Chuyện Tình Tông Đuôi Xe

Chương 3



7

Ba tháng qua, tôi đã chia hai lần trả mười lăm nghìn, còn thiếu năm nghìn.

Số tiền này có một ít đến từ thấu chi thẻ tín dụng, một số đến từ tiết kiệm tận kẽ răng, một ít là khóc than mượn được từ chỗ lãnh đạo, cũng có một số là la lối khóc lóc nài nỉ được từ chỗ đồng nghiệp.

Mọi người đều lén thảo luận có phải tôi gặp phải vấn đề khó khăn gì không? Tại sao cần tiền gấp đến như thế, nhưng sợ tôi đau lòng nên lại không dám hỏi thẳng mặt tôi.

Sau đó, trong một lần tụ tập nào đó, bọn họ dựa vào sự cố gắng của bản thân để điều tra ra chân tướng.

Tối hôm đó, trong buổi liên hoan bộ môn trước ngày nghỉ lễ Quốc Khánh. Mấy tháng nay tôi thắt lưng buộc bụng nên giờ tất nhiên phải ăn uống cho thật thoải mái rồi, kết quả là uống quá chén.

Hôm sau, tôi tỉnh lại trên chiếc giường của nhà mình.

Thật tốt, đồng nghiệp không chỉ đưa tôi về nhà, còn giúp tôi cởi giày, cởi áo gió, đắp chăn, kéo rèm cửa sổ lại.

Còn vô cùng có chừng mực để giữ lại chiếc áo sơ mi và áo lót.

Đây chắc chắn là cô bé chu đáo ngồi cạnh bàn làm việc của tôi.

Tôi lật người bước khỏi giường, vừa đi về phía phòng khách, vừa thò tay vào bên trong áo, cởi khóa dây áo phía sau, giơ cánh tay trái lên, kéo dây áo trái từ trong áo sơ mi ra, lại giơ cánh tay phải lên, tuột dây áo phải từ ống tay bên kia ra, rồi đưa tay vào trong lấy áo lót từ bên trong áo sơ mi ra.

A, thoải…

“Chị tỉnh rồi à?”

Mẹ nó, ai vậy?

“Tại sao là cậu? Sao cậu lại ở đây?”

Sao Linh Linh thiếu gia lại ở trên ghế sofa nhà tôi?

Tôi một tay cầm áo lót, chạy nhanh như chớp trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, chỉ thò đầu ra nói chuyện với cậu ấy.

“Hôm qua chị uống nhiều rồi, tôi đưa chị về nhà. Chị ngủ ngáy to thật đấy. Tôi sợ lỡ chị thở không được… cho nên đã không đi.”

“Lừa quỷ à? Hôm qua tôi tụ hội cùng đồng nghiệp của tôi, sao cậu lại có thể đưa tôi về?”

“Là đồng nghiệp của chị gọi tôi đến đấy.”

“What? Vậy sao cậu lại quen biết đồng nghiệp của tôi?”

“Tôi không quen, là các chị ấy dùng WeChat của chị để liên lạc với tôi mà…”

“Sao bọn họ lại liên lạc với cậu???”

“Bởi vì chú thích WeChat chị ghi của tôi là “Chủ nợ”, họ cho rằng đây là nick bạn trai của chị… cho nên đã liên lạc với tôi…”

Tôi im lặng đến nghẹn họng.

Tôi thật sự nên dành một cái like cho năng lực đọc hiểu và năng lực tinh chế suy nghĩ trung tâm của các đồng nghiệp, mẹ nó thật sự là quá đỉnh mà.

Tôi vội vàng mặc lại như lúc bước ra từ phòng ngủ. Cậu ấy cầm một ly sữa đưa cho tôi.

“Đồng nghiệp của chị đều rất tốt.”

“Các cô ấy không hỏi cậu chuyện gì chứ?”

“Có hỏi, hỏi tôi có quan hệ gì với chị.”

Tôi lần nữa nghẹn ngào.

“Cậu nói thế nào?”

Cậu ấy lại không nói gì, nhìn tôi.

“Mau nói đi!”

“Chị hy vọng tôi nói như thế nào?”

Tôi chắc chắn không muốn bọn họ biết tôi ngốc đến mức đụng phải một chiếc xe Ferrari, vốn dĩ một cô gái tỉnh lẻ đến Bắc Kinh không giàu có lại còn liên tiếp gặp tai nạn.

“Cậu mau nói đi!”

“Tôi nói tôi và chị là bạn P.”

“Cái gì? Bạn P?”

“Ừ.”

Bạn P?

Bạn bè? Bạn chơi bài? Bạn liều mạng? Bạn cùng giường??? Bà mẹ nó, bạn cùng giường?????

Dựa vào não hệ của những nhân sĩ quanh năm tám chuyện buôn dưa lê này, bọn họ tuyệt đối sẽ nghĩ theo phương diện cuối cùng này!

Tay của tôi run rẩy cả lên, có phải là tôi không còn có thể ngóc đầu lên được ở công ty hay không.

Thỏ Rebecca cũng không có tác dụng nữa rồi, bây giờ tôi chính là một đứa con gái hư háo sắc.

- Haizz – Thỏ Rebecca, không ngờ cậu lại háo sắc như thế?

- Haizz – Lời này nói gì thế, người không háo sắc thì háo cái gì chứ? How are you à?

Ban ngày ban mặt, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi, nhưng trên mặt tôi lại chuyển thành bảy sắc cầu vồng.

Nhưng vị đại thiếu gia trước mặt này lại cười.

“Được rồi được rồi, tôi chọc chị thôi, tôi nói tôi là bạn chị.”

?????

Are you kidding me???

Nhưng gương mặt nén cười của cậu ấy rõ ràng là đang nói với tôi: “Yep, I’m kidding you!”

Nhận được đáp án khiến tôi yên tâm, cuối cùng tôi lại cầm ly sữa kia lên hớp nhẹ một cái.

Nhưng đại thiếu gia này vẫn cố tình nói.

“Nhưng bọn họ đều không tin, vẫn nói là chị thật sự có phúc.”

Phụt!

“Hơn nữa chúng tôi còn cùng nhau đỡ chị ra ngoài. Lúc đỡ lên xe của tôi, bọn họ còn nói thì ra quen tôi tốn tiền như thế, chẳng trách gần đây thiếu tiền như vậy…”

“Hơn nữa đồng nghiệp của chị còn cẩn thận nói thà đập đầu chị cũng không thể đụng xe bị hư, nếu không thì chị đền không nổi.”

“Ý gì thế? Lần này chị lại không lái xe, không thể nào đụng vào xe tôi được nữa mà.”

Ôi trời ơi!

Tôi có thể không biết bọn họ đang nghĩ gì à?

Tôi phải giải thích thế nào đây?

Đồng nghiệp của tôi tưởng nhầm là tôi vì để nuôi chàng thư sinh như cậu, còn thuê một chiếc xe sang trọng để cho cậu chạy, cho nên bây giờ chỉ còn thiếu nước ăn cám thôi…

8

Sau khi chuyện này qua đi, Linh Linh thiếu gia lại đến công ty tìm tôi hai lần, bị đồng nghiệp bắt gặp.

Hình tượng một cô gái nghèo khó như tôi vì niềm vui nhất thời mà vung một khoản tiền lớn để nuôi trai cũng xem như là trở thành thật rồi, thật một cách mạnh mẽ.

Nhưng điều càng khiến tôi nghi ngờ là tần suất Linh Linh thiếu gia xuất hiện trước mặt tôi thật sự là quá mức thường xuyên.

Thỉnh thoảng quấn lấy tôi để trò chuyện, gặp mặt. Tôi có chậm chạp hơn nữa cũng có thể cảm nhận được chút gì đó không đúng.

Chẳng lẽ là chán ngấy các hotgirl mạng cân nặng không quá 50 ký trước kia, muốn hiểu rõ hơn về bà dì ngàn cân cùng khổ như tôi?

Dựa theo tôn chỉ gặp chuyện khó giải quyết thì phải đi hỏi khuê mật, tôi đem tình cảnh mơ hồ hiện giờ của bản thân kể trong nhóm.

Tôi nghĩ chắc chắc họ có thể mắng cho tôi tỉnh. Suy cho cùng “môn không đăng hộ không đối không thể chung đụng”, “người có tiền thì không có đồ chơi tốt”, thậm chí nói cho tôi biết “người có tiền sao có thể xứng với tôi?”

Nhưng bọn họ nhắn cho tôi đều là cái gì vậy?

“Lên đi!”

“Khi nào thì cô bao nuôi tôi?”

“Cuối cùng có người cần chị rồi à?”

WTF???

Ôi đệch!