Chuyện Thường Ngày Trong Cung

Chương 63



Văn Cảnh Dương cầm lá thư trên hương án lên trước, nhìn chữ trên lá thư, đây là một bức thư tạ tội. Văn Cảnh Dương cầm là thư có chút ngạc nhiên, không mở ra mà trực tiếp đưa cho Quân Lạc Huy.

Quân Lạc Huy nhận lấy lá thư, liếc thấy ba chữ trên lá thư trực tiếp xé thư ra xem, vẫy tay một cái lá thư đang được gấp gọn gàng lập tức bung ta, Quân Lạc Huy cầm lá thư đọc từ đầu đến cuối, chân mày nhíu lại, nhưng cuối cùng lại chỉ đành thở dài.

"Viết cái gì sao?" Thấy dáng vẻ đó của Quân Lạc Huy, Văn Cảnh Dương có chút hiếu kỳ, trong đó viết cái gì. Văn Cảnh Dương tưởng rằng sau khi đọc thư xong, Quân Lạc Huy sẽ có chút không vui, nhưng có vẻ như bất đắc dĩ nhiều hơn?

Quân Lạc Huy đưa lá thư cho Văn Cảnh Dương: "Ngươi đọc đi, đám hòa thượng đó viết lá thư này làm ta không biết phải làm thế nào?"

Văn Cảnh Dương khó hiểu nhìn Quân Lạc Huy, sau đó cầm lá thư cẩn thận đọc từ trên xuống dưới, cho đến khi đọc xong cậu mới hiểu tại sao trên mặt Quân Lạc Huy lại đầy vẻ bất lực, bởi vì trong thư viết ra tội trạng và nổi khổ của bọn họ, quả thật khiến người khác cảm thấy xót xa cho bọn họ.

"Vậy thiếu gia muốn xử lý bọn họ thế nào?" Văn Cảnh Dương cũng thở dài hỏi Quân Lạc Huy, dù cho thật sự giống như trong thư đã viết nhưng Văn Cảnh Dương cho rằng không xử lý là không được.

Đắn đo một lúc, Quân Lạc Huy nhìn quanh bảo điện rộng lớn nhưng nhang khói không thịnh này rồi nói: "Về cung rồi bàn, nhưng chùa Hồng Lâm đích thực không cần giữ lại nữa." Đồ đã đến tay, nơi này lại cách chỗ ở của Quân Ngạc Lân gần như vậy, Quân Ngạc Lân thật sự không muốn giữ lại nơi này.

"Nói gì đi nữa ngôi chùa này cũng đã tồn tại nhiều năm rồi, ngài cứ vậy mà phá nó không sợ bị báo ứng sao?" Người nói câu này là Thân Hoài theo bọn họ vào trong, mặc dù hắn ta không đọc lá thư kia, nhưng khi nghe quyết định của Quân Lạc Huy vẫn bất giác nói ra lời này.

"Ngươi nhìn chỗ này xem, giống có người thường đến sao?" Vốn chỉ là một ngôi chùa che mắt người khác, vậy chuyện đã kết thúc, nhiệm vụ của nó cũng đã hoàn thành rồi. Xua tay, Quân Lạc Huy quay đầu lại nhìn tượng Phật được thờ cúng trên hương án suy nghĩ, trong lòng nảy ra một ý tưởng.

Ba người từ trong đại điện bước ra, lúc này, đám người Quân Lạc Hải đã bị Ám Lân và Ám Tầm trói lại, Quân Lạc Hải hai tay bị trói ra phía sau lúc này lại nhắm mắt, làm ra vẻ không muốn quan tâm đến ai.

Mọi người từ trong đại điện bước ra đi đến trước mặt bọn người Quân Lạc Hải, Quân Lạc Huy liếc thấy Quân Lạc Hải nhắm mắt liền nhếch mép cười và nói: "Đừng làm ra vẻ cam chịu, ngươi làm ra bộ dạng này, nói thật là ta không tin đâu, trước khi về đến kinh thành, ta nhất định sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, đại ca..."

Đây là lần đầu tiên nghe Quân Lạc Huy gọi Quân Lạc Hải là đại ca, Văn Cảnh Dương ngạc nhiên liếc nhìn Quân Lạc Huy, nhưng nghĩ lại cảnh ngộ của Quân Lạc Hải lúc này, Văn Cảnh Dương đại khái cũng hiểu được một chút. Lúc này cậu cũng chú ý đến Quân Lạc Hải, nhìn thấy ánh mắt của Quân Lạc Hải khẽ dao động vì lời nói của Quân Lạc Huy.

Có vẻ không giống với vẻ ngoài hoàn toàn không để ý của hắn.

Tất cả mọi người rời khỏi chùa Hồng Lâm. Sau khi bọn họ rời đi, toàn bộ chùa Hồng Lâm triệt để trở thành nơi hoang vắng, trong ngoài chùa đều không có một bóng người. Chuyện này qua ngày thứ hai bị hai cha con mà Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương gặp ở trà quán lúc trước phát hiện, hai cha con vô cùng hốt hoảng vì chỉ qua một đêm mà chùa Hồng Lâm không còn một người. Ngay cả trấn Mộc Gia dưới núi Thái Hành Sơn cũng bắt đầu lưu truyền những lời đồn hoang đường về chùa Hồng Lâm, tất nhiên đây là chuyện sau này.

......

Đường về kinh, đoàn người Văn Cảnh Dương không cần phải cưỡi ngựa vội vã lên đường nữa, thêm năm kẻ bị trói tay trói chân nữa, dứt khoát tìm hai chiếc xe ngựa. Xe ngựa rất nhỏ, là loại xe ngựa bình thường, tất nhiên không thể so với xe ngựa của hoàng gia. Trong xe nhỏ không nói, ngoài chỗ ngồi ra thì không còn thừa chỗ nào cả.

Nhưng dù sao đi nữa có xe ngựa cũng tốt hơn là cưỡi ngựa. Vết thương ở đùi trong của Văn Cảnh Dương rốt cuộc cũng có thể đóng mài rồi. Nếu cứ như lúc trước vội vã lên đường, vết thương vừa mới lành này chắc chắn lại bị rách lần nữa.

Xe ngựa đi rất chậm, lúc đến chỉ cần năm ngày, khi về bọn họ dùng gấp đôi thời gian. Mười ngày sau, nhóm người Văn Cảnh Dương cuối cùng cũng quay lại tòa thành mà lúc trước bọn họ đã gặp đám người Quân Lạc Vũ, mọi người ở trong ngôi nhà trong thành mà lúc trước Quân Lạc Vũ mua nghỉ ngơi một đêm rồi mới tiếp tục lên đường.

Tất nhiên, trong thời gian đó không thể thiếu việc dò la tin tức. Sau khi giam Quân Lạc Hải và những người khác vào phòng, để Ám Tầm ở lại canh giữ, liền phái Ám Lân ra ngoài dò la tin tức ở kinh thành.

Do không phải che giấu thân phận nữa nên Ám Lân thoải mái sử dụng các nơi thu thập tin mật trong thành, sau khi nhận được tin tức liền bẩm báo cho Quân Lạc Huy biết những thay đổi ở kinh thành trong thời gian qua.

Ở đại sảnh, Quân Lạc Huy nghe Ám Lân bẩm báo, đến khi Ám Lân nói xong Quân Lạc Huy cũng không nói lời nào, lúc sau Quân Lạc Huy mới nhoẻn miệng cười: "Đệ đệ này đúng là đáng tin ha." Vẫy tay cho Ám Lân lui xuống, Quân Lạc Huy lúc này mang theo tâm trạng vui vẻ về phòng tìm Văn Cảnh Dương.

"Cảnh Dương, phụ thân ngươi không sao, sau khi ông ấy xảy ra chuyện Lạc Vũ đã lập tức ra tay cứu người, bây giờ đã bình an vô sự ở trong phủ rồi." Vừa về đến phòng, Quân Lạc Huy lập tức đem tin tức nghe được từ chỗ Ám Lân kể cho Văn Cảnh Dương nghe. Hắn biết thời gian này, dù Văn Cảnh Dương không thể hiện ra ngoài, nhưng trong lòng chắc chắn rất lo lắng.

Quả nhiên, khi nghe Quân Lạc Huy nói vậy, thần sắc Văn Cảnh Dương lập tức mừng rỡ: "Thật sao? Phụ thân và mẫu thân đều an toàn sao?" Lên tiếng hỏi lại lần nữa, sợ mình nghe nhầm, khi tháy Quân Lạc Huy mỉm cười gật đầu, Văn Cảnh Dương mới hoàn toàn nhẹ nhõm: "Tốt quá rồi..."

"Tướng công ngươi ta đây tính toán như thần, chuyển nguy thành an, không biết ái khanh có thưởng gì không?" Thấy tâm trạng Văn Cảnh Dương tốt lên, Quân Lạc Huy bất giác bắt đầu khua môi múa mép, ây cũng là một thói quen mà hắn vô tình hình thành trong suốt chặng đường. Trước đây hắn thỉnh thoảng mới nói những lời như này, nhưng giờ mọi chuyện đã êm xui, Quân Lạc Huy cho rằng phải tăng cường thêm một chút, thúc đẩy tình cảm của hắn và Văn Cảnh Dương.

Văn Cảnh Dương vốn đang vui vẻ, nghe Quân Lạc Huy nói những lời đó có chút ngượng ngùng, kiểu xưng hô tướng công này làm cậu không được tự nhiên cho lắm. Đồng thời, do tiếng xưng hô này khiến cậu đột nhiên nhớ đến Lâm Mật Nhi không biết đã bị Quân Lạc Huy giam ở đâu, Văn Cảnh Dương như chuyển qua đề tài khác, hỏi Quân Lạc Huy: "Phu... Không phải, Lâm Mật Nhi ngài định xử lý thế nào?"

Câu nói của Văn Cảnh Dương làm nụ cười vốn đang tươi tắn của Quân Lạc Huy biến mất, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không nghĩ đến, hơi nheo mắt lại, nhớ lại những chuyện Lâm Mật Nhi đã làm ở kiếp trước đời nay, bây giờ Quân Lạc Huy nhớ lại, trong lòng vẫn có chút ớn lạnh, trực tiếp giết ả sao, lúc trước cảm thấy làm vậy không hả giận, nhưng bây giờ nghĩ lại trực tiếp giết người phụ nữ này lại giúp ả ta được giải thoát cũng không chừng, suy cho cùng người phụ nữ này thật ra rất đáng thương.

"Trở về ban cho cô ta lụa trắng, rượu độc đi." Quân Lạc Huy nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định làm vậy, giữ ả ta chỉ càng thêm giày vò ả mà thôi, đặc biệt là khi cho ả biết địa vị của ả trong lòng Quân Lạc Hải là thế nào, sợ là tự ả cũng muốn tìm cái chết.

Nghe thấy quyết định của Quân Lạc Huy, Văn Cảnh Dương mở miệng muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc cũng không nói ra, có lẽ làm vậy chính là cách để Lâm Mật Nhi bớt khổ sở hơn. Yêu sâu đậm một người, nhưng đối phương lại coi mình như con cờ, chuyện đó đáng buồn biết bao?

Thấy biểu cảm của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy tiến lên ôm người vào lòng, đầu dụi vào cổ Văn Cảnh Dương, miệng khẽ nói vào tai Văn Cảnh Dương: "Đừng tỏ ra vẻ bi thương đó, đó là do cô ta tự chọn, yêu một người không yêu mình, nỗi đau đó ta hiểu, ta không muốn thử lần nữa, mà ta tuyệt đối không để ngươi biết được cảm giác này, vì vậy... Ta yêu ngươi, Cảnh Dương."

Lời này khiến Văn Cảnh Dương khẽ sững người, đây là lần đầu tiên nghe thấy Quân Lạc Huy nói ba chữ này với cậu. Trước đây, khi Quân Lạc Huy nói say mê cậu, yêu cậu, nhưng lại chưa từng nói thẳng ba chữ này với cậu. Thậm chí cậu chưa từng nghĩ rằng có thể nghe được ba chữ này, lúc này đây lời này lại văng vẳng bên tai, Văn Cảnh Dương nhất thời cảm giác cả con tim mình đều bị ba chữ này lấp đầy, đầy đến nỗi như sắp tràn ra ngoài vậy.

Văn Cảnh Dương này thì có tài cán gì chứ? Khẽ hít một hơi, Văn Cảnh Dương đưa tay ôm lại Quân Lạc Huy, cũng là lần đầu tiên bày tỏ tình cảm của mình: "Thần thích cảm giác được ở bên cạnh ngài, từ nhỏ thần đã muốn trở thành một trung thần của hoàng đế giống như phụ thân, khi đó ngươi còn là thái tử, phụ thân đã nói với thần rằng, sau này hoàng đế mà thần hầu hạ chính là ngài. Thần một lòng muốn làm thần tử dưới điện của ngài, nhưng sau đó do ngẫu nhiên thần lại được gả vào cung, lúc đó thần cũng từng nghĩ rằng, nếu không làm được thần tử của ngài, vậy làm phi tử bên cạnh ngài, có lẽ thần cũng có thể giúp được ngài, không ngờ sau đó lại..."

Lần đầu tiên nghe Văn Cảnh Dương thổ lộ tâm tình trước mặt mình, nghe cậu nói từ nhỏ đã muốn làm thần tử của mình, con tim Quân La Huy không khỏi run rẩy, lại nghe thấy chuyện sau khi vào cung, câu 'sau đó lại' khiến tim Quân Lạc Huy nhói lên, ôm người trong lòng càng chặt hơn. Bởi hắn cũng nhớ lại thái độ của hắn đối với Văn Cảnh Dương lúc đó, ngay cả lần đầu tiên của bọn họ cũng chỉ là những đốm máu đỏ, chuyện này làm sao khiến hắn không nhói lòng cho được.

"Cảnh Dương...", cổ họng có chút nức nở, Quân Lạc Huy gọi tên Văn Cảnh Dương đều có chút khàn, nhưng không đợi hắn nói hết, Văn Cảnh Dương liền nói tiếp: "Ngài nghe thần nói, thần không biết lần tới thần sẽ nói những lời này hay không nữa."

Dứt lời, đắn đo một lúc mới nói tiếp: "Cho đến cách đây không lâu, ngài bắt đầu thỉnh thoảng xuất hiện xung quanh tẩm điện của thần. Lần đó ngài lén vào hôn thần khiến thần hoàn toàn không hiểu ngài muốn gì. Ngài biết không, trước đó thần chỉ nghĩ rằng cứ sống qua mười năm, phi tử trong mười năm không được hoàng đế lâm hạnh có thể rời cung. Ban đầu thần nghĩ rằng qua hết mười năm là thần được rời khỏi hoàng cung này."

Nói tới đây, Văn Cảnh Dương im lặng rất lâu, giống như đang chỉnh đốn lại suy nghĩ của mình, Quân Lạc Huy không làm phiền cậu, chỉ luôn ôm chặt lấy cậu. Một lúc lâu sau mới nghe Văn Cảnh Dương nói tiếp: "Thần tưởng rằng ngài buồn chán tìm thần làm trò vui, nhưng suốt chuyến đi này, ngài nhiều lần nói với thần ngài say mê thần, hoàng thượng... Thần không hiểu, lúc trước ngài nghi ngờ thần, chán ghét thần, tại sao bây giờ lại yêu thần? Giống như chỉ qua một đêm lại biến thành thế này, thần cảm giác được lời ngài nói là thật lòng, thần không nghi ngờ, trong lòng thần không biết từ lúc nào đã âm thầm bắt đầu chấp nhận rồi, nhưng thần thật sự không hiểu, rốt cuộc là tại sao ngài lại đột nhiên bắt đầu yêu thần chứ?"

Đây là lần đầu tiên Văn Cảnh Dương đem tất cả nhưng nghi vấn trong tận đáy lòng cậu hỏi ra, cậu không nói không chấp nhận tình yêu của Quân Lạc Huy. Khi cậu trở thành phi tử, cậu đã chấp nhận thân phận của mình, hơn nữa người đàn ông này, sau khi tiếp xúc, phát hiện ra những điểm tốt của hắn càng thu hút cậu hơn, Văn Cảnh Dương có thể nói là sau khi tiếp xúc mới dần dần thích hắn, nhưng còn Quân Lạc Huy thì sao? Cho cậu một cảm giác lại vô cùng bất ngờ, không có nguyên nhân, điểm này khiến trong lòng cậu cảm thấy bất an.

Sau khi nghe hết những lời Văn Cảnh Dương nói, Quân Lạc Huy im lặng, giống như lời Văn Cảnh Dương đã nói, tình yêu của hắn dành cho Văn Cảnh Dương rất đột ngột. Từ thời khắc hắn trọng sinh sống lại, con người chưa từng phản bội hắn này tất nhiên trở thành nơi gửi gắm tâm hồn của hắn, hắn khát khao tìm sự yên bình từ chỗ Văn Cảnh Dương.

Nhưng bây giờ đã khác rồi, mặc dù lúc đầu hắn nắm chặt cọng cỏ cứu mạng nhưng những tiếp xúc trong khoảng thời gian này khiến Quân Lạc Huy yêu say đắm người nam nhân cho người khác một cảm giác mờ nhạt này.

"Ban đầu quả thật là hứng thú nhất thời, còn sai ám vệ điều tra không ít chuyện của ngươi, sau khi biết mình đã hiểu lầm ngươi liền nghĩ cách tiếp xúc với ngươi, không ngờ dần dần, ngươi lại trở thành người quan trọng nhất trong lòng ta." Quân Lạc Huy không nói sự thật, chuyện kiếp trước là chuyện kiếp trước, hiện tại hắn chỉ muốn sống thật tốt kiếp này với người trong lòng là đủ rồi.

"Ta rất mừng, ta có thể yêu ngươi, Cảnh Dương..."