Chuyện Thường Ngày Trong Cung

Chương 42



Khi nói câu này Quân Lạc Huy cười vô cùng dịu dàng, so với thái độ ôn hòa lúc nãy là hoàn toàn khác nau, Tuyên Vũ ở bên cạnh có thể cảm nhận được, mặc dù Quân Lạc Huy luôn nở nụ cười nhưng rõ ràng sự dịu dàng lúc này của Quân Lạc Huy mới là chân thật, Quân Lạc Huy lúc này khiến con tim Tuyên Vũ không khỏi có vài phần rung động, cũng may rất nhanh cô ta liền khôi phục lại bình thường, sau đó vẻ mặt Tuyên Vũ có chút cổ quái nhìn nam nhân trước mặt, trực giác của phụ nữ khiến ánh mắt cô nhìn hắn thêm vài phần dò xét.

Nhận thấy ánh mắt của Tuyên Vũ, Quân Lạc Huy hơi liếc cô ta, sau đó nhoẻn miệng cười, đó là một nụ cười đắc ý, giống như đang khoe khoang thứ gì đó, hiếm khi Quân Lạc Huy có dáng vẻ như trẻ con như thế này.

Cũng không biết Tuyên Vũ có hiểu ý nghĩ nụ cười của Quân Lạc Huy hay không, chỉ thấy cô ta nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác, mà động tác của Tuyên Vũ có hơi lớn, thu hút sự chú ý của Văn Cảnh Dương, lúc nhìn qua thì liếc thấy ánh mắt Quân Lạc Huy nhìn Tuyên Vũ, khiến cậu liên tưởng đến phản ứng của Tuyên Vũ, Quân Lạc Huy hắn...

Nghĩ như vậy, ngay cả bản thân Văn Cảnh Dương cũng không nhận ra trong lòng dường như có gì đó không tự nhiên.

Khoảng thời gian về sau, cả ba người đều giữ im lặng, đến cả Tuyên Vũ cũng không sôi nổi như ban nãy, giống như là có tâm sự gì đó, ngoài Tuyên Vũ ra, đến cả Văn Cảnh Dương cũng có chút im lặng, Quân Lạc Huy lại thành người thư thái nhất ở đây, cho đến khi bọn họ uống xong ấm trà trước mặt, Quân Lạc Huy mới nói: "Ngày mai chúng ta còn phải lên đường, hôm nay đến đây thôi, đa tạ Tuyên cô nương đã tiếp đãi."

Tuyên Vũ nghe những lời Quân Lạc Huy nói lập tức ngẩng đầu, sau đó vội đáp: "Ô! Được, ca, ngày mai gặp." Nói rồi nhìn Văn Cảnh Dương mỉm cười.

Văn Cảnh Dương khi nghe Quân Lạc Huy nói chỉ ngẩn ra một lúc, rất nhanh liền trở lại bình thường, lúc cùng Quân Lạc Huy đứng dậy, nghe Tuyên Vũ nói cũng quay lại nhìn cô ta cười, sau đó mới cùng Quân Lạc Huy rời khỏi phòng.

Phòng riêng này không lớn nhưng được lót sàn gỗ, Tuyên Vũ đứng dậy cung kính tiễn người, ở chỗ hai người phía trước không nhìn thấy, Tuyên Vũ khẽ cau mày, thần sắc có chút nghi hoặc.

Trở về phòng, Quân Lạc Huy rất muốn hỏi thẳng Văn Cảnh Dương cô nương kia rốt cuộc có quan hệ gì với cậu, nhưng qua mấy câu trò chuyện ban này cũng có thể biết được, cô nương này có lẽ là con gái của người phụ nữ bên cạnh Văn Cảnh Dương, nếu hắn hỏi không biết có phải là không được phong độ lắm không? Hắn không muốn ở trước mặt Văn Cảnh Dương để lại chút ấn tượng xấu nào, Quân Lạc Huy nghĩ vậy nên có chút khó xử.

Vừa vào phòng liền thấy Quân Lạc Huy đứng ở giữa sảnh im lặng, hành động này làm Văn Cảnh Dương có chút khó hiểu, nghĩ không ra nên dứt khoát không nghĩ nữa, "Thiếu gia, ngài chờ chút, ta đi chuản bị nước cho ngài tắm." Nói rồi liền lui ra ngoài, đây là việc mà thị vệ thân cận như hắn lúc này phải làm.

Giọng có chút buồn bực đáp lời, sau đó Quân Lạc Huy mới xoay người lại nhìn Văn Cảnh Dương, thấy dáng người này quay người ra ngoài, hắn thật sự rất muốn nói để người khác làm đi, nhưng cuối cùng cũng nhịn lại, thân phận Văn Cảnh Dương lúc này nếu không để cậu làm gì đó thì không hợp lý.

Hai người trải qua một đêm dài trong sự im lặng và buồn bực, im lặng tất nhiên là Văn Cảnh Dương, còn buồn bực tất nhiên là Quân Lạc Huy rồi, Quân Lạc Huy thậm chí còn cảm thấy hôm nay hình như mọi thứ đều đang chống đối với hắn, có người muốn hành thích thì thôi đi, đến cả lúc tối, nói sao Văn Cảnh Dương cũng không chịu nằm kế hắn! Chuyện hành thích không nói, chuyện Văn Cảnh Dương không nằm kế hắn mới là chuyện khiến Quân Lạc Huy buồn bực nhất.

Nhìn Văn Cảnh Dương nằm ngủ ở một cái giường khác, Quân Lạc Huy vô cùng khó chịu, hắn rất muốn hỏi Văn Cảnh Dương là tại sao, nhưng thấy bộ dáng im lặng của cậu, hắn liền không biết làm sao mở miệng hỏi, lần đầu tiên hắn cảm thấy miệng lưỡi của hắn vụng về như vậy. Trước mặt Lâm Mật Nhi hắn hoàn toàn thể nói không cần suy nghĩ, nhưng tới Văn Cảnh Dương hắn lại trở thành không biết nói!

Quân Lạc Huy nằm trên giường không nhắm mắt, mắt nhìn chăm chăm Văn Cảnh Dương đang ngủ ở chiếc giường nhỏ cách đó không xa, như thể muốn nhìn xuyên thấu người ở trước mắt kia. Quân Lạc Huy cứ nhìn như vậy, đến cả lúc nào chìm vào giấc ngủ hắn cũng không biết.

Sáng sớm ngày hôm sau, những người vốn dĩ ở khách điếm Phúc Lai đã đợi sẵn ở cửa tửu điếm, việc đầu tiên sau khi Quân Lạc Huy tỉnh dậy là qua phòng Lâm Mật Nhi, nếu lúc này vẫn chưa muốn vạch trần nhau thì vở kịch này vẫn phải diễn tiếp, đúng không?

"Mật Nhi?" Quân Lạc Huy vừa vào phòng liền gọi tên Lâm Mật Nhi, vừa nghe tiếng đáp liền thấy Lâm Mật Nhi thong dong bước từ trong phòng ra, vừa nhìn thấy Quân Lạc Huy liền lập tức chạy qua, nhào vào lòng Quân Lạc Huy, hành động này khiến Quân Lạc Huy không chút chuẩn bị, suýt chút nữa đã đẩy cô ta ra.

"Tướng công, chàng không sao chứ? Đều tại Mật Nhi hết! Sáng này Mật Nhi tỉnh lại sợ chết đi được! Nếu không phải tại Mật Nhi nói đến tửu điếm này, tướng công cũng không gặp phải những chuyện như này!" Lâm Mật Nhi giọng điệu sụt sùi, tự trách.

Chiêu này khiến Quân Lạc Huy phải thầm khen ngợi, cô ta lên tiếng trước khiến mọi quyền chủ động đều nằm trong tay cô ta, muốn hắn có ý nghĩ ban đầu trước, với tình yêu mình dành cho cô ta, làm sao có thể nghĩ ra tất cả chuyện này đều là kế hoạch của cô ta chứ?

Khóe miệng khẽ nhếch lên với ý mỉa mai, nhưng khi đáp lời Lâm Mật Nhi lại là: "Chuyện này thì liên quan gì đến Mật Nhi chứ? Mật Nhi nghĩ nhiều rồi, đây chỉ là do kẻ thù của cái người bị thương mà vi phu cứu về thôi, chúng ta chẳng qua là bị liên lụy mà thôi." Theo mong muốn của họ, Quân Lạc Huy đưa ra một lý do phù hợp với ý muốn của bọn họ.

Do đó, Lâm Mật Nhi nghe xong hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền thấy cô ta lau giọt nước mắt bên khóe mắt, ngẩng đầu nói: "Nếu tối qua tướng công mà xảy ra chuyện gì, Mật Nhi nhất định sẽ đi theo chàng." Dáng vẻ khóc sướt mướt, thêm những lời nói thâm tình, khiến Quân Lạc Huy không khỏi phải làm ra bộ dạng thương xót.

Miệng thì nói những lời an ủi, trong bụng thì lại nghĩ, sao lại có thể nói trôi chảy thế nhỉ? Rõ ràng tối qua ở trước mặt Văn Cảnh Dương có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng đều bị nghẹn tại cổ họng.

Lúc dắt Lâm Mật Nhi xuống lầu còn có thể thấy được đôi mắt đỏ hoe của Lâm Mật Nhi, nhưng Quân Lạc Huy hoàn toàn không để ý tới, bởi vì sau khi xuống lầu, hắn liền thấy Văn Cảnh Dương, người mà khi nãy hắn kêu xuống lầu trước chờ hắn, ;íc màu đang trò chuyện say sưa với Tuyên Vũ, điều này khiến sắc mặt hắn hơi thay đổi, cũng may hắn còn nhớ bên cạnh hắn lúc này là ai, nếu không sắc mặt hắn lúc này còn xấu hơn.

"Thiếu gia, trùng hợp lúc này ta cũng muốn ra ngoài, không biết ta có thể đi cùng với mọi người không?", Tuyên Vũ khi thấy Quân Lạc Huy nắm tay Lâm Mật Nhi bước xuống lầu liền nói.

Nghe những lời này, trong lòng Quân Lạc Huy rất không vui, hắn vốn không định đồng ý, nhưng khi thấy vẻ mặt có chút bất lực nhưng cũng không phản đối của Văn Cảnh Dương, thì việc không đồng ý càng thêm chắc chắn, trong lòng hắn đã xác định rõ, không cần biết Tuyên Vũ nói gì, hắn tuyệt đối đều không đồng ý cho cô gái này đi cùng với bọn họ.

Đang suy nghĩ làm sao từ chối, Lâm Mật Nhi bên cạnh Quân Lạc Huy liền mở miệng hỏi: "Không biết vị cô nương này là......?", nét mặt nhìn Tuyên Vũ có chút hiếu kỳ, đồng thời cũng căng thẳng nắm chặt tay của Quân Lạc Huy.