Chuyện Tình Một Đêm

Chương 2: Có một lần sẽ có lần thứ hai



Du Tiệp, 25 tuổi nhân viên công ty nước ngoài

Trước đây, tôi đã từng phỏng vấn một kẻ hoang dâm. Anh ta từng than rằng: "Đừng động tới thứ đó. Nó như một thứ ma quỷ, đã vướng vào rồi là gỡ không nổi". Du Tiệp cũng nói một câu tương tự như vậy: "Tốt nhất đừng kiếm "tình một đêm" dù chỉ muốn thử, vì phóng túng cũng khiến người ta có thể nghiện".

Du Tiệp kể cuộc sống của cô giờ hệt như một kẻ hoang dâm. Tuy lòng rất khát khao quay về cuộc sống trong sạch như trước, nhưng cuộc sống phóng đãng đã biến đổi cô quá nhiều. Những ký ức là thói quen xấu cứ dần đẩy cô xuống thẳm sâu của trụy lạc. Giờ đây, cô đã bất lực buông xuôi, coi mình như người đã hết thuốc chữa.

Du Tiệp là típ phụ nữ khiến người ta vừa gặp đã có cảm giác rất có tài. Mớ tóc ngắn loăn xoăn đậm chất nữ tính vẫn không giấu nổi phong thái đàn ông trong cô. Cô nói chuyện rất nhanh, rất có phong cách. Kể về chuyện tình cảm, cô có vẻ rất kích động.

Ở bên nhau chỉ vì tình dục

Không biết sau một cuộc "tình một đêm”, những phụ nữ khác có áy náy hay không, nhưng tôi hoàn toàn không. Tôi cho rằng mình là người tự do, biết tự chịu trách nhiệm đối với những hành vi của chính mình. Tôi đã từng hết lòng với người yêu, mãi đến khi anh ấy làm tôi thất vọng, tôi mới lựa chọn cuộc sống tình cảm phiêu lãng này. Cũng có thể trong con mắt mọi người, đó là một cuộc sống phóng đãng, trụy lạc nhưng tới giờ, tôi vẫn không hối hận hay oán thán.

Tôi đã từng có người yêu. Chúng tôi sống chung hơn ba năm. Hai đứa quen nhau hồi đại học. Hội văn trường tôi hồi đó rất náo nhiệt. Anh ấy là một nhà thơ cũng có chút tiếng tăm trong hội, thích viết những vần thơ đau buồn, khiến nhiều nữ sinh thích đến rồ dại.

Tôi cũng bị thơ của anh ấy lừa. Tôi mê đắm anh ấy, mê đắm ánh nhìn lạnh lẽo và cách nói chuyện thông minh của anh ấy. Nói thực nhé, đến giờ tôi thấy mình vẫn chưa hiểu nổi anh ấy, thậm chí không thể nói rõ là mình có yêu thật hay không. Chúng tôi sống bên nhau chỉ vì tình dục.

Cả hai đều là người độc lập, tự lo được cho mình trong mọi mặt từ học hành tới cuộc sống, nên thường cố gắng không làm phiền lẫn nhau. Chỉ có mặt tình dục, chúng tôi rất gắn bó và chung khát vọng mãnh liệt. Những điên rồ thời kỳ đầu khiến tôi ngất ngây như say. Nhưng sau một thời gian dài, tôi lại thấy chán ngán. Chúng tôi không nói chuyện với nhau nhiều, toàn trực tiếp xông thẳng vào chủ đề. Hầu như chẳng thèm để ý có vui vẻ hay không, có lẽ thấy không quan trọng. Chỉ thấy cả hai cùng thích cách làm vậy.

Anh ấy từng nói không muốn lập gia đình. Tôi nghĩ mình cũng giống vậy. Tôi không tin vào tình yêu, không tin tờ đăng ký kết hôn. Đối với chúng tôi, đó chỉ là một tờ chứng nhận cho phép làm tình một cách hợp pháp mà thôi. Thế là chúng tôi cứ sống thả mình, vui sướng và đau khổ, rất hiếm khi trò chuyện với nhau.

Tôi còn kinh ngạc khi nhận thấy hai đứa chưa từng ôm nhau ngủ qua một đêm. Đứa nào tự lo đứa nấy, dù ngủ chung trên một chiếc giường. Tôi thích tự do, anh ấy cũng vậy. Vì anh ấy, tôi phải trả một cái giá quá đắt mất di hai đứa con.

Khi có thai đứa thứ nhất, chúng tôi đều mù mờ về chuyện này. Anh ấy là người đàn ông đầu tiên của tôi. Tôi cũng là người đàn bà đầu tiên của anh ấy. Khi đó, vòng kinh của tôi chưa đều, phản ứng cũng không mạnh, vì thế đứa bé nằm trong bụng hơn ba tháng mà tôi không hay biết. Tôi rất gầy, cao 1m66, chỉ nặng 45 kg. Anh ấy cũng không biết. Anh ấy là dạng người chỉ biết gieo hạt, chẳng quan tâm tới chuyện gặt hái. Có thai rồi mà vẫn cứ ngủ với nhau. Khi phát hiện ra, tôi phải đi nạo thai. Cái đau đó suốt đời tôi không thể nào quên. Còn nhớ lúc đó tôi tự ra ngân hàng rút 2000 tệ đến bệnh viện một mình. Anh ấy không đi, viện cớ vừa nhìn, người ta sẽ biết ngay anh ấy còn là sinh viên. Anh ấy không muốn mọi người biết. Tôi uống thuốc ba ngày rồi tới bệnh viện. Từng cơn đau dồn dập, nước ối vỡ. Trong phòng có bốn chiếc giường, chỉ có một mình tôi nạo thai. Một lúc sau, y tá đỡ tôi tới phòng phẫu thuật. Rồi tôi cảm thấy phía dưới mình ào ra một đống. Tôi biết mình vừa sinh, là một đứa con trai, đã thành hình hài. Đó là những điều bác sĩ kể lại. Cô ấy nói tiếc quá. Lúc đó nước mắt trào xuống tận miệng, tôi đã không còn cảm nhận được vị mặn của nó. Rồi tôi nằm lại bệnh viện hai ngày đề phòng băng huyết. Buổi tối anh ấy gọi điện tới. Tôi không nói nổi, mãi sau mới buông được một câu "Em sinh rồi", rồi bật khóc nhưng không dám khóc to, sợ làm phiền người khác.

Anh ấy không tới bệnh viện đón tôi, lý do vẫn như cũ. Tôi một mình kêu tắc xi về. Lúc đó mỗi bước đi đối với tôi vô cùng khó khăn, nhưng tôi vẫn phải tự lê lên bốn cái cầu thang. Tối đó, lúc nằm một mình trên giường, thấy thật đau lòng, tim như vỡ tung. Mấy ngày sau, anh tới thăm tôi. Lúc tới mang theo một số đồ bổ dưỡng và một ít tiền, cũng không biết nói gì, chỉ ôm tôi khóc. Lần đầu tiên tôi thấy anh khóc. Anh hỏi: "Con trai hay con gái? Có đáng yêu không?”. Tôi đáp: "Con trai nhưng không đáng yêu. Nếu đáng yêu, sao bố mẹ nó lại không thể giữ nó chứ?”. Anh không nói gì, chỉ cúi đầu.

Những ngày tháng sau đó, anh ra sức chăm sóc tôi. Tôi vẫn phải đi học nên không được nghỉ ngơi nhiều. Tôi rất gầy nhưng anh lại nói gầy vẫn đẹp, chẳng phải bây giờ đang là mốt hay sao. Mỗi lần nghe vậy, tôi đều im lặng. Anh không hề chạm tới tôi, mãi tới hai tháng sau mới ân ái trở lại. Mặc dù anh đã rất cẩn thận, tôi vẫn thấy hơi đau, nhưng vẫn cố chiều vì nghĩ anh cần có nhu cầu về sinh lý.

Trong chớp mắt chúng tôi sắp tốt nghiệp. Anh học ngành vi tính, tôi học kế toán. Các đôi trong lớp đã chia tay sạch, nhưng chúng tôi vẫn ở bên nhau. Bạn bè nói đôi chúng tôi còn bền mãi. Tôi chỉ cười, nghĩ thầm, đó chỉ là cái vỏ bề ngoài. Hồi đó, tôi đã mất lòng tin vào tương lai của anh ấy. Sau khi có việc làm, chúng tôi không sống cùng nhau nữa, cách nhau rất xa. Từ chỗ tôi tới chỗ anh ấy cũng mất một tiếng đồng hồ. Do vậy hơn nửa tháng chúng tôi mới gặp nhau một lần, và lần nào cũng là tôi tới thăm anh ấy.

Rồi do không cẩn thận, tôi lại để có thai lần thứ hai. Cũng may phát hiện sớm, tôi uống thuốc xổ nhưng không được, lại phải đến bệnh viện nạo thai. Khi giang đùi ra, nước mắt lại tuôn rơi. Lần này cũng giống như lần trước, tôi lại đến bệnh viện một mình, rồi lại một mình về. Hôm đó, anh đến thăm tôi rất muộn, thanh minh rằng bận. Tôi không nói nhưng thấy tim mình đã chết. Anh hứa với tôi rằng nếu lần sau có con sẽ để sinh luôn. Còn tôi lại hứa với lòng suốt cuộc đời này sẽ không bao giờ có con nữa, dù với bất kỳ ai.

Sau lần nạo thai thứ hai, tôi thấy tình cảm đã nhạt phai. Công việc có lúc khiến anh ấy đau đầu, tôi cũng vậy. Chúng tôi có khi cả tháng không gặp nhau mà gặp thì đi ăn xong ai về nhà nấy. Là phụ nữ. tôi khát khao một tổ ấm gia đình, một người chồng thương yêu tôi, một đứa con đáng yêu. Nhưng đó lại là những thứ mà tôi không thể nói được vì anh không muốn kết hôn.

Một hôm, tôi có mấy người họ hàng ở tỉnh xa tới chơi, nhà lại quá chật. Tôi nhớ tới nhà anh có một phòng trống. Thoạt đầu, anh đồng ý, rất miễn cưỡng, tôi vẫn rất vui. Nhưng một cú điện thoại sau đó đã phá tan tất cả. Đúng lúc tôi chuẩn bị đi, anh gọi điện tới ngăn tôi không thể tới ở được vì hàng xóm nhà anh thường xuyên qua lại với ông chủ nhà. Nếu để họ thấy hai đứa sống với nhau sẽ không hay. Anh ngại miệng lưỡi người đời. Nói trắng ra, anh rất ích kỷ, chỉ lo giữ thể diện, mặc xác người khác. Tôi đáp không sao, sẽ ở tạm cơ quan. Gác máy xong, tôi bật khóc. Đúng lúc tôi cần anh nhất, anh lại vứt tôi sang một bên. Cũng may hôm đó một người bạn tôi-nói chính xác hơn là một người bạn quen qua mạng-từ Nam Hải tới thăm. Anh ta làm việc bên phòng thuế, hàng năm đều tới tham gia lớp huấn luyện nghiệp vụ. Quan hệ giữa chúng tôi rất tốt. Tôi biết anh ta đã có bạn gái, cô ấy rất yêu anh. Anh cũng biết tôi đã có bạn trai, nhưng tôi rất ít khi kể chuyện mình. Khóc chán, tôi chợt nhớ tới người bạn này, liền gọi điện báo sẽ đến thăm.

Lần đầu tiên làm tình với người lạ

Tôi đã suy nghĩ kỹ, nhưng vẫn quyết định tới thăm anh ta. Thật ra lúc đó tôi đã chán ghét người yêu đến cực điểm, thấy thực mệt mỏi. Tôi rất muốn được buông trôi để cơ thể và tâm trạng được nhẹ nhõm, vui sướng một lần. Lúc tới khách sạn, bạn tôi đã đợi bên dưới. Vừa gặp mặt, tôi đã đọc dược dục vọng trong mắt anh ta nhưng vẫn theo vào phòng. Vừa vào cửa, anh ta đã ôm chầm lấy tôi, nói rất muốn tôi, hôn tới tấp. Thoạt đầu tôi còn cự tuyệt nhưng sau lại phục tùng. Tôi và anh trò chuyện trên mạng đã nhiều năm, tôi không phủ nhận cũng có một cảm giác thân thiết và hứng thú. Huống hồ hôm đó tâm trạng tôi rất tồi tệ. Tôi tự nhủ với lòng: "Thằng người yêu, hãy cút đi! Từ hôm nay, ta sẽ không còn thuộc về ngươi nữa. Ta thỉ thuộc về ta mà thôi". Rồi tôi bắt đầu hôn lại anh, rất mãnh liệt. Chắc hẳn anh bất ngờ vì sự điên cuồng này. Cảm giác về anh và vẻ người yêu tôi khác hẳn nhau. Anh rất thơm tho, sang trọng, tôi ngửi thấy mùi thơm của nước hoa Boss và mùi thuốc lá hòa quyện trên người anh. Tôi biết mình đã bị thần phục. Sau một cái hôn nồng nàn, tôi nói muốn đi tắm. Anh cười, khen tôi đúng là một phụ nữ thẳng thắn, rồi hưng phấn nói: "Baby, anh đợi em".

Mất nửa tiếng sau, tôi mới từ buồng tắm đi ra, quanh người chỉ quấn một tấm khăn. Anh tham lam ngắm nghía cơ thể tôi, rồi vừa đi vừa cởi quần áo. Cho tới khi đến cửa buồng tắm, trên người anh đã trần như nhộng. Trước khi bước vào, anh hôn tôi một cái, kêu tôi chờ một lát. Tôi biết tất cả sẽ xảy ra. Kỳ lạ là lúc đó tôi không hề thấy căng thẳng và hưng phấn chút nào, chỉ thấy tất cả không đến nỗi tệ. Trong một căn phòng khá thoải mái, có một người đàn ông ngưỡng mộ, thậm chí mê mẩn tôi, nhất định sẽ xảy ra chuyện đó. Tôi biết nhưng không chút áy náy, cố khống chế mình không nghĩ tới gã đàn ông gọi là người yêu của tôi kia. Tôi chỉ muốn thả lỏng người thưởng thức một đêm như vậy, một đêm buông thả.

Ngồi một mình trên giường, uống rượu vang, tôi muốn mình bị mê muội, không thiết nghĩ gì nữa. Nhưng tôi vẫn nhớ tới người yêu của tôi. Chỉ là một khoảnh khắc. Vừa nhớ tới ánh mắt lạnh lùng ích kỷ của anh, tôi lập tức muốn tống anh ra khỏi đầu tôi. Bạn tôi bước ra khỏi buồng tắm, cũng chỉ quấn một tấm khăn quanh hông. Anh bước về phía tôi. nhẹ nhàng ôm tôi lên giường. Tôi biết mọi việc lập tức sẽ xảy ra. Đây là lần đầu tiên tôi nằm trên giường với một người đàn ông không phải là người yêu mình. Anh lật người tôi lại đôi môi tham lam trườn tới. Tôi không cự tuyệt. Anh lột bỏ mảnh khăn duy nhất trên người tôi, khen tôi rất đẹp. Tôi không đáp. Anh rất nhẹ nhàng, từ từ đi vào tôi.

Có lẽ do rất lâu không có quan hệ, tôi thấy hơi đau nên cứ túm chặt lấy anh. Anh thì thào bên tai tôi, "Đừng sợ, anh sẽ giúp em thấy thoải mái". Nhưng tôi vẫn im lặng, chỉ mong đêm nay trôi thật nhanh rồi đi tìm người yêu, nói chia tay. Nói thực, lúc làm chuyện đó tôi không thấy hứng thú tí nào. Có lẽ tại tâm trạng không tốt. Xong việc, anh cười hỏi, "Sao lại giống như trẻ con không có kinh nghiệm thế?". Tôi không thèm để tâm, nhìn nụ cười thoả mãn trên mặt anh, tôi chợt thấy nực cười. Đàn ông đúng là thứ nực cười. Chúng chỉ mê mẩn tình dục, bất luận đối phương là dạng đàn bà nào. Tôi nghĩ tới bạn gái của anh ấy. Không biết cô ấy sẽ có cảm giác gì khi biết người đàn ông của mình vừa làm xong những việc này? Nhưng chỉ nghĩ thoáng qua mà thôi, tôi không quan tâm tới cảm giác của bất kỳ ai. Hôm đó, tôi mệt lắm.

Sau đó, tôi dậy tắm. Nhìn dáng kiệt quệ của mình trước gương, tôi bật khóc, khóc nức nở, rất lâu tôi chưa từng khóc như vậy. Tôi biết mình đã phản bội người yêu, vì tôi không có đường lùi. Rồi tôi tự nhủ, không được khóc, khóc không có tác dụng, cũng không đáng. Dạng đàn ông như vậy không đáng để khóc. Lúc đó tôi thực sự quyết tâm chia tay với người yêu.

Tắm xong, chúng tôi nằm nói chuyện, nói về những chuyện mà trước đây vẫn hay nói trên mạng, cũng nói tới bạn gái của anh ta, nhưng không hễ nhắc đến người yêu của tôi. Anh ấy không hỏi, tôi cũng không nói. Đó là một lần duy nhất suốt buổi tối hôm đó. Rồi anh ấy không chạm tới tôi nữa, sang ngủ ở giường bên cạnh. Trước khi tắt đèn, đột nhiên anh hỏi một câu rất ngu ngốc: "Anh có mạnh bằng người yêu em không?". Tôi không đáp. Có lẽ anh tưởng rằng tôi đã ngủ. Thực ra tôi không muốn nói, và cũng không thể nói.

Sáng hôm sau, tôi dậy rất sớm vì phải đi làm. Anh muốn tiễn, nhưng tôi không cho. Anh hỏi: "Em có gặp anh nữa không?”. Tôi đáp: "Có chứ". Thu dọn xong, tôi đi, không hề quay đầu lại và nghĩ cũng không cần phải quay đầu. Tôi biết anh đứng ở cửa sổ nhìn tôi.

Sáng hôm đó rời khách sạn, tôi mê muội tới cực điểm, không biết sau này mình phải sống ra sao, cũng không biết những việc này có nên để người yêu biết. Tôi muốn thuận theo tự nhiên, dù anh biết được cũng chẳng sao. Vì tôi đã không còn yêu anh, đã hết sạch cảm giác. Mọi thứ đều phải trôi qua. Tôi cũng không thấy ân hận vì mọi việc đã làm. Nhưng sau đó tôi không gọi diện cho bạn tôi nữa vì thấy rằng không cần thiết duy trì quan hệ. Tôi tin giữa chúng tôi không có tình yêu, huống hồ anh ấy đã có bạn gái.

Trong suốt cuộc trò chuyện, Du Tiệp nỗ lực tỏ ra rất bình thản, nhưng đã mấy lần, giọng cô hơi run rẩy, nhất là khi kể về hai lần nạo thai vì người yêu. Tôi gắng không chú ý ánh nhìn của cô ấy, để cô thấy nhẹ nhõm hơn. Quả thực, phụ nữ khi kể chuyện tình cảm với người lạ, rất muốn nhận được sự thông cảm, dù cho những ký ức đó không hay ho. Rồi cô duyên dáng vuốt mái tóc, tiếp tục kể.

Có lần đầu sẽ có lần thứ hai

Ngày thứ ba sau khi chia tay với anh bạn quen trên mạng, tôi chia tay với người yêu. Tôi không muốn giấu giếm anh điều gì vì cảm giác giấu giếm và lừa dối càng khiến người ta khó chịu. Tôi hẹn anh tới một quán cà phê tĩnh mịch, chia tay trong hòa bình. Thật chua xót khi anh không chút phẫn nộ trước chuyện tôi với anh bạn. Tôi nghi ngờ không biết anh có từng yêu tôi không, hay phải chăng anh là một người đàn ông máu lạnh. Anh vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. Tôi kể đã qua đêm với người bạn trong khách sạn. Anh cười méo mó, giọng tưng tửng, "Đó là việc của cô không liên quan tới tôi". Tôi hỏi, "Phải chăng anh giận?". Anh hậm hực nói, "Nghe những chuyện đó, tôi chẳng có cảm giác". Tôi cũng không để tâm nhiều, trước một kẻ ích kỷ, máu lạnh như thế, tôi biết mình không cần thiết phải níu giữ. Tôi trực tiếp đề nghị chia tay. Anh chẳng chút đau buồn, chỉ cười rất lạnh nói rằng tôi sau này tự do rồi, muốn làm gì với ai cũng được. Tôi nhìn anh phẫn nộ. Một người đàn ông đã từng chung sống ba năm, lúc chia tay, một câu lưu luyến cũng không có. Tôi tuyệt vọng tới cực điểm.

Thế là chúng tôi chia tay lạnh nhạt như vậy. Tôi cứ ngỡ rằng anh ấy sẽ căm hận chửi tôi một trận. Như thế tôi sẽ dễ chịu hơn. Nhưng lạ thay, anh không hề để tâm. Sau khi đoạn tuyệt quan hệ, qua bạn bè, tôi biết được rất nhanh sau đó, anh đã dắt tay một cô gái khác công khai trước công chúng. Rõ ràng họ đã có quan hệ với nhau từ trước khi chúng tôi chia tay.

Hôm biết tin đó, tôi lồng lên căm tức, còn định tới tìm anh ta, chửi mắng một trận. Nhưng rồi cũng không làm gì, trùm chăn ngủ cả ngày. Tôi trầm mặc suốt một thời gian, cuối cùng cũng nhanh chóng vượt qua. Tôi tự nhủ không đáng huỷ hoại sinh mạng mình vì bất kỳ ai, đối với lũ đàn ông ích kỷ lại càng không đáng. Tôi muốn sống vui vẻ.

Thực ra giờ đây tôi vẫn tự hỏi, những cuộc "tình một đêm" với đám đàn ông xa lạ có thực sự khiến tôi thấy vui vẻ không? Tôi cũng không biết nữa, có lúc thấy vui, có lúc thấy nực cười, có lúc lại thấy khốn nạn, cảm giác gì cũng có. Nhưng ít nhất có một điểm phải khẳng định rằng, "tình một đêm” là do tôi tự chọn. Tôi chịu trách nhiệm về mọi kết quả do hành vi của mình tạo ra. Mọi thứ đều đơn giản như thế, rõ ràng như thế. Cảm giác ấm áp và giày vò khi không yêu ai thật khó phân tích.

Nhưng dù thế nào đi nứa, những cuộc tình một đêm tiếp theo với những người quen qua mạng cũng đều rất bất ngờ. Rất nhiều chuyện sau khi đã có lần đầu sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Tôi đã đếm, số đàn ông từng trải qua chuyện tình một đêm với tôi có cả thảy mười người. Không biết con số đó có khiến ai giật mình không, nhưng tôi thấy rất bình thường. Một đêm cũng tốt, nhiều đêm cũng tốt, chỉ cần không phải là thứ tình yêu thề non hẹn biển, tôi đều có thể chấp nhận. Hơn nữa, quan hệ với đàn ông lạ cũng có mặt tốt chí ít cũng không phải nghĩ nhiều. Chẳng qua chỉ là một đêm buông thả mà thôi. Sau khi trời sáng, lại ai đi đường nấy, chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống của ai. Nhưng tôi không cho rằng cô gái nào cũng đủ sức chấp nhận chuyện "tình một đêm". Bởi những chuyện như vậy cần phải có năng lực chấp nhận. Nếu không bản thân lại tự khoác thêm gánh nặng tinh thần trĩu nặng, sẽ cảm thấy bị dày vò, day dứt, thậm chí tội lỗi. Tôi không có cảm giác đó, thậm chí còn thích dùng cách sống như vậy để phá vỡ những ngày tháng cô đơn. Nhưng có hay không lần đầu tiên là rất quan trọng. Từ sau khi có quan hệ với người bạn đến từ Hải Nam, tôi không hề có tâm lý bài xích về chuyện "tình một đêm". Thỉnh thoảng có cũng chẳng sao. Tôi nghĩ vậy.

Lại thêm một cuộc tình

Hai tuần sau khi chia tay với người yêu, tôi lại có “chuyện tình một đêm" lần thứ hai. Có lẽ do cô đơn quá cũng có lẽ muốn tự đày đọa mình. Tôi làm quen với một người đàn ông trên mạng tự xưng là nhà văn và đã có gia đình. Anh khoe làm biên tập một tờ báo, lúc rảnh rỗi thường sáng tác. Thực ra trên mạng tôi không có nhiều cảm tình với anh. Anh là dạng đàn ông kiêu ngạo, tự cho mình là hoàn hảo, luôn khoe khoang gia đình anh hạnh phúc, vợ luôn yêu anh nồng nàn. Tôi thấy rất nực cười. Nếu đã vậy, sao còn nói những lời ngọt ngào với tôi trên mạng? Lũ đàn ông khốn kiếp. Tất nhiên cũng không thể nói anh chẳng có gì. Chữ nghĩa của anh quả thực rất tinh tế, giàu sức hấp dẫn. Anh nói không làm thơ bao giờ, điểm này khiến tôi dễ chịu. Cứ nhớ lại anh người yêu thi sĩ cũ, tồi lại thấy ghê tởm. Nhà văn này biết rõ hoàn cảnh của tôi. Trên mạng, tôi không giấu giếm cảm giác thực của mình. Tôi kể với anh rằng đã chia tay với người yêu, đã quan hệ với người bạn quen qua mạng đến từ Hải Nam. Anh nghe xong, an ủi mấy câu, còn ám chỉ rằng nếu tôi gặp mặt anh trò chuyện chắc hẳn sẽ giúp tôi điều chỉnh được tâm lý. Tôi cười thầm, ôi gã đàn ông giả dối, chẳng qua chỉ muốn làm tình với tôi mà thôi. Nhưng rồi tôi vẫn nhận lời gặp mặt. Tôi dùng cách này để giải quyết nỗi cô đơn và buồn tủi trong lòng.

Anh chọn địa điểm gặp mặt là một cửa hàng Macdonal ở gần nhà anh. Tôi đoán anh chọn nơi này vì muốn dễ dàng dụ tôi tới nhà. Khi gặp mặt, tôi hơi ngạc nhiên vì anh trẻ hơn cái tuổi 40 rất nhiều, ngoại hình cũng rất hấp dẫn. Lại càng khiến tôi kinh ngạc hơn là anh ở ngoài đời rất khiêm tốn, rất chân thành, không chút điên rồ như trên mạng. Anh rất quan tâm tình hình của tôi, hỏi thăm tâm trạng tôi ra sao. Tôi cười, dùng nụ cười nhợt nhạt trả lời anh. Nhưng đàn ông quả thực rất giỏi ngụy trang. Thoạt đầu chúng tôi chỉ nói về những chuyện không liên quan tới nỗi đau. Anh kể về gia đình anh. Tôi kể về chuyện tình cảm của mình. Cả hai đều thấy có phần gần gũi. Rồi cuối cùng anh vẫn không giấu nổi dục vọng của mình, giả vờ dùng giọng nhẹ nhàng hỏi tôi có muốn tới thăm qua gia đình hạnh phúc của anh không. Tôi cười khẩy, hỏi lẽ nào anh không sợ vợ? Anh thở dài, đáp vợ đi công tác xa, một vài ngày nữa vẫn chưa về. Tôi cười nhạo vẻ giả tạo của anh, lại cười nhạo cho sự trụy lạc của mình khi thấy đứng trước một gã đàn ông khôn nạn như thế mà tôi không hề có cảm giác ghê tởm. Nhận vừa nhìn thấy ánh mắt ấm áp của anh, tôi lại hốt hoảng. Nói thực, từ sau khi xảy ra chuyện với người bạn đến từ Hải Nam, tôi vẫn cảm thấy căng thẳng khi nảy sinh quan hệ với người lạ. Vì tôi đã quen với tiết tấu cuộc sống ba năm cùng người yêu. Dù chuyện xảy ra lần trước với người bạn kia, nhưng tình hình lúc đó có phần đặc biệt. Lúc đó tôi có phần lạc lối, cũng rất mệt mỏi mới bị anh ta nhân cơ hội chiếm được. Nhưng lần này khác hắn, người đàn ông 40 tuổi này đối với tôi rất xa lạ. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp mặt tâm sự những chuyện thầm kín với một người đàn ông nhiều tuổi đến vậy, huống hồ lại xảy ra chuyện quan hệ xác thịt. Tôi từ chối lời mời, anh có phần hơi hụt hẫng. Rồi lại trò chuyện tiếp tới hơn 11 giờ đêm. Tôi đề nghị anh tiễn tôi về nhà, anh lập tức đồng ý. "

Nếu hôm đó tôi không cho anh cơ hội đưa tôi, chắc hẳn sẽ không có những chuyện xảy ra tiếp đó. Nhưng một người đàn ông 40 tuổi quả thực rất giàu kinh nghiệm, rất lão luyện. Về điểm này, tôi không hề nghĩ tới.

Ngồi trên xe tắc xi, tôi ngả người vào ghế. Tấm thân vất vả suốt một ngày lập tức được thả lỏng rất nhiều. Trên đường chúng tôi không nói chuyện nhiều. Sự im lặng đó khiến tôi cảm thấy áp lực, thậm chí còn cảm thấy nếu nói gì đó hoặc làm cái gì đó còn dễ chịu hơn nhiều. Anh ấy cũng nhận thấy điều này, nên cố gợi chuyện, nhưng ngày càng cố ý, cố ý tới mức khiến tôi thấy căng thẳng. Đèn đường lúc mờ lúc tối, khuôn mặt anh dưới ánh sáng tối nom rất cương nghị, rất đàn ông. Anh kêu tài xế bật chút nhạc du dương. Bác tài mở ngay một khúc nhạc piano, tuy âm thanh nghe không hay lắm nhưng cũng giúp tôi thấy nhẹ nhõm hơn. Có lẽ anh đã chú ý đến những biến đổi tâm lý của tôi, nhẹ nhàng cầm tay tôi đặt lên tay anh và rất nhẹ nhàng vuốt ve nó. Bàn tay của anh rất ấm áp, rất to và rộng, có thể đem lại cảm giác an toàn. Không biết tại sao, tôi không hề cản anh lại, cứ mặc kệ những vuốt ve của anh xoa dịu trái tim tôi. Anh đích thực là một gã đàn ông sành sỏi, chỉ là động tác nhẹ nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy sự dịu dàng, ấm áp của đàn ông tuổi 40 khác hẳn ở tuổi 20 ra sao. Lúc đó cơ thể tôi tê liệt dần, rồi lại trào lên từng đợt. Tôi nhỏ giọng kêu anh ấy đừng làm vậy, giọng tôi nghe mới căng thẳng, run rẩy làm sao. Nhất định anh đã cảm nhận được những phản ứng mãnh liệt trên cơ thể tôi nên không ngừng lại thì thào bên tai tôi rất dịu dàng rằng "Tới nhà anh đi". Rồi không đợi tôi trả lời, anh nói với tài xế địa chỉ nhà anh. Tim tôi đập loạn xạ, cũng không cự tuyệt. Tôi không phải là dạng phụ nữ yếu đuối. Tôi có thể quyết đoán từ chối những việc mà tôi không muốn làm. Nhưng tôi không từ chối. Tôi nghĩ lúc đó tôi tự nguyện tới nhà anh. Anh ôm đầu tôi, mơn trớn hôn tôi. Tôi phải thừa nhận rằng kỹ thuật hôn của anh tuyệt nhất trong đám đàn ông mà tôi từng gặp. Mùi đàn ông từng trải phả tới, cơ thể tôi như mềm ra, không còn tự chủ được nữa, mặc cho bàn tay ấm áp của anh vục vào trong áo lót tôi vày vò, mơn trớn. Tôi mê đắm, tiếng nhạc không ngừng dìu dặt bên tai. Cơ thể tôi như bay lên trên không trung dục vọng. Tôi an ủi mình, "Hãy thưởng thức đi, hãy hưởng thụ thứ tình mơn trớn đó, hãy chấp nhận đêm nay. Hãy quên đi, hãy quên gã đàn ông ích kỷ đã làm tổn thương tôi suốt ba năm qua. Hãy để mình sống vui vẻ hơn, rực rỡ hơn".

Trên xe tôi không hề đáp lại những cơn rạo rực của anh. Nhưng vừa tới nhà anh, chúng tôi đã lập tức điên cuồng hôn nhau trong phòng khách suốt mấy phút.

So với lần trước hoàn toàn khác nhau. Tôi chủ động, cũng điên rồ hơn. Có lẽ liên quan nhiều tới tâm trạng. Lần trước tâm trạng tôi rất nặng nề, có lẽ vì thấy có lỗi với người yêu. Lần này lại khác, tôi là một phụ nữ tự do, không còn thuộc về ai, chỉ thuộc riêng tôi. Tôi nghĩ đó là niềm vui sướng mà tôi muốn. Tôi vui vẻ lao vào vòng tay của người đàn ông từng trải.

Anh bật một ngọn đèn mờ, mở nhạc rồi dịu dàng dìu tôi vào lòng. Một trận mưa hôn cuồng nhiệt dìu tôi vào phòng ngủ, đỡ tôi xuống giường, giúp tôi cởi đồ, cẩn thận gấp lại, đặt trên kệ đầu giường. Tôi lõa lồ nhưng không thấy ngượng ngập, lặng lẽ nhìn anh cất quần áo của tôi, rồi nhẹ nhàng nằm bên cạnh. Chúng tôi không nói năng, chỉ hưởng thụ những cái hôn nồng nàn, những cái vuốt ve của nhau... Không có ngôn từ giả dối, chỉ có sex, tuyệt diệu và gắn bó. Thì ra tình dục có thể khiến người ta quên đi tình yêu và thù hận. Tôi thầm nghĩ, cứ như vậy chẳng có gì là không tốt.

Anh đưa một cánh tay làm gối cho tôi, tay kia châm thuốc hút, còn đưa tôi hút chung. Thường ngày tôi rất hiếm khi hút thuốc nhưng hôm đó tôi hút với anh hai điếu. Mãi rất lâu sau tôi mới bắt đầu chú ý tới khung cảnh ở nhà anh. Diện tích trong nhà không rộng lắm nhưng trang trí rất tinh tế, nhất là những vật trang trí nghệ thuật tinh xảo bày xung quanh phòng khiến người ta cảm thấy rất vui vẻ. Chắc hẳn vợ anh là một phụ nữ rất tinh tế, phải mất rất nhiều thời gian để trang trí cho căn nhà được ấm cúng như vậy. Nằm trên chiếc giường to rộng mềm mại, tôi thấy cơ thể thật thoải mái. Đây là giường của nhà anh. Rồi tôi cười nhạo trêu anh có thấy hối lỗi không? Anh đáp chỉ cần không để vợ biết sẽ không sao. Day dứt chỉ là chút thoáng qua mà thôi. Tôi thấy như vậy rất hay, chẳng có gì sai cả. Mặc váy ngủ và đi dép của vợ anh, tôi đi đi lại lại trong căn nhà xa lạ, cứ như mình là nữ chủ nhân vậy. Lòng thầm nghĩ, "Ít nhất đêm nay, ta cũng là chủ nhân ở đây”.

Tôi tiếp tục nằm trên giường của một phụ nữ lạ, nằm bên cạnh chồng cô ta. Ánh trăng lọt qua cửa sổ quan sát, như cảm nhận được ánh nhìn trách móc của cô ấy trong tấm ảnh cưới trên tường. Nhưng chồng cô vẫn nằm ngon giấc trong lòng tôi. Tôi thấy thật sai lầm song không nhiều lắm.

Sáng sớm hôm sau, anh cắn tai tôi, gọi dậy tắm và ăn sáng. Tôi vừa ăn bánh mỳ vừa nghĩ anh đúng là một người tình một đêm mẫu mực. Dù sao đi nữa, tôi vẫn không thể lưu luyến anh. Nhìn anh, tôi cũng không tìm thấy chút dấu vết lưu luyến. Chúng tôi như một đôi vợ chồng, bình thản thưởng thức bữa sáng, nói chuyện rất ít, cũng hiếm dùng động tác trêu chọc nhau. Đối với tôi thân thể anh đã không còn bí ẩn. Có lẽ anh cũng nghĩ vậy về tôi. Trong một đêm, chúng tôi có hiểu được thêm thân xác và linh hồn của nhau chăng? Không hề, có lẽ phải thêm một đêm nữa. Tôi không muốn làm vậy. Việc gì cứ phải mất công tìm hiểu một người vốn xa lạ cơ chứ? Tôi tin rằng anh ấy cũng nghĩ vậy.

Anh tiễn tôi xuống lầu, gọi tắc xi. Rất lịch sự mở cửa xe, đợi tôi ngồi ngay ngắn, rồi lại thò đầu vào, thơm một cái lên má và vỗ lên vai tôi nói, anh không tiễn em về nhé". Tất cả đều rất tự nhiên, chúng tôi như những người bạn thân nhiều năm. Không ai nói với nhau về lần sau, cũng không ai nói lời yêu thương.

Xe dần dần lăn bánh, rời xa người đàn ông từng trải nom đã hơi mỏi mệt. Không chút đau khổ, không chút lưu luyến, tôi nghĩ, như vậy thật hay.

Du Tiệp cười hờ hững, ánh mắt phiêu diêu ngó tôi, hỏi nghĩ gì. Tôi cũng bắt chước cách nói dửng dưng của cô, "Tôi thấy, như vậy rất hay". Thật tình, tôi không biết cần phải nói gì. Kiểu “tình một đêm" như thế thật thân thiết, dịu dàng, tự do, không ai làm tổn thương tới ai, không làm ai phiền muộn. Chỉ là một chút tình được tự do đốt cháy trong một đêm. Tồn tại theo cách như vậy cũng là một cách tồn tại chân thực. Tôi nghĩ vậy. Sau đó Du Tiệp nói, cô rất hiếm khi nhớ tới anh người yêu cũ đã làm tổn thương trái tim cô. Mỗi lần nhớ cũng chỉ cười dửng dưng, lòng thầm nghĩ sao lại ngu xuẩn yêu anh ta tới ba năm. Rồi sau đó cô cũng gặp mấy đêm rất hài lòng. Cô nói mình buông thả không hẳn vì tình dục, mà chỉ vì muốn hâm nóng tự do. Tôi gật đầu, ra dấu hiểu cô ấy.

Trước khi giã biệt nhau, tôi hỏi cô khi nào mới chấm dứt buông thả, sống một cuộc sống ổn định. Cô cười bất lực và bí ẩn, đáp, không biết, có lẽ một ngày nào đó sẽ có một chàng trai chinh phục được trái tim cô, chứ không phải thể xác. Nhưng cô cũng không vì thế vứt bỏ tự do. Có lẽ điều này rất khó thực hiện. Có lẽ cô sẽ mãi mãi trôi dạt trong các đêm tình tới tận cùng.