Chuyện Tình Khe Núi

Chương 36



Edit: Đậu Xanh

Mười năm trước, một số cây cối và thú vật ở núi Ô Vân đã tập hợp linh hồn của trời và đất biến hóa thành hình người chỉ trong một đêm, vào thời điểm đó trong rừng vì một tia sét mà dẫn đến hỏa hoạn, chính vì thế các dân làng ồ ạt chuyển vào thành phố sống, chỉ có cậu bé Trần Chiêu Hàn 15-16 tuổi từ đầu đến cuối không chịu chuyển đi.

Anh là cô nhi, bên cạnh không có người thân nào, các đứa bạn chơi cùng vốn dĩ muốn rủ anh đi theo, nhưng anh thà chết cũng không chịu rời đi.

Hôm ấy, lửa cao ngút trời, anh quật cường quỳ trước cửa nhà, sống lưng thẳng tắp, sống như một con thú nhỏ trầm lặng, cố chấp quyết không chùn bước.

Sau đó anh bị màn khói dày đặc hun đến ngất đi, chính trưởng thôn Bạch đã biến thành hình người phát hiện ra anh khi dẫn theo một nhóm thanh niên đi chữa cháy, ông ấy cõng anh quay về sơn động của mình.

Vài tháng sau, một thôn làng mới được xây dựng như ban đầu, dân làng khác loài đã tiếp nhận cậu bé loài người kiên cường bất khuất này, Trần Chiêu Hàn cũng không bài xích việc cùng chung sống với bọn họ.

Nhưng dù gì những dân làng này đều không phải người thường, dần dà rất dễ bị các gia tộc lớn chuyên bắt yêu luyện đan phát hiện ra. Vào lúc này có một vị đạo sĩ nổi tiếng trên thị trấn, tự nguyện chạy đến giúp đỡ dân làng, dẫn theo đồ đệ vẽ một vòng trận pháp ngay tại đây.

Trần Chiêu Hàn và Lục Đại Lâm sống ở phía đông và phía tây của ngôi làng trên núi. Dương khí trên người phía trước nặng, tiện cho việc trấn thủ đầu trận pháp, người phía sau am hiểu âm dương và ngũ hành chi thuật, có thể trấn thủ đuôi trận pháp.

Trận pháp này rất có hiệu quả, có thể để các cây cối yêu quái sống một cuộc sống của người bình thường. Mười năm chiến đấu, một vài thế hệ sau trong số họ thậm chí còn quên mất thân phận của bản thân, bây giờ bỗng dưng xuất hiện thêm một con người sống ở nơi này, tất nhiên đã dẫn đến những dòng ý kiến trái chiều.

“Hiện tại bên ngoài thay đổi từng ngày, có những người không còn ngồi yên trong nhà, trước em, chắc hẳn có không ít người đến nơi rừng rậm này để thám hiểm nhỉ, tại sao họ chỉ nhằm vào mỗi em thế?”

Từ Tư Nhan đi tới đi lui một vòng trước cái bàn, chợt dừng lại nhìn về hướng hai người ngồi đối diện.

Sau bữa cơm trưa, Trần Chiêu Hàn dẫn cô đến tìm Lục Đại Lâm, ba người đưa mắt nhìn nhau, không ai biết nguyên do trong chuyện này.

“Còn nữa, tại sao anh không cho tôi gặp sư phụ của anh?” Trong lòng Từ Tư Nhan có quá nhiều điều bí ẩn, Trần Chiêu Hàn thấy cô lo lắng buồn rầu, bèn đứng dậy nắm lấy tay cô, dịu giọng nói: “Mấy năm trước cậu ta rời khỏi sư môn, đã cắt đứt liên lạc với sư phụ của cậu ấy từ lâu.”

Lục Đại Lâm cũng nói, “Cô Từ, đêm qua tôi đấu pháp với sư phụ, hình như ông ấy đã bớt chút thời gian để cho cô nhìn thấy một mộng cảnh, vậy rốt cuộc đó là gì?”

“Không có gì.” Từ Tư Nhan nhất thời không biết phải nói làm sao, cô nhìn Trần Chiêu Hàn một cái, hất tay anh ra đi đến trước cửa, “Trần Chiêu Hàn, chúng ta về thôi.”

Mặt mũi Trần Chiêu Hàn u ám, trước khi đi một tay đặt lên trên vai Lục Đại Lâm, đè thấp giọng nói để lại một câu chế giễu nhẹ, “Suy cho cùng chỉ là một trận giữa sư và đồ, ông ấy có thể tùy ý tìm thấy cậu, cậu không thể dựa theo khí tức mà ông ấy lưu lại tìm thấy ông ấy sao?”

“Mẹ nó! Ông đây đâu có phải chó mà dựa theo mùi hương tìm người, Trần Chiêu Hàn cậu đừng chọc tôi, cẩn thận tôi nói chuyện của Bạch Thanh Thanh cho người phụ nữ của cậu biết, để cô ấy biết con người cậu bạc tình bạc nghĩa đến cỡ nào.” Lục Đại Lâm dùng hết sức kéo cái tay trên vai xuống, nhe răng trợn mắt mà nhỏ giọng uy hiếp.

Người đàn ông nghe thế, tầm mắt nhìn qua, lạnh lẽo lườm cậu ta một cái, Lục Đại Lâm lập tức ngậm miệng lùi về sau một bước, chỉ ra bên ngoài dùng khẩu hình nói: “Biến, biến lẹ!”

Cuộc sống cứ như thế bình an vô sự được vài ngày, Trần Chiêu Hàn mỗi ngày sớm đi tối về bận rộn công việc trong tay anh, Từ Tư Nhan cũng tạm thời vứt xuống nỗi lo trong lòng cùng anh vui sướng mỗi đêm.

Vào một đêm, Trần Chiêu Hàn đè cô xuống giường, tấm lưng trần trơn mượt như tuyết của cô run rẩy dưới môi anh, “Em nói em nhìn thấy anh là một con sói, vậy anh có dùng thân sói đè em như thế này không, hửm?”