Chuyện Thường Ngày Trong Cung

Chương 59



Văn Cảnh Dương nhìn qua Quân Lạc Huy, có chút không hiểu hắn kêu mình nhìn là nhìn cái gì, còn đang nghi ngờ thì thấy Quân Lạc Huy ra dấu bảo cậu cứ xem tiếp. Dằn sự nghi ngờ xuống, Văn Cảnh Dương vừa nhấp trà vừa len lén như vô tình nhìn qua, cho đến khi tất cả các món ăn đều được dọn ra trước mặt bọn họ, người mà cha con hai kia đợi cũng không thấy xuất hiện.

"Thiếu gia?" Đợi một lúc lâu cũng không hiểu gì, Văn Cảnh Dương nhỏ tiếng gọi, nhưng Quân Lạc Huy vẫn không trả lời, mà lúc mày cặp chân mày của hắn khẽ cau lại, phải mất một lúc mới thu lại ánh nhìn trên người hai cha con kia.

"Có thể là ta nghĩ nhiều rồi, đợi thêm một lúc nữa." Dứt lời, Quân Lạc Huy bắt đầu ăn mấy món nhắm trước mặt, thỉnh thoảng còn gắp cho Văn Cảnh Dương, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy, dù Quân Lạc Huy đang ăn các món ăn trước mặt, nhưng thỉnh thoảng vẫn chú ý đến những người xung quanh.

Nhưng nhìn quanh một vòng, đáng để hắn chú ý chỉ có hai cha con đang đợi người đằng kia thôi, bởi cuộc trò chuyện của những người khác chỉ là mấy câu chuyện phiếm, chuyện tầm phào, nhưng từ miệng hai cha con này thốt ra một từ mấu chốt khiến hắn phải chú ý, 'Chùa trên núi'.

Cho đến khi bọn họ đã ăn xong, người mà cha con họ đợi vẫn không đến, còn ngồi nữa cũng không được gì, chỉ lãng phí thời gian, Quân Lạc Huy nhỏ giọng gọi Văn Cảnh Dương: "Đi thôi." Sau đó hai người mới rời khỏi quán trà này.

Quẹo trái quẹo phải một hồi, ra tới ngoài trấn Mộc Gia, Quân Lạc Huy mới lên tiếng: "Lát nữa chúng ta phải nhanh chóng lên núi, chỉ sợ đêm dài lắm mộng." Đồng thời kể cho Văn Cảnh Dương nghe chuyện lúc nãy khi ở trong quán trà mà hắn nghĩ tới: "Hai cha con lúc nãy, e là có quan hệ với đám người mà chúng ta gặp trên đường đến đây."

Lời này khiến Văn Cảnh Dương cảm thấy sợ hãi, không lẽ đích đến của đám người của đại hoàng tử cũng giống với bọn họ? Nhưng không đúng nha, thấy dáng vẻ của Quân Lạc Huy, Quân Lạc Hải đáng ra không biết mới đúng. "Ý của ngài là đích đến của người kia cũng là chỗ đó?"

"Không phải, hắn ta chỉ có một tấm bản đồ, chắc chắn không biết được, sợ là hắn chơi chiêu ôm cây đợi thỏ." Nghĩ đến đây, Quân Lạc Huy trong lòng thầm hận phụ hoàng già nua ngu ngốc kia của hắn, nhưng không thể không khâm phục Dương Phi, có thể bên tai thủ thì đến mức độ này.

Khi nghe được lời này, sắc mặt Văn Cảnh Dương cũng có chút âm trầm, mặc dù đến giờ cậu vẫn không rõ thứ đồ mà Quân Lạc Huy muốn tìm là gì, nhưng cậu biết thứ đó vô cùng quan trọng, quan trọng tới mức Quân Lạc Huy không ngại làm mọi việc trong triều rối tinh rối mù lên.

Không lâu sau Ám Lân và Ám Tầm cũng quay lại, mọi người bèn chuẩn bị lên núi, trên đường đi, Ám Lân và Ám Tầm kể lại mọi chuyện mà mình dò la được, "Có một đoàn người ngựa đã vào trấn trước chúng ta một bước, rõ ràng thôn dân ở đây nhớ rất rõ những người từ nơi khác tới, hơn nữa đích đến của bọn chúng lần này là chùa Hồng Lâm."

Ám Lân kể lại, Ám Tầm nghe xong cũng gật đầu, bản thân mình nghe ngóng cũng như vậy, lời vừa dứt, trên mặt Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy liền hiện lên vẻ quả nhiên là vậy, sau đó Quân Lạc Huy liền nói: "Đi, chúng ta lên núi ngay."

Văn Cảnh Dương vốn tưởng bọn họ sẽ đi chùa Hồng Lâm trên núi, nhưng đi được một lúc lại thấy Quân Lạc Huy bắt đầu đi về phía rừng rậm ở lưng núi, không lâu sau bọn họ hoàn toàn lệch khỏi đường mòn lên núi, đi ở con dốc đầy có dại, đi như thế này vô cùng gian nan.

"Không phải là đi chùa Hồng Lâm sao?" Văn Cảnh Dương luôn cho rằng đích đến lần này của bọn họ là chùa Hồng Lâm trên núi cơ, nhưng hướng đi lúc này của bọn họ hoàn toàn không giống sẽ đi chùa Hồng Lâm.

"Không phải, chúng ta cần ra sau núi." Quân Lạc Huy đầu cũng không quay lại, nắm tay Văn Cảnh Dương nói, Ám Lân và Ám Tầm ở phía trước mở đường, nhưng cho dù là vậy, đi trên con đường núi cỏ dại mọc um tùm này vẫn có chút vất vả, cỏ dại cơ bản đã mọc đến thắt lưng, thỉnh thoảng dùng tay đẩy cỏ ra còn bị cào chảy máu.

Mất đúng hai canh giờ để đi hết đoạn đường này, đường núi không phải lúc nào cũng là đường thẳng, có nơi còn phải vòng, tốc độ di chuyển vô bị giảm đi rất nhiều, cũng đành chịu thôi, không chịu đi đường vòng mà muốn tránh chùa Hồng Lâm để đến sau núi thì rất khó.

Trên đường đi, thi thoảng còn gặp vài con thú nhỏ, nhưng bọn họ cũng chỉ đuổi chúng đi mà thôi, phải nói thú nhỏ trên núi Thái Hành Sơn đúng là nhiều thật, cho dù là dựa vào núi cũng giúp ích được cho cuộc sống của những thợ săn trấn Mộc Gia.

Văn Cảnh Dương đi bộ có chút mệt, nhưng nếu so với lúc mới ra khỏi cung, thể lực của cậu gần như tăng lên ba phần, cưỡi ngựa lên đường cả ngày lẫn đêm, thể lực của cậu muốn không tăng cũng khó. Suốt đoạn đường đi khá là yên tĩnh, Văn Cảnh Dương cảm thấy Quân Lạc Huy nắm tay mình vô cùng chặt, đi vòng vo một hồi lâu, đột nhiên bọn họ nghe tiếng suối chảy.

"Tiếng nước?" Âm thanh này khiến Văn Cảnh Dương thấy hưng phấn, cùng lúc đó cậu cũng nghe thấy Quân Lạc Huy nói: "Chúng ta đến nơi rồi." Lời này rốt cuộc cũng phá vỡ sự im lặng suốt đường đi, bầu không khí nặng nề cũng dần dần tan biến.

Sau khi đi xuyên qua rừng cây, quả nhiên một con sông nhỏ hẹp xuất hiện trước mặt bọn họ, nhưng con sông nhỏ này lại chảy xuyên qua núi, khiến Văn Cảnh Dương kinh ngạc không thôi, không ngờ phía sau núi Thái Hành Sơn lại có một con sông.

Trước khi ra khỏi rừng cây, Quân Lạc Huy nói: "Nghỉ ngơi trước đã, lát nữa chúng ta theo dọc con sông này đi ngược lên trên." Nói rồi kéo tay Văn Cảnh Dương qua bên cạnh nghỉ ngơi, thấy Văn Cảnh Dương mồ hôi đầm đìa, Quân Lạc Huy lo lắng hỏi: "Mệt lắm không? Trán ngươi đổ đầy mồ hôi kìa."

Văn Cảnh Dương lắc đầu: "Tạm ổn, so với cưỡi ngựa suốt đêm thì đoạn đường này như vầy là tốt rồi." Dứt lời còn mỉm cười, nếu như trước đây đi hai canh giờ đường núi cậu chắc chắn sẽ kiệt sức, quả nhiên con người là phải tập chịu đựng, chịu đựng được là sẽ ổn thôi.

Câu này khiến Quân Lạc Huy nhướng mày, nghĩ lại cũng đúng, so với cưỡi ngựa thì đi bộ đường núi hai canh giờ không là gì, lấy túi nước ở thắt lưng đưa cho Văn Cảnh Dương, đợi cậu uống xong mới lấy qua đưa lên miệng uống, sau khi nói rõ mọi chuyện, Quân Lạc Huy thích như vậy, cảm giác giống như được hôn, bây giờ chưa ăn được, nghĩ cũng được mà.

Đối với việc này, Văn Cảnh Dương coi như không thấy, mặc dù mỗi lần như vậy đều khiến cậu cảm thấy có chút kỳ quặc. Sau khi nghỉ được một lúc, mọi người lại lên đường, trước khi ra khỏi rừng cây, Quân Lạc Huy dặn dò một cách cẩn thận: "Bên sông có thể sẽ có người của Quân Lạc Hải, lát nữa dùng tốc độ nhanh nhất xử lý, giết sạch không tha!"

Bọn họ đi dọc bờ sông khoảng hai ba dặm, quả nhiên nhìn thấy người ngày đó gặp ở vùng hoang dã, mặc trang phục màu xanh đậm, mặt không cảm xúc, mắt nhìn ngó xung quanh, thỉnh thoảng đối chiếu với món đồ trong tay.

Trước khi người kia phát hiện ra bọn họ, Quân Lạc Huy đã kéo Văn Cảnh Dương núp vào một chỗ, Ám Lân và Ám Tầm cũng nhanh nhẹn nấp đi, Văn Cảnh Dương nín thở cùng Quân Lạc Huy chờ bọn Ám Lân xử lý người kia.

Quá trình diễn ra rất nhanh, cả tiếng hự cũng không nghe được, Ám Lân và Ám Tầm đã giải quyết xong kẻ bên sông kia, khi hai người quay lại phục mệnh, Văn Cảnh Dương còn ngửi được mùi máu tanh thoang thoảng trên người bọn họ.

Trong lòng Văn Cảnh Dương có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, là người trong hoàng gia, làm gì có chuyện không giết người, sau đó Văn Cảnh Dương thấy Ám Lân lấy bức tranh trong tay người đó dâng lên, khi Quân Lạc Huy mở ra, Văn Cảnh Dương ở bên cạnh nhìn qua liền phát hiện bức tranh này có chút quen mắt, nghĩ một lúc mới nhớ ra bức tranh này không phải là bức tranh sơn thủy bọn họ thấy trên thuyền ở sông Thanh Xuyên sao, khác ở chỗ nơi này có thêm dãy núi.

Văn Cảnh Dương thấy Quân Lạc Huy lúc này nheo mắt lại, trong mắt có chút nguy hiểm nhìn chằm chằm vào bức tranh trong tay, sau đó Quân Lạc Huy cười khẩy, xem ra sự việc phức tạp hơn hắn nghĩ, rõ ràng bức tranh núi Thái Hành Sơn dã nằm trong tay hắn, hắn tin chắc Quân Lạc Hải tuyệt đối không thể lấy được, nhưng cho đến lúc này, bức tranh trên tay hắn là sự kết hợp của hai bức tranh, là một tấm bản đồ hoàn chỉnh.

Thứ duy nhất còn thiếu là một đoạn văn, trên tấm bản đồ anh cầm lúc đầu có một đoạn văn, còn cái này thì không có, không lẽ phụ hoàng của hắn để lại cho Quân Lạc Hải không chỉ một tấm bản đồ mà là hai tấm? Ông ấy thật sự muốn để Quân Lạc Hải lấy được đồ rồi ép mình thoái vị sao? Nếu đã vậy sao không trực tiếp lập Quân Lạc Hải làm thái tử!

Càng nghĩ, mặt Quân Lạc Huy càng đen như nhọ nồi, nhưng cho dù là vậy, lần này hắn tuyệt đối không để cho bọn chúng toại nguyện! Hoàng đế chỉ có thể là hắn!

Hít sâu một hơi, Quân Lạc Huy gằn giọng: "Chúng ta đi!"

Mọi người lại đi tiếp về phía trước, lần này chưa đi xa, bọn họ liền thấy một chiếc thuyền bên bờ sông, trên thuyền có một ngư dân đang câu cá, chưa đến gần nhưng thần sắc hai người Ám Lân và Ám Tầm đều có chút khựng lại, sau đó Ám Lân dùng giọng nói vừa nhỏ vừa nhanh nói: "Võ công người này cực kỳ cao."

Câu này khiến ánh mắt Quân Lạc Huy hơi lóe lên, một lúc sau Quân Lạc Huy nhấc chân đi qua, những người khác muốn đi theo thì bị hắn vẫy tay ngăn lại, hắn đi từng bước về phía ngư dân, đến khi cách ngư dân đó một bước chân, ngư dân này cũng không có phản ứng gì, giống như là đang ngủ.

Một lúc sau, Quân Lạc Huy mới lên tiếng hỏi ngư dân này: "Ông bác này ơi, chúng tôi muốn qua sông, không biết có thể đưa chúng tôi qua sông được không?" Vừa hỏi, Quân Lạc Huy vừa ôm quyền chào hỏi.

Nhưng nói xong, ngư dân nọ cũng không chút phản ứng, Quân Lạc Huy đành phải nói tiếp: "Bác ơi, không biết có thể giúp đỡ được không?"

"Về đi, thuyền này không độ khổ hải, cũng không qua bờ bên kia." Giọng nói phát ra từ miệng của một đại hán đang cúi đầu khoanh chân ngồi ở đầu thuyền, khiến người nghe mờ mịt, khó hiểu, giống như có thiền cơ nào đó.

Quân Lạc Huy nghe xong cũng không làm theo lời nói mà quay đầu đi, ngược lại đồng tử hơi co lại, trong mắt hiện lên tia giác ngộ, Quân Lạc Huy nhỏ giọng hỏi: "Nếu không độ khổ hải, qua đến bờ bên kia thì sao?"

Nói ra câu này, Quân Lạc Huy thấy rõ ràng lưng của ông lão kia đột nhiên thẳng lên, qua một lúc thì bỏ cần câu xuống quay đầu lại nhìn hắn, ông lão có mái tóc và hàm râu trắng như tuyết, nhưng sắc mặt hồng hào, mạnh khỏe, có chút giống hạc phát đồng nhan trong truyền thuyết, mặc dù không có khoa trương như vậy nhưng màu da lại không hợp với màu tóc của ông lão, còn cặp mắt đen nhánh kia thì lúc này đang nhìn hắn không chớp mắt, giống như đang xác nhận gì đó.

"Độ thế nào?" Qua một lúc, ông lão đó nhìn Quân Lạc Huy và hỏi ba chữ.

Nhận được lời đáp của ông lão, Quân Lạc Huy biết mình đoán đúng rồi, đôi mắt hơi khép lại, hít một hơi thật sâu rồi mới mở mắt nhìn thẳng vào ông lão nói ra bốn chữ: "Đáp thần kiều nhĩ."

Quả nhiên, một lúc sau, Quân Lạc Huy liền nghe thấy ông lão cười một cách sảng khoái: "Ha ha ha ha! Tiểu tử, rốt cuộc cũng đến."