ Tuyên muội muội mà nãy giờ Quân Lạc Huy quan tâm khong hề có ở đây lúc này, khiến Quân Lạc Huy nhẹ nhõm hơn, hắn không biết người này xuất hiện ở đây lúc này thì hắn nên cư xử thế nào mới đúng, sự tồn tại như tình nhân muội muội đáng nghi ngờ này.

Quân Lạc Huy bước vào trước, khi thấy Lâm Mật Nhi nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, hắn nhẹ nhàng gọi: "Mật Nhi?" Không thấy phản ứng, Quân Lạc Huy ra hiệu cho Thân Hoài lên trước kiếm tra Lâm Mật Nhi.

Được cho phép, Thân Hoài liền bắt mạch cho Lâm Mật Nhi.

Một lúc lâu sau Thân Hoài mới thu lại cánh tay bắt mạch cho Lâm Mật Nhi, khóe miệng cong lên thầm mỉa mai, nhưng miệng vẫn nói: "Phu nhân không sao, lát nữa thần kê đơn thuốc cho phu nhân dùng liền tỉnh lại ngay thôi."

Quân Lạc Huy không thấy được biểu cảm của Thân Hoài lúc này, vì vậy khi nghe nói Lâm Mật Nhi phải dùng thuốc mới tỉnh lại được hắn liền cau mày, hắn nhớ rõ lúc hắn giả vờ bất tỉnh Lâm Mật Nhi còn bình thường, người này sao lại có thể hôn mê chứ?

Đợi đến khi Thân Hoài xoay người lại, Quân Lạc Huy mới nhìn thấy ý cười trong mắt hắn ta, lúc này hắn mới cảm thấy vững dạ, đợi cho Thân Hoài kê xong đơn và sai thị nữ bên cạnh Lâm Mật Nhi chăm sóc Lâm Mật Nhi cho tốt, Quân Lạc Huy mới dẫn theo Thân Hoài và Văn Cảnh Dương rời khỏi phòng.

Trở về căn phòng ban đầu, Quân Lạc Huy mới hỏi Thân Hoài: "Tình trạng của Lâm Mật Nhi là thế nào?" Không thể không nói, mặc dù hắn đã đoán ra được một chút, nhưng vẫn hiếu kỳ tình hình thực tế của Lâm Mật Nhi là thế nào.

Thân Hoài cười khúc khích nói: "Tự cô ta cũng dùng An Khuynh Nhan, cho nên triệu chứng cô ấy đưa ra cho mọi người thấy cũng giống như thiếu gia, nếu không có gì xảy ra, kế hoạch qua mặt lừa người của cô ta xem như thành công rồi. Đáng tiếc cô ta đụng phải thiếu gia và thần, trạng thái hôn mê của cô ta, đại phu bình thường sẽ không phát hiện được, nhưng không có nghĩa là thần không phát hiện được."

Quân Lạc Huy nghe được lời này không nhịn được cười, dù sao Thẩm Hoài cũng nói đúng, còn về phần Thân Hoài có thật sự phát hiện ra hay không thì hắn không biết, nhưng Lâm Mật Nhi đụng phải hắn sau khi trọng sinh trở lại, xác định bất kể dùng thủ đoạn gì, ở trước mặt hắn, hắn cũng nhìn thấy rõ ràng.

"Thuộc hạ Lăng Thiếu Hồng có việc cần bẩm báo với thiếu gia." Lúc này ngoài cửa vang lên giọng nói của Lăng Thiếu Hồng, âm thanh này khiến ba người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau Quân Lạc Huy mới cho phép Lăng Thiếu Hồng vào phòng.

Lăng Thiếu Hồng vào phòng cũng không nhiều lời, sau khi hắn ta hành lễ với Quân Lạc Huy liền nói: "Khởi bẩm thiếu gia, lúc nãy có người đến khách điếm muốn tập kích giết chết người bị thương kia, cũng may tên đó đã bị đánh lui, Thanh Lai đã đuổi theo tên đó."

Nghe những lời này, Quân Lạc Huy hai mắt hơi lóe lên, sau đó Quân Lạc Huy nheo mắt lại, không biết đang nghĩ gì, một lúc lâu sau mới ra lệnh cho Lăng Thiếu Hồng: "Để Thanh Lai tiếp tục đi theo, những người khác thu dọn đồ đạc, sáng sớm mai lập tức lên đường rời đi." Mặc dù biết rõ cứ tiếp tục đuổi theo, những gì Thanh Lai thấy tất cả đều là giả, nhưng Quân Lạc Huy vẫn muốn làm như vậy, hắn không muốn tên kia biết được hắn đã nhìn thấu mọi thứ, vở kịch đến lúc này vẫn nên tiếp tục diễn tiếp mới đúng.

"Dạ, thuộc hạ tuân lệnh."

Đợi Lăng Thiếu Hồng rời đi, Quân Lạc Huy mới than thở nói: "Xem ra cái cớ của đối phương quả nhiên là chuyện này, cái này đúng là do chúng ta tự tìm, tên kia đúng là những gì có thể lợi dụng được đều dùng hết a." Nói xong lời này Quân Lạc Huy liền chú ý đến vẻ mặt có chút khó coi của Văn Cảnh Dương đang ở bên cạnh, hắn vội nói: "Không liên quan tới ngươi, người là do ta hứa cứu, nếu ta không đồng ý, ngươi có nói gì cũng vô dụng. Hơn nữa có hay không có người này, Lâm Mật Nhi truyền tin ra ngoài, ám sát cũng là chuyện sớm muộn."

Nghe Quân Lạc Huy nói xong, Văn Cảnh Dương chỉ cười đáp lại Quân Lạc Huy, về phần cậu có thật sự an tâm hay không, Quân Lạc Huy không biết, nhưng Văn Cảnh Dương đã xác định trong suốt chặng đường còn lại, cậu sẽ không rời Quân Lạc Huy dù chỉ một lát, dù sao cũng phải làm tròn chức trách của thị vệ thân cận, bây giờ không có ai có thể tùy lúc theo sát Quân Lạc Huy tố hơn cậu.

Nhìn bộ dạng của hai người, Thân Hoài biết điều đứng dậy cáo lui, "Thần về khách điếm trước, đến giờ thay thuốc cho người của Giang gia kia rồi." Nói rồi liền lui ra ngoài.

Sau khi ra cửa, Thân Hoài nhìn thấy một nữ tử đang đi về phía hắn ta, chân mày hơi nhướng lên, quay đầu lại nhìn căn phòng sau lưng mình, Thân Hoài bất giác mỉm cười, hắn ta không muốn làm phiền hai người, nhưng hắn không làm phiền thì còn người khác làm phiền, không phải ai cũng có con mắt nhìn như hắn ta đâu, gật đầu với thiếu nữa từ phía đối diện đi tới xong liền bước xuống lầu.

Mà trong phòng lúc này chỉ còn lại Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy nhìn Văn Cảnh Dương một cái rồi mới lên tiếng gọi: "Cảnh Dương......" Bị gọi tên khiến Văn Cảnh Dương giật mình, chỉ trách giọng Quân Lạc Huy lúc này quá dịu dàng, khiến cái tên cậu đã nghe trong hai mươi năm lại có cảm giác xa lạ, là giọng nói khiến người khác không khỏi rung động.