Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Chương 124: Anh em ân nhân



Tam Bảo còn chưa đi đến cửa viện Lý thị đã mang theo người nhà đi ra.

Bà khóc khóc cười cười như người điên, mắt không chớp nhìn Tam Bảo.

Lưu thị vừa nghe tin thì cũng lập tức khỏi bệnh, cả người tỉnh táo hẳn.

Nàng ta vội mặc quần áo xuống giường rồi được Nữu Nữu đỡ ra ngoài, vừa đi vừa khóc sướt mướt.

Hàng xóm nghe thấy tin ấy thì chạy tới sôi nổi chúc mừng Đào Tam gia.

Tin tức nhanh chóng được truyền ra, người cả thôn tụ lại trước cửa nhà Đào Tam gia nhìn cả nhà họ ôm nhau khóc lóc vui mừng thì cũng đỏ mắt.

Đào Tam gia mời ân nhân vào nhà, Tứ Bảo thì dắt ba con ngựa tới nhà sau, ném mấy bó rơm cho chúng rồi cũng vội vàng tới phòng khách.

Trương thị đi đun nước, Nữu Nữu thì lấy lá trà ngon trong nhà để pha mới anh em Ân Tu Trúc.

Lúc bưng chén lên Ân Tu Trúc nhìn Nữu Nữu một cái và vội vàng đứng dậy cảm ơn.

Nàng thì hơi mỉm cười đáp lễ rồi đi xuống bếp hỗ trợ nấu cơm.

Còn chưa tới buổi trưa nên nấu cơm thì hơi sớm, cuối cùng Trương thị thu xếp làm chút trứng gà rượu nếp than làm đồ lót dạ.

Trong phòng khách Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo rúc bên cạnh Tam Bảo gọi tam ca liên tục.

Tam Bảo ôm lấy hai đứa, trong lòng ngũ vị tạp trần, miệng thì kể lại những gì xảy ra quãng thời gian vừa rồi.

Ngày đó Tam Bảo bị sơn phỉ đuổi theo rơi xuống vách núi nhưng may mà lúc ấy lại là mùa lũ nên sông Lăng rộng hơn, trùm hết toàn bộ đáy vách đá.

Bởi vì vách núi quá cao nên khi ngã xuống Tam Bảo bị gãy xương nhiều chỗ, khả năng bơi lội của hắn cũng không đủ dùng trong nước lũ cuồn cuộn vì thế hắn đành ôm lấy một khúc gỗ rồi xuôi dòng mà xuống.

Nước sông chảy quá siết, lốc xoáy khắp nơi, Tam Bảo không biết bản thân xuôi dòng bao lâu, có vài lần hắn đụng phải mấy thân cây trôi nổi khác và suýt bỏ mạng.

(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Tới khi nước sông êm ả lại thì Tam Bảo cũng hôn mê bất tỉnh.

May mà hắn vẫn ôm chặt cây khô nên mới được anh em Ân Tu Trúc khi ấy đang chèo thuyền trên sông cứu lên.

Ân Tu Trúc hiểu chút y lý nên đã chữa thương cho Tam Bảo, lại giúp hắn thay quần áo.

Trong lúc ấy hắn thấy mấy bình thuốc rơi ra, sau khi kiểm tra hắn lại cho Tam Bảo uống một ít.

Vì Tam Bảo vẫn hôn mê bất tỉnh, trên người có nhiều miệng vết thương ngâm trong nước sông quá lâu đã mưng mủ nên Ân Tu Trúc đành phải ghé vào một thị trấn tìm lang trung giúp hắn băng bó.

Vì có việc gấp phải lên phía bắc nên hắn để lang trung kê thuốc đủ dùng sau đó mang theo Tam Bảo tiếp tục lên phía bắc.

Bọn họ theo sông Lăng đến ba châu, lại qua Tam Hiệp, đổi đường bộ.

Chờ tới khi Tam Bảo tỉnh lại thì đã ở xa ngoài ngàn dặm.

Tam Bảo kể cho anh em họ Ân về thân thế và những việc mình trải qua.

Lúc ấy Ân Tu Trúc nói: “Vì ta có việc gấp phải lên phía bắc nhưng không yên tâm để ngươi lại chỗ đại phu nên đã tự ý mang ngươi theo cả quãng đường.

Vì chuyện này mà ngươi phải rời xa nhà ngàn dặm, đợi sự việc xong xuôi ta sẽ đưa người về Thục Châu!”

Tam Bảo cố ngồi dậy để cảm tạ nhưng cả người đều đau đớn không có sức lực gì.

Ân Tu Trúc thấy vậy thì nói: “Trên người ngươi có nhiều chỗ gãy xương.

Hơn nữa ngươi còn bị cành cây trong sông cắt qua nên nhiều chỗ đã mưng mủ.

Hiện tại tuy vết thương ngoài da đã tốt hơn nhưng phần gãy xương vẫn cần tĩnh dưỡng.

Ngươi vẫn nên nằm xuống đừng vận động nhiều, cần gì thì gọi ta.

Người vừa rồi đưa thuốc cho ngươi là em gái ta, Ân Thanh Lan, ngươi có thể gọi nàng là Thanh Lan!”

Ba người đi lên phía bắc tới Yến Châu.

Ân Tu Trúc xử lý xong mọi việc mới mang theo em gái và Tam Bảo lộn lại Thục Châu.

Một đường đi chung với nhau ba người cũng dần trở nên thân thiết.

Lúc ấy Tam Bảo mới biết cha mẹ của anh em họ Ân đã mất sớm, trong nhà không còn thân nhân nào khác.

Hai anh em họ sống nương tựa vào nhau, dựa vào việc Ân Tu Trúc bán tranh chữ để sống.

Hắn thấy vậy thì nhiệt tình nói: “Ân đại ca, thay vì phiêu bạt khắp nơi không bằng hai người cùng ta về Đào gia thôn đi.

Nhà chúng ta tuy không giàu có nhưng người một nhà hòa thuận, cần mẫn giản dị, người nhà của ta ắt sẽ hoan nghênh hai người ở lại.”

Ân Thanh Lan vui vẻ cười nói: “Thật tốt quá, ca, chúng ta đến nhà Tam Bảo ca đi.

Dù sao chúng ta cũng làm xong việc rồi, chẳng còn vướng bận gì nữa, cũng chưa có chỗ để đi!”

Ân Tu Trúc suy nghĩ một lát mới nói: “Tam Bảo đệ, ta và em gái là người xứ khác, nếu muốn định cư ở Đào gia thôn thì có được không?!”

Tam Bảo đáp: “Ân đại ca, không gì là không được cả.

Huynh là ân nhân cứu đệ, ông nội đệ nhất định sẽ vui vẻ giữ mọi người lại.

Hơn nữa người của Đào gia thôn đều như người một nhà, tộc trưởng cũng là người thiện lương, huynh cứ yên tâm đi!”

Ân Tu Trúc nói: “Nếu ta không đoán sai thì người trong thôn đều họ Đào đúng không? Một thôn chỉ có một họ như thế khẳng định sẽ bài xích người ngoài.”

“Cái này thì huynh không cần lo lắng, chưởng quầy chỗ đại ca đệ đang làm việc đang có ý định mua đất ở cửa thôn xây nhà ở.

Ông ấy cũng là người khác họ đó!” Tam Bảo nói.

Ân Tu Trúc cười nói: “Ta đoán vùng núi ở cửa thôn của các ngươi là khu vực không có chủ, vị chưởng quầy kia đi tìm quan nha làm khế đất đúng không.”

“Chắc là như thế, trước khi đệ gặp nạn có nghe đại ca nói về việc này, nay đã qua mấy tháng chắc Phan chưởng quầy đã xử lý xong rồi!” Tam Bảo nói.

Ân Thanh Lan lập tức kéo tay anh trai làm nũng nói: “Đại ca, chúng ta cũng mua một mảnh đất vô chủ ở Đào gia thôn rồi xây cái nhà, trồng hoa, trồng trúc, ngày tháng như thế chẳng phải rất nhàn nhã ư?!”

Ân Tu Trúc nhìn khuôn mặt nhỏ tràn đầy khát vọng của em gái thì nói: “Đi xem tình hình sao đã, việc này không thể gấp được.”

Ân Thanh Lan cười lộ hai cái răng nanh, trên má còn có má lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Nàng nói với Tam Bảo: “Tam Bảo ca, Đào gia thôn của huynh trông như thế nào? Huynh kể cho ta nghe đi!”

Tam Bảo vừa nói tới quê nhà là bắt đầu thao thao bất tuyệt, từ thôn tây nói đến thôn đông, từ Tây Sơn nói đến Đông Sơn, từ Đại Bảo nói đến Ngũ Bảo, từ Đản Đản nói đến Kim Tỏa, từ việc cưỡi chó tới cưới vợ trời sẽ mưa…… Phàm là những chuyện hắn biết là hắn nói hết, Ân Thanh Lan nghe đến ngẩn người, thi thoảng còn hỏi thêm mấy vấn đề.

Ví dụ Tam Bảo nói: “Khi ta còn nhỏ đã mang theo Tứ Bảo đến chơi cạnh giếng ở thôn đông rồi bị Trường Võ bá bá bắt được thế là về nhà ăn no thịt gậy trúc!”

Ân Thanh Lan hỏi: “Thịt gậy trúc là gì thế?”

Tam Bảo đáp: “Thì chính là bị mẹ ta dùng gậy trúc đánh mông ấy, ở chỗ chúng ta gọi là ăn thịt gậy trúc.”

Ân Thanh Lan lại hỏi: “Tam Bảo, lúc huynh còn nhỏ thường xuyên bị đánh à?”

Tam Bảo vốn định nói không phải nhưng nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Ân Thanh Lan thì không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại gật gật đầu khiến nàng kia cười ngặt nghẽo.

Tam Bảo nói: “Trong Yển Đường ở thôn chúng ta có cá, xung quanh trồng liễu rủ.

Có vài nhà mua con ngỗng và vịt con thả ở Yển Đường, nên khi chúng ta còn nhỏ thường vây quanh đó dùng đá nhỏ ném đám vịt và ngỗng kia.”

Ân Thanh Lan cười nói: “Về nhà huynh lại ăn một đống thịt gậy trúc phải không?!”

Tam Bảo gãi gãi đầu cười hê hê: “Phải, chủ đám vịt và ngỗng kia sẽ cầm gậy đuổi đánh cả đám, còn tới chỗ bà nội mách thế là ta lại bị đánh!”

Ân Tu Trúc nhếch miệng, ánh mắt liếc nhìn Tam Bảo.

Tên kia lại nói: “Nhà ta còn nuôi một con mèo tên Đại Hoa, còn có một con chó tên Hoàng Hoàng.

Đại Hoa thích phơi nắng và ngủ nướng, Hoàng Hoàng thích vui mừng chạy như điên.

Nhưng sau này nó béo hơn thì lười không chịu nhúc nhích thế là mỗi ngày ta đều đuổi theo nó chạy quanh thôn!”

“Còn nữa, ở cửa thôn có con sông nhỏ, nước sông rất sâu nên người trong thôn không cho trẻ con ra đó nghịch nước.

Kim Tỏa ca ca trộm ra đó học bơi nên mới chết đuối, mẹ hắn thiếu chút nữa là khóc chết.

Cũng may sau đó nhà họ sinh thêm một đứa con nữa, đứa nhỏ ấy lại giống Kim Tỏa ca như đúc!”

“Ta có hai đứa em gái, một người là tiểu tiên nữ Nữu Nữu, năm sau sẽ mười sáu tuổi, một đứa khác là đại tiên nữ Tiểu Ngọc Nhi, năm sau bảy tuổi.”

Ân Thanh Lan nhanh chóng ngắt lời hắn: “Sao tiểu tiên nữ sắp mười sáu tuổi mà đại tiên nữ mới bảy tuổi?”

Tam Bảo đáp: “Từ nhỏ Nữu Nữu đã tự xưng là tiểu tiên nữ, còn Tiểu Ngọc Nhi sinh muộn hơn nên chỉ có thể tự xưng là đại tiên nữ!”

Ân Thanh Lan cười nói: “Thật vui, Nữu Nữu và ta cùng tuổi, vậy chẳng phải ta cũng là tiểu tiên nữ sao?”

Ân Tu Trúc yêu chiều nhìn em gái và nói: “Muội là tiểu yêu nữ thì có!”

Ân Thanh Lan làm nũng: “Ca, muội không để ý tới huynh nữa.

Tam Bảo ca kể tiếp đi!”

Tam Bảo lại kể: “Có một vị tiên nhân đoán mệnh nói đại ca ta phải qua quan lễ mới được làm mai vì thế ông bà nội sầu muốn chết.

Bởi vì bọn họ đã sớm muốn bế chắt trai, đặc biệt là ông nội, luôn nhìn chằm chằm chắt trai của tộc trưởng mà ghen tỵ.

Mỗi ngày ông đều ôm Ngũ Bảo tới nhà tộc trưởng chơi cờ.”

“Còn có cháu của Ngũ nãi nãi nhà bên cạnh, một đứa là Bụ Bẫm, một đứa là Béo Ú, cả hai đứa đều mũm mĩm.

Em gái tụi nó tên là Tiểu Nguyệt Nguyệt và là đồ mít ướt, chạm vào một chút là khóc, giống hệt Tiểu Ngọc Nhi khi còn nhỏ.

Nhưng sau khi lớn lên con bé đã hết mít ướt.”

“Khi còn nhỏ ta và Tứ Bảo cưỡi Hoàng Hoàng chơi, sau đó bà nội nói khi chúng ta trưởng thành cưới vợ ắt trời sẽ mưa.” Tam bảo kể.

Ân Thanh Lan cười hỏi: “Thật không vậy?”

“Ta cũng không biết, lúc Trường Chính thúc thành thân không mưa, khi ấy ta còn cố ý hỏi thì thúc ấy nói khi còn nhỏ chưa từng cưỡi chó.

Còn Vĩnh Thịnh ca nói huynh ấy đã từng cưỡi nhiều chó thế nên lúc đón dâu có tuyết lớn! Ha ha!” Tam Bảo nói tới đây thì không nhịn được cười.

Ân Thanh Lan quay đầu hỏi Ân Tu Trúc: “Đại ca, khi huynh còn nhỏ từng cưỡi chó chưa?”

Khóe miệng Ân Tu Trúc giật giật, cuối cùng vẫn không nói lời nào.