Chuyện Tình Hoa Tường Vi Màu Đỏ

Chương 4-1



Mưa mùa hạ vẫn rả rích rơi từ bầu trời xám xịt, dường như không có ý định tạnh.

Trong quán cà phê, lúi húi ở một góc dùng máy tính vẽ phác thảo, Hướng Cảnh tính giờ chênh lệch, gọi điện thoại sang Anh, muốn hỏi liệu người kia có thể đem mấy mẫu vẽ nhiều năm trước khi anh còn đang học ở trường nghệ thuật Anh St.Martins trả lại không. Cho dù không thể cầm lại toàn bộ nhưng ít nhất cũng nên trả anh một phần. Bởi vì lúc này anh thực sự không thể nắm bắt được cảm hứng của mình nữa, muốn khơi lại cảm xúc sáng tác ban đầu từ những tác phẩm trước kia.

Nhưng người kia không hề có ý định trả lại còn lạnh nhạt cự tuyệt: “Gần đây phải giúp Celine mấy vụ hợp tác, vừa mới tiệc tùng cùng bọn họ về. Đầu đau như bổ, buồn ngủ chết đi được, không rảnh đi tìm mấy đồ cũ của cậu đâu.”

“Nhưng mà…” Hướng Cảnh chần chờ một chút, thử hỏi, “Em chỉ muốn lấy lại cái thuộc về mình, với lại em đang cần dùng gấp, phiền anh gửi lại bản gốc cho em.”

“Khi nào rảnh tự về mà tìm, trong tầng hầm còn một đống phế phẩm của cậu, tôi đã sớm muốn ném chúng đi.”

“Nhưng hiện tại em chưa thể về Anh.”

“Tôi không thể quan tâm nhiều như vậy.” Anh ta nói đến đây rồi dừng lại, “Tôi phải uống thuốc đau đầu, cứ như vậy đi.”

“Triển Dự, anh…” Hướng Cảnh còn muốn nói nữa nhưng chỉ còn âm thanh tút tút như tiếng gió xé vô tình vọng vào tai.

Triển Dự lạnh nhạt bỏ máy trước, thậm chí còn không thèm hỏi anh: “Lặn mất tăm như vậy sao, rốt cuộc là em đã đi đâu”; “tùy tiện bỏ đi như vậy, cả đội thiết kế đã phải luống cuống thế nào”; lại càng không thể nói ra những lời quan tâm ân cần như “Từ khi em rời đi, anh vẫn một lòng nhớ em.”

Triển Dự người này vẫn không hề thay đổi, một lòng chỉ muốn lợi dụng anh đến tận cùng như quỷ hút máu mà thôi, căn bản là không hề có tình yêu dành cho anh, Hướng Cảnh tự nhắc nhở chính mình.

Ngay từ lúc đầu, tại Anh quốc, Triển Dự đã đứng ra giúp đỡ anh khi anh gặp rủi ro, tạo điều kiện cho kẻ tứ cố vô thân là anh học xong học viện thiết kế St.Martins; bất quá là do anh ta kỳ vọng vào tài hoa và cảm hứng sáng tác của anh mà thôi. Hết thảy cũng chỉ là trao đổi, chỉ vậy mà thôi.

Hướng Cảnh khép lại cái laptop khá nhẹ mà Ngô Khuynh Đình cho anh, mang theo tinh thần cùng tâm tình sa sút từ trong quán cà phê đi ra. Đồng thời ngoài cửa sổ mưa cũng lất phất bay. Hôm nay tâm tình cũng như cảm hứng của anh đều chán nản. Một ngày trôi qua mà ngay cả một bức phác thảo áo khoác của nữ anh cũng không thể hoàn thành.

Gần đây anh đóng cửa lại rồi đợi Ngô Khuynh Đình trong nhà. Anh hiểu được Ngô Khuynh Đình không thể chăm sóc anh mãi được, anh bắt đầu ra ngoài tìm một công việc để làm thêm nhưng cũng rất vất vả.

Tại nơi xa lạ, không ai biết thân phận thật của mình, tình cảnh của anh bây giờ so với lúc vô danh tiểu tốt khi mới tốt nghiệp từ St.Martins còn khốn khó hơn. Trong đầu mọi ý tưởng thiết kề dường như đều rơi vào ngõ cụt. Tuy mai danh ẩn tích nhưng mặc dù chỉ là đáp ứng ở trên mạng giúp một số tay chơi nhạc trong một dàn nhạc nghiệp dư thiết kế áo sơmi đơn giản anh cũng không thể thuận lợi thiết kế được.

Lúc mới gặp Ngô Khuynh Đình, anh tưởng sẽ ỷ lại cậu ta, tạm thời cái gì cũng đều không muốn nghĩ, ngẫu nhiên phóng túng cùng lưu lãng một chút sẽ có cải thiện. Giờ phút này anh nhận ra rằng vấn đề căn bản không ở phóng túng tạm thời, mà là cách sống mấy năm qua của anh.

Triển Dự vốn là bạn bè từ khi còn đi học với anh, tuy không cam tâm tình nguyện nhưng anh vẫn phải nhờ vả anh ta trong suốt mười năm trời. Từng có một khoảng thời gian dài, hết thảy mọi việc của anh đều do Triển Dự sắp xếp. Vì vậy sau khi rời khỏi Triển Dự, anh thực sự không biết nên làm gì. Ý nghĩ đó khiến Hướng Cảnh cảm giác sâu sắc được sự băng giá của trái tim mình, bởi thì ra việc anh đi theo người đàn ông kia chẳng qua là giao dịch cùng trao đổi, chỉ là loại quan hệ lạnh nhạt không hơn không kém.

Triển Dự cũng là một tên tuổi thiết kế nổi tiếng, nhưng không giống anh, có thể được học chuyên ngành thiết kế chính quy. Triển Dự có chút thiên phú, nhưng trong công việc cũng không thể một mình đảm đương một phía, nên vẫn đành phải ở dưới anh. Cho đến năm nay, các mẫu thiết kế của anh không được thị trường hoan nghênh, các xu hướng thời trang đưa ra liên tục nhận sự chỉ trích, Triển Dự mới có thể nắm được cơ hội lộ diện khó khăn này.

Hướng Cảnh vẫn nhớ kỹ mùa hè năm ấy, bọn họ hai bàn tay trắng ởLondoncùng chia sẻ một gian tầng hầm, Triển Dự vì anh mà làm hết tất cả. Nếu như không có anh ta giúp đỡ lúc mẹ anh mất, có lẽ anh rất khó sống được cho tới ngày hôm nay. Vì thế anh đối với Triển Dự luôn có một phần cảm kích, nhưng không có nghĩa là anh có thể tùy ý để anh ta tự do điều khiển.

Dường như Triển Dự chỉ lợi dụng đôi bàn tay khéo léo của anh mà thôi. Nhưng thật sâu trong tâm tưởng, Hướng Cảnh hy vọng trên thế giới này, có người thật lòng nhớ đến anh mà không phải vì những bộ quần áo thời trang đẹp đẽ mà anh đã tạo ra.

Đêm đó, ngủ trong phòng Hướng Cảnh nghe thấy Ngô Khuynh Đình gọi điện thoại cho một người bạn nhờ tìm hiểu mọi thứ liên quan đến anh. Mới chỉ hơi lơ mơ nên Hướng Cảnh hoàn toàn tỉnh giấc. Ngô Khuynh Đình thoạt nhìn đích xác là một thanh niên ngay thẳng vui buồn gì cũng thể hiện ra mặt, đặc biệt là lúc cười, một chút tâm cơ cũng không thấy. Tất cả hành động của họ Ngô mang đến cho Hướng Cảnh cảm giác đơn thuần cùng chân tình.

Đêm đó, Hướng Cảnh cũng đã biết, Ngô Khuynh Đình tuyệt đối không phải loại người ngang ngược ích kỷ, nhưng bởi anh ngang bướng không muốn nói ra những lời này, lúc này trong tim anh có một chút cảm giác ngọt ngào khó hiểu. Nhưng dù là vậy cảm giác hạnh phúc kia cũng không thể cứu chuộc được xuất thân, sự nghiệp của anh hay giúp Hướng Cảnh thoát ra khỏi sự trói buộc của Triển Dự.

Mở ô đi trên đường, Hướng Cảnh bất giác đi đến chỗ trọ của Ngô Khuynh Đình, ở cổng lối ra, hai cây cổ thụ nổi bật với những chiếc lá xanh biêng biếc, bàng bạc trong mưa. Chiếc xe hơi mini màu xanh của Ngô Khuynh Đình đỗ ở chỗ này. Cậu ta đang đứng ngoài cửa xe cùng một người phụ nữ trẻ. Hai người nói chuyện vài câu, thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười, đều là những thanh niên sinh ra và lớn lên ở mảnh đất này, có thể thấy được cảm tình giữa họ không tồi.

Phát hiện ra điều đó khiến người đang đứng bên kia đường – Hướng Cảnh vốn đã sa sút tinh thần bỗng thấy mất mát nhiều hơn, nhưng lại không hiểu được vì sao mình cảm thấy như thế. Một chút hơi ấm ngọt ngào trong tim cũng đã tan biến, mặc dù vốn là chính anh đối với cậu ta luôn tỏ ra do dự không quyết, giả bộ như không có thay đổi, nhưng anh vẫn tưởng là Ngô Khuynh Đình vẫn đang chờ đợi câu trả lời của anh.

Thế nhưng Ngô Khuynh Đình cũng có thế giới riêng của mình, đối với anh cũng không biểu lộ cảm giác của người xa lạ tình cờ gặp mặt, vẫn có thể thu nhận anh như thế đã là không tồi rồi.

“Được, tạm biệt, về nhớ làm cho ta đấy.” Nói chưa được vài câu, Ngô Khuynh Đình liền tiễn người phụ nữ kia về, một lúc lâu sau khi Ngô Khuynh Đình xoay người lên lầu, Hướng Cảnh mới tiến tới.

Bước từng bước nặng nề trên đường, Hướng Cảnh biết, tiếp tục nhờ vả cậu ta như vậy không phải là biện pháp dài lâu. Cho dù cậu ta là người tốt, cũng không được.

Trở lại trong phòng, hai người trầm mặc không nói, chỉ loay hoay làm vài việc vặt. Lúc nằm trên giường, Hướng Cảnh muốn nhân lúc này từ biệt Ngô Khuynh Đình. Bởi trước đây vốn luôn cảm giác được sự ân ái của Ngô Khuynh Đình nhưng gần đây cậu ta rất ít khi đụng chạm đến anh.

Anh biết Ngô Khuynh Đình là một chàng trai trẻ tuổi ngoài việc thích phô trương thanh thế còn có một đặc điểm lớn khác là ham thích mới mẻ. Khi cảm giác mới mẻ đã qua, đại thể sẽ không nhỡ kỹ từng câu nói hay từng cái hôn đã qua.

Trong căn phòng trầm mặc, Ngô Khuynh Đình đột nhiên mở miệng: “Không ngủ được sao?”

“Ừ.” Hướng Cảnh ậm ừ.

“Người mới nãy anh thấy là bạn học cũ của tôi, năm ngoái đã kết hôn rồi.” Lúc tiễn Tống Quý Hân về, Ngô Khuynh Đình cũng nhân tiện nhìn thấy Hướng Cảnh đang muốn sang đường, thấy anh ta ở bên kia hồi lâu cũng không sang, đại khái đoán được anh ta hiểu lầm cái gì.

“…” Hướng Cảnh không trả lời.

“Hôm nay có ý tưởng sáng tạo mới nào chưa? Cô bạn vừa rồi cũng biết chút ít về thiết kế, bình thường rất thích đi dạo công ty bách hóa mua quần áo, hay là để cô ấy giúp anh một chút.”

“Không cần làm phiền bạn cậu, tôi chỉ là tiện tay vẽ ra vài bức thiết kế, không có chủ đích cụ thể, ngay cả chính tôi cũng không thích.”

“Cứ từ từ làm là được.” Ngô Khuynh Đình dịu dàng an ủi, “Không nên ép bản thân.”

“Tôi mà cứ từ từ có lẽ sẽ đến hơn mười năm.” Hướng Cảnh ủy khuất nói, ở bên Triển Dự đã hơn mười năm, hơn mười năm chịu đựng. “Tôi không muốn lại từ từ đến như vậy…”

“Đời người không phải cứ tiến lên phía trước từng bước một, mà sau khi vượt qua những giai đoạn chững lại này anh sẽ có đủ dũng cảm để bước lên rất nhiều bước.” Ngô Khuynh Đình đột nhiên nói ra làm Hướng Cảnh giật mình. Đối với việc quên đi quá khứ, Ngô Khuynh Đình so với anh càng hiểu hơn.

“Chậm rãi từng bước một mà đi về phía trước, cuối cùng sẽ có ngày quên được thôi.”

“Tôi…” Hướng Cảnh từng tưởng rằng Ngô Khuynh Đình không hiểu được “Quá khứ” là một từ nặng nề đến thế nào.

“Quá khứ của cậu… như thế nào?” Hướng Cảnh tò mò hỏi. Anh thực sự rất muốn nghe.

Ngô Khuynh Đình trầm mặc nhìn cái áo khoác trên cột treo quần áo ở vách tường cách đó không xa, chợt nghĩ, cái quá khứ lưu manh của cậu chẳng qua chỉ là gây chuyện đánh nhau, chẳng có cái gì tốt để nói ra cả.

Ngô Khuynh Đình vẫn không hỏi anh ta tại sao muốn sửa sang lại quần áo của cậu, không chỉ làm kí hiệu trên quần áo của cậu mà còn khắc sâu cái kí hiệu đó vào lòng cậu nữa. Bây giờ, mặc kệ cậu làm chuyện gì, đi nơi nào, đều đã không ngừng nhớ tới hình dáng đóa hoa kia.

Đầu tiên, hoa chỉ xuất hiện trên ve áo nhưng giờ đây, đóa hoa đó còn nở rộ trong tim cậu.

“Dưới lầu lúc nãy, là anh ghen sao?” Ngô Khuynh Đình không muốn nói cho Hướng Cảnh biết quá khứ của mình liền chuyển đề tài, đứng dậy ôm lấy sau lưng Hướng Cảnh, khàn khàn hỏi. Nếu như Hướng Cảnh vì cậu mà ghen, cậu sẽ sướng đến phát điên mất.

“Tôi…” Hướng Cảnh nhìn cái áo khoác treo trên tường đối diện, thong thả nói: “Sao có thể thế được.”

Chiếc áo khoác ấy kỳ thật vốn là một loại biểu đạt ngầm. Không ngờ cũng có lúc một người đàn ông luôn chỉ dành sự chú ý cho nghệ thuật cũng phải cúi đầu vì người khác, lại càng không muốn nói là tình nguyện đi làm mấy việc hạ đẳng như sửa sang y phục hay quét dọn nhà cửa cho người khác.

Hướng Cảnh mặc dù là con riêng, nhưng vẫn thừa hưởng trong máu nét cao quý tao nhã. Vậy mà lại vì Ngô Khuynh Đình hết sửa sang quần áo, còn thêu loài hoa mình thích lên trên túi áo ngực… Liệu đó có phải vì tình yêu? Chính Hướng Cảnh cũng cảm thấy mơ hồ. Anh chưa từng yêu ai, tưởng rằng hết thảy chỉ là trao đổi mà thôi.

“Ai…” Ngô Khuynh Đình cố lấy dũng khí, nhìn thẳng vào mắt anh mà hỏi, “Tại sao lại sửa quần áo cho tôi?”

“Ách, chỉ là thuận tay mà thôi.” Hướng Cảnh nói dối, “Hy vọng lúc cậu đi xem mặt, phụ nữ sẽ thấy cậu rất tuấn tú.”

Mặc dù biết Hướng Cảnh trả lời không thành thật, nhưng Ngô Khuynh Đình thấy lúc anh ta nói chuyện, trong ánh mắt hiện lên sự dịu dàng, giống như muốn khóc. Cậu nghĩ chắc Hướng Cảnh ghen vì cậu đi.

“Vậy còn anh, anh thấy tôi đẹp trai không?” Ngô Khuynh Đình khó khăn nén lại tình dục đang dâng trào mà hôn người đàn ông kia, kéo quần đùi của anh ta xuống, nằm sấp lên người kia mà hôn môi hết thân thể xinh đẹp phía dưới, thì thào nói: “Tại sao không nói cho tôi biết anh không thích tôi ra ngoài thân thiết với người khác.”

“Tôi…” Đôi mắt Hướng Cảnh phủ lên một tầng hơi nước, “Tôi không có không thích…” Vừa nói hết, môi đỏ mọng đã bị Ngô Khuynh Đình che kín.

Ngô Khuynh Đình trước sau cảm giác liệu có phải làm tình là cách mà cậu có thể cho rằng Hướng Cảnh có tình cảm với mình.

Đêm đó, Hướng Cảnh bị Ngô Khuynh Đình hung hăng xoay đi xoay lại, dã man làm anh đến mấy lần. Cách biểu đạt tình yêu mãnh liệt này là sự trừng phạt nho nhỏ của Ngô Khuynh Đình đối với Hướng Cảnh, trừng phạt là bởi rõ ràng anh ta cũng có cảm giác với mình mà lại không thành thật nói ra, khiến gã lưu manh không biết dịu dàng là gì như cậu không biết phải làm sao mà đối xử với Hướng Cảnh, chỉ có thể ôm chặt lấy anh ta như thế này.

Không muốn mất đi.

Không muốn buông tay.

Lại càng không muốn thấy anh ta buồn rầu, lo lắng.

Cũng không biết phải làm thế nào mới khiến anh ta yêu Ngô Khuynh Đình.

Có lẽ ngay từ đầu Ngô Khuynh Đình đã là loại người vừa mang vẻ anh tuấn nổi bật vừa ẩn bên trong một nét ưu thương khó lí giải… Tại sao, Ngô Khuynh Đình có thể làm cho anh vui sướng mà đứng lên… Tại sao?

Chỉ chớp mắt, mùa hè đã trôi qua một nửa. Ngô Khuynh Đình cùng Hướng Cảnh ở chung không biết tại sao lại có cảm giác như vợ chồng lâu năm, hai người tận lực tỏ ra “tương kính như tân” (vợ chồng trọng nhau như khách). Cả chủ nhật ở cùng nhau mà hai người chỉ “làm” một lần, đó là khi Hướng Cảnh chủ động.

Ở cùng Ngô Khuynh Đình, Hướng Cảnh từ đầu đến giờ vẫn cảm thấy mắc nợ họ Ngô kia. Không biết cậu ta thích cái gì, mà tình hình hiện tại của bản thân cũng không thật tốt nên chẳng thể làm gì cho cậu ta được. Hình như ngoại trừ giúp cậu ta sửa sang lại quần áo mà dường như nhiều năm nay cậu ta vứt xó thì cũng chẳng có việc gì đáng kể.

Đêm khuya mà vẫn thật nóng bức, không một cơn gió mát, Ngô Khuynh Đình ngồi trước TV xem bóng đá. Hướng Cảnh sắp xếp xong mấy bức phức thảo, đi ra phòng ngoài chủ động hôn cậu ta. Hôn một trận điên cuồng rồi ngồi xuống trên đùi cậu ta, cái gì cũng không nói mà khiêu khích lột dần cái áo sơ mi trên người cậu ta, kéo khóa quần cậu ta ra, linh hoạt dùng tay luồn qua khe hở dò xét vào bên trong.

Ngô Khuynh Đình kinh hỉ mà cảm nhận động tác của người đàn ông vì nhớ mình mà chủ động tấn công. Khóe miệng dần dần cong lên. Cậu tự lừa gạt mình là người đàn ông kia thích cậu nên mới làm như vậy.

“Đừng…” Hướng Cảnh cầm lấy phân thân mấy ngày nay “im hơi lặng tiếng” kia của Ngô Khuynh Đình chuẩn bị chà xát, hạnh phúc trào dâng trong Ngô Khuynh Đình khiến cậu muốn ngay lập tức điên cuồng mà “chà đạp” người đàn ông có tướng mạo cùng khí chất vạn phần thanh lệ kia, hai gò má đỏ lên, vụng về ôm lấy Hướng Cảnh, ánh mắt lộ ra vẻ bị mê hoặc bởi đôi con ngươi long lanh kia, si ngốc để mặc Hướng Cảnh muốn lấy gì thì lấy.

“Sao lại không vẽ tiếp? Mệt à?” Ngô Khuynh Đình hỏi.

Hướng Cảnh không trả lời, hai tay vẫn tiếp tục ma xát bên ngoài phân thân đã dựng thẳng đứng của Ngô Khuynh Đình, cho đến khi Ngô Khuynh Đình không thể nhịn được dục hỏa đốt người mà lột quần Hướng Cảnh ra, tay giữ chặt lấy thắt lưng của người kia, đem tiểu đệ bị kích thích đến phấn chấn bừng bừng kia mạnh mẽ cắm vào bên trong nhụy hoa của người đàn ông phía trên giương oai.

“A… Khuynh đình… Thật lớn… A, sâu quá…”

Giao triền trên ghế salon khiến Hướng Cảnh cùng Ngô Khuynh Đình va chạm càng mãnh liệt đến nỗi Ngô Khuynh Đình kêu lên tiếng, “Ưm, thật thoải mái…”

Kỳ thật mỗi lần hai người thân thiết, Hướng Cảnh không hề cảm thấy chán ghét. Cho dù hai người vốn là đàn ông đi chăng nữa nhưng bởi vì người đàn ông sở hữu đôi mắt trong suốt như hồ nước kia mang đến cho anh những vuốt ve quá mức dịu dàng đã làm Hướng Cảnh hoàn toàn quên mất phải tự hỏi liệu mình có phải đồng tính luyến ái không và liệu mình có thích cậu ta không. Cùng cậu ta kết hợp một chỗ đem lại loại khoái cảm run rẩy cùng thỏa mãn mà Hướng Cảnh còn muốn tiếp tục cảm nhận nữa.

Ở trong phòng kín mít làm tình mấy hồi đến lúc cả người ra một thân mồ hôi, hai người mới miễn cưỡng đem lửa tình giảm xuống.

Sau khi bị Hướng Cảnh chủ động hấp dẫn, Ngô Khuynh Đình càng cảm thấy không thể hiểu rõ Hướng Cảnh, dường như trong đầu anh ta đang suy nghĩ điều gì đó, Hướng Cảnh rõ ràng cũng đang nghĩ ngợi vài thứ.

Nếu như thật sự muốn biểu hiện giận dỗi, lúc Hướng Cảnh chủ động đón nhận cậu có thể chán ghét đẩy anh ta ra. Nhưng cậu không muốn suy nghĩ mà hưng phấn bừng bừng ôm lấy Hướng Cảnh rồi không bao giờ muốn buông ra nữa. Thật sự là bộ dạng bị Hướng Cảnh quyến rũ. Ngô Khuynh Đình một lần nữa phát hiện ra mình thích Hướng Cảnh đến mức nào. Nhưng anh ta vẫn chưa đáp lại cậu.