Chuyện Tình 4000 Năm

Chương 29: Người mà em yêu chính là anh



Kreiss ngồi che mặt vì xấu hổ. Thế mà anh lại hiểu lầm, rồi tự mình ghen tuông. Đẹp mặt chưa!

“Em cứ nghĩ anh né tránh nụ hôn của em là vì…hôm đó, tên Jethro…” - nhắc đến tên hắn khiến cô không khỏi cảm thấy run sợ, nhưng anh đã chặn miệng cô lại bằng một ngón tay.

“Đừng nhắc về những kí ức khiến nàng đau khổ nữa. Mọi chuyện ổn rồi.” - anh vỗ về cô: “Tuy rất khó chịu, nhưng ta biết nàng bị ép buộc, nàng không làm gì có lỗi với ta cả.”

“Ừm...” - tâm trạng cô đang buồn bỗng chốc vui vẻ hẳn lên.

“Vậy…” - anh ngập ngừng, len lén nhìn cô và nói nhỏ: “H…hôn bù được không…”

Sao nhìn cứ bị ngược đời vậy nhỉ…Đáng lẽ người bẽn lẽn phải là cô chứ, sao lại thành Kreiss ngượng ngùng thế này…

“Không.”

Anh thất vọng quay mặt đi, khẽ lẩm bẩm: “Tiếc đứt ruột…”

Melly khẽ phì cười, rồi quay mặt anh áp sát mặt mình.

Từ trước đến nay, cô luôn lo sợ sự xuất hiện của bản thân sẽ phá hỏng lịch sử nên không dám bày tỏ lòng mình, nhưng vậy thì đã sao? Bây giờ, không thể trở lại hiện tại, cô quyết định sẽ sống thật với lòng mình, mặc cho điều này có ảnh hưởng đến dòng chảy thời gian đi chăng nữa.

“Kreiss, anh hãy nhớ kĩ lời em nói: Em - yêu - anh!”

Trong lòng Kreiss lúc này ngỡ mùa xuân đã về, vô cùng vui sướng ôm lấy người trước mặt: “Ta cũng yêu nàng!”

Cô chầm chậm chạm vào môi anh, rồi nhẹ nhàng đưa lưỡi tách bờ môi ấy ra, từ từ tiến vào trong. Anh cũng phối hợp theo cô, rất nhanh đã theo kịp tiến độ. Melly liên tục khiêu khích đối phương bằng cách vuốt ve yết hầu của anh, khiến cả người anh khẽ run lên.

“Đợi đã…! Nàng đang bị thương, chúng ta không tiện…” - Kreiss nắm lấy tay cô, lời nói thì muốn dừng lại, vậy mà sao hành động lại tỏ ra lưu luyến thế?

“Anh nghĩ gì thế? Anh nói rằng chỉ muốn hôn thôi mà.” - cô mỉm cười đầy mị hoặc.

Kreiss tỏ vẻ ấm ức, trưng ra bộ mặt không cam chịu.

“Giờ thì bôi thuốc cho em được rồi chứ? ‘Người yêu’ của em?”

Nghe thấy hai tiếng 'người yêu' được phát ra từ miệng cô khiến lòng anh vui sướng khôn nguôi. Sau khi đặt Melly nằm úp xuống, anh nhẹ nhàng lấy khăn ẩm lau qua tấm lưng đầy vết thương mà trong lòng dằn vặt.

“Nếu ta đến sớm hơn, nàng sẽ không phải chịu đựng cảnh này…Nàng còn đỡ mũi tên thay ta nữa, sao nàng không biết quý trọng mạng sống như vậy hả…” - vừa cẩn thận thoa thuốc, anh vừa ngập ngừng vì sợ làm cô đau.

Kreiss nhẹ nhàng hôn lên vết hằn trên cổ của cô, rồi từ từ bôi thuốc lên trên đó.

“Lần sau không được hành động như vậy nữa, biết chưa? Lỡ như…” - anh định nói gì đó, nhưng chợt nhận ra đó là lời không may bèn thu lại vào họng.

“Em biết rồi mà…”

Sau khi bôi thuốc xong, Kreiss đột ngột đứng dậy và khuỵu gối xuống trước mặt Melly. Thấy thế, cô cũng ngồi dậy, bày ra bộ mặt khó hiểu. Chuyện gì đây?

“Trước đây, nàng rời xa ta vì không muốn để ta liên luỵ. Ta đã để nàng đi, nhưng ngay sau đó nàng lại gặp nguy hiểm và không thể trở về thế giới thực của mình.”

“Ta không muốn buông tay nàng thêm một lần nào nữa, dù cho điều này có trái với quy luật của nữ thần Meskhenet. Xin nàng, hãy ở lại bên cạnh ta.”

Đối diện với ánh mắt chân thành của anh, cô không tài nào nói ra lời từ chối. Chẳng phải cô đã quyết định sẽ sống thật với lòng mình sao? Điều gì đã khiến cô lưỡng lự?

“Em…muốn được suy nghĩ kĩ hơn.” - Melly đỡ anh dậy, đôi mắt có phần tránh né câu hỏi vừa rồi.

“Được, ta không ép nàng phải quyết định ngay đâu. Bất cứ khi nào nàng có câu trả lời, hãy nói cho ta biết nhé…Ta sẽ luôn đợi nàng mà…” - anh từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô với khuôn mặt trìu mến, sau đó mới rời đi: “Nàng nghỉ ngơi đi, khi nào cần, bảo thị nữ qua gọi ta nhé, ta sẽ tới ngay.”

Tâm trạng cô lúc này đang rối như tơ vò. Cô muốn được ở bên cạnh anh, vậy còn…gia đình? Còn những người bạn ở hiện đại? Họ nhất định sẽ rất nhớ cô, không chừng còn đang cùng gia đình tìm kiếm cô…

“Mẹ ơi…con nên làm gì? Con muốn được ôm lấy mẹ ngay lúc này, để mẹ vỗ về, an ủi con như hồi nhỏ…”

Melly nằm cuộn tròn người lại rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Cô đã mơ một giấc mơ, trong mơ, cô được trở lại với thế giới của mình, thế giới có gia đình, bạn bè, những người thầy cô…nhưng lại chẳng có anh.

Tỉnh dậy từ giấc mơ, hai hàng nước mắt của cô khẽ lăn dài trên má.

Chẳng lẽ, thật sự không có cách nào để vẹn cả đôi đường sao? Ông trời ơi, nhất định phải bắt tôi đưa ra lựa chọn khó khăn như vậy ư…?

“Mel, bất cứ khi nào cảm thấy mệt mỏi hay khó đưa ra lựa chọn, thì con hãy luôn nhớ rằng: Dù cả thế giới có đối nghịch với con thì bố, mẹ và anh Mike vẫn luôn đứng về phía con. Hãy luôn vững vàng, và tin tưởng vào quyết định của mình, con nhé! Bố mẹ sẽ luôn ủng hộ Mel, vì con mãi là đứa con bé bỏng của bố mẹ mà!”

Bất giác, cô nhớ tới lời bố mẹ nói, cùng khuôn mặt trìu mến của cả nhà lúc ấy, hai hàng nước mắt lã chã rơi.

“Kể cả quyết định của con…sẽ khiến con không bao bao giờ được gặp lại mọi người nữa ư…”