Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Chương 137: Thích quả đào không được sao



Đến Tết Trung thu Lý thị mời anh em họ Ân tới nhà họ cùng nhau ăn tết.

Đại Bảo và Nhị Bảo cũng đã trở lại, ngoài quà của tiệm họ còn mang theo chút trái cây và điểm tâm.

Nhị Bảo chỉ vào một loại trái cây màu đỏ và nói: “Ông nội, đây là thạch lựu nhị sư huynh mang từ huyện thành tới cho sư phụ, rồi sư phụ lại cho con 2 quả.”

Người nhà Đào Tam gia cũng chưa gặp thạch lựu bao giờ nên đều khá tò mò.

Tiểu Ngọc Nhi cầm quả lựu trong tay lăn qua lộn lại và hỏi: “Nhị ca, cái này ăn thế nào? Cứ thế gặm ư?”

Nhị Bảo vò đầu nói: “Ta đi vội nên cũng quên không hỏi sư phụ.”

Ân Thanh Lan cười nói: “Trước tiên phải bẻ ra, bên trong có nhiều hạt nhỏ, nước rất ngọt ngào.”

Tiểu Ngọc Nhi cười tủm tỉm đưa thạch lựu cho Ân Thanh Lan thế là nàng ấy bẻ ra, để lộ một đống hạt nhỏ lấp lánh nước bên trong.

Người nhà họ Đào đều khen thạch lựu đẹp, lại sôi nổi duỗi tay moi hạt bỏ vào miệng nhấm nháp.

Nước lựu ngon ngọt khiến cả nhà ăn đến vui vẻ tươi cười.

Tam Bảo nói với Ân Tu Trúc: “Ân đại ca, sao huynh không ăn, chỗ này có nhiều trái cây như thế huynh thích gì ta lấy cho huynh!”

Ân Tu Trúc nhìn nhìn mâm trái cây trước mặt Tam Bảo và nói: “Ta thích Đào Tử!”

Người một nhà đang ăn thạch lựu lập tức ngây ra sau đó nở nụ cười phức tạp.

Sau đó bọn họ không ai nói gì, tiếp tục ăn thạch lựu, Tam Bảo thì liếc Nữu Nữu một cái, miệng treo nụ cười quái dị khiến mặt Nữu Nữu đỏ lựng lên.

Ân Tu Trúc khó hiểu hỏi: “Sao thế? Ta thích quả đào không được sao?”

Tam Bảo lập tức nói: “Được, có gì không được! Huynh đón lấy này!”

Ân Tu Trúc đón được quả đào thì bắt đầu gặm, nhưng vừa rồi rõ ràng hắn thấy ánh mắt kỳ quái của người nhà Đào Tam gia, chẳng lẽ hắn phạm vào kiêng kị gì đó của nhà họ ư?

Cơm nước xong Tam Bảo mang theo đèn dẫn anh em Ân Tu Trúc về nhà.

Trên đường đi Ân Tu Trúc hỏi ra nghi hoặc vừa rồi thế là Tam Bảo cười nói: “Chuyện này trách ta, là ta không nói với huynh trước.

Tên của Nữu Nữu nhà chúng ta là Đào Tử! Vừa nãy huynh nói thích Đào Tử khiến cả nhà ngây hết cả người.”

Mặt Ân Tu Trúc đỏ lên, may mà đang đêm nên người khác mới không nhận ra.

Ân Thanh Lan thì cười ha ha: “Làm gì có cô nương nào tên là Đào Tử? Khó trách Nữu Nữu không bao giờ nói ra tên mình, chắc là vì không thích!”

“Đây là tên ông nội đặt cho con bé, hồi nhỏ Nữu Nữu rất thích cái tên này vì nàng cũng thích ăn đào.

Nhưng sau này lớn lên rồi con bé lại không thích nữa!” Tam Bảo nói.

“Ca ca cũng không biết, mà Đào Tử trong miệng huynh ấy cũng không phải Nữu Nữu.

Không phải cả nhà huynh cũng không nói gì đó thôi?” Ân Thanh Lan giải vây cho anh trai.

Tam Bảo cười hê hê, rồi đưa hai anh em họ Ân về nhà rồi mới quay lại.

Sau đó Ân Tu Trúc vẽ mấy bức tranh lấy chủ đề quả đào nhưng hắn giấu rất khá, không bị Ân Thanh Lan phát hiện ra.

Đảo mắt đã tới tháng 11.

Thời tiết càng ngày càng rét, dù Ân Tu Trúc luôn đi lại ở phương nam mấy năm nay nhưng vẫn không quen với việc mùa đông không có giường sưởi vì thế hắn lại tìm thợ thủ công làm chút cải tạo.

Sau khi có giường sưởi Lý thị đưa tới rất nhiều rơm rạ và cười nói: “Người phương bắc thật là thông minh, chỉ cần chút củi lửa là trong nhà lập tức ấm áp, đâu giống người phương nam chúng ta, chỉ biết ôm chậu than sưởi.”

Ân Tu Trúc cười nói: “Nãi nãi, nếu ngài thích cháu sẽ chiếu theo thiết kế này mà làm một cái giường sưởi cho ngài!”

“Thôi, bộ xương già như ta cũng đã sớm quen nếp cũ, không muốn phí tâm tư này đâu.” Lý thị nói, “Tu Túc này, tháng sau Thanh Lan sẽ gả tới nhà chúng ta, cháu cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ đối xử với con bé như người nhà.

Chẳng qua cháu vẫn chưa thành thân, ở một mình trong nhà nồi lạnh, bếp lạnh thì sao chịu nổi? Theo ta thấy hay là cháu tới nhà chúng ta ở đi, như thế mới náo nhiệt!”

“Nãi nãi, cháu biết ngài đối xử tốt với anh em cháu, vì thế cháu cũng rất cảm kích.

Thanh Lan có thể gả vào nhà mình cháu thật vui mừng, sau khi con bé lấy chồng cháu ở một mình cũng không sao.

Cháu có thể vẽ tranh, luyện chữ, ngày tháng trôi qua cũng không cô đơn.

Hơn nữa sớm hay muộn cháu cũng sẽ thành gia, nãi nãi đừng lo lắng!” Ân Tu Trúc đáp.

Lý thị thở dài: “Ta thấy mình cháu ở trong ngôi nhà này thì thực sự không đành lòng!”

Ân Tu Trúc cười nói: “Vậy sang năm nãi nãi tìm cho cháu một cô vợ đi!”

Lý thị lập tức vui vẻ: “Được, sang năm nhất định bà sẽ lo cho cháu đâu vào đấy! Nếu cháu coi trọng cô nương nhà ai trong thôn thì cứ nói, bà sẽ tới cửa cầu hôn cho!”

Ân Tu Trúc cười cười và gật đầu.

“Năm nay nhà ta nuôi 4 con heo nhưng định giữ lại hết làm việc vui cho ba thằng cháu.

Chỗ thịt còn lại để làm thịt khô, ta sẽ để cho cháu một phần, cứ an tâm nhé!” Lý thị hứa.

Ân Tu Trúc chắp tay khom lưng đáp: “Đa tạ nãi nãi.”

Lý thị xua xua tay nói: “Được rồi, ta không dông dài nữa, ta còn phải đi về, trong nhà nhiều việc chưa làm lắm!”

Ân Tu Trúc tiễn Lý thị đến dưới chân núi sau đó nhìn bà đi vào nhà mới chậm rãi bước lên bậc thang.

Tịch mai ở hai bên đã bén rễ, nhưng chúng còn quá nhỏ, cần vài năm nữa mới mọc cao hơn.

(Hãy đọc thử truyện Thiên Kiều của trang Rừng Hổ Phách) Ân Tu Trúc đạp lên thềm đá chậm rãi đi về phía trước, còn chưa tới cửa viện đã có một con chó vàng béo tròn lăn xuống đón hắn.

Đây là con chó con hôm trước Tam Bảo mang tới, cả ngày gâu gâu khiến cái nhà này náo nhiệt hơn không ít.

Ân Thanh Lan đang rúc ở trên giường sưởi thêu hoa thấy anh trai ôm con chó nhỏ vào nhà thì cười tủm tỉm hỏi: “Ca, nãi nãi nói gì với huynh đó?”

“Nói lúc nào muội gả qua thì chỉ còn mình ta bên này, nồi lạnh bếp lạnh, không ai quan tâm.

Nãi nãi muốn ta dọn tới Đào gia ở.” Ân Tu Trúc cười đáp.

“Muội muội xuất giá mang theo ca ca, nói ra sẽ bị người ta chê cười đó!” Ân Thanh Lan trêu.

“Thế phải làm sao đây? Muội muội nhẫn tâm lập tức muốn bỏ ca ca đi lấy chồng, ta cũng không thể ngăn không cho muội gả đi được!” Ân Tu Trúc giả đáng thương.

“Huynh cưới vợ đi là được chứ sao?!” Ân Thanh Lan hừ hừ nói.

“Thật là con gái lớn trong lòng sẽ hướng ra ngoài, muội còn chưa gả mà đã mặc kệ ta rồi!” Ân Tu Trúc trêu ghẹo.

“Ca, huynh đừng nói bậy.

Kỳ thật muội rất lo cho huynh, một mình huynh ở đây không ai bầu bạn, quá quạnh quẽ! Hơn nữa nồi lạnh, bếp lạnh, tự mình làm mới có cái ăn, không làm sẽ bị đói! Muội thật sự không yên tâm!” Ân Thanh Lan đỏ mắt nói.

“Nói giống như lúc muội ở nhà ngày tháng của ta an nhàn lắm ấy.

Bữa nào cũng là ta nấu ăn còn gì? Ta còn phải gánh nước, đốt giường đất, trồng rau, cho chó ăn.

Thôi, thôi, muội mau gả đi cho rồi, như thế ta ở một mình mới tự tại!” Ân Tu Trúc cười nói.

Ân Thanh Lan đỏ mặt phản bác: “Huynh có gánh nước đâu, không phải nước có sẵn à? Còn mấy cây rau ở cửa viện huynh trồng cũng chết hết rồi kìa!”

“Thế cũng không thể trách ta, là do tầng đất ở đó quá mỏng.” Ân Tu Trúc vuốt đầu con chó nhỏ và chậm rãi giải thích.

“Hừ, đợi muội gả đi rồi nếu huynh không tới Đào gia ăn cơm thì muội sẽ nhờ Nữu Nữu mang cơm tới cho huynh!” Ân Thanh Lan đưa ra giải pháp.

“Ừ, như vậy cũng được!” Ân Tu Trúc lập tức tán thành.

“A! A! Muội đoán đúng rồi, ca ca quả nhiên có ý với Đào Tử cô nương!” Ân Thanh Lan cười như trộm.

“Không thể nào, muội đừng nói bậy, tổn hại thanh danh cô nương nhà người ta.” Ân Tu Trúc nghiêm túc nói.

“Vậy vì sao huynh vẽ nhiều tranh hình quả đào thế?” Ân Thanh Lan hỏi vặn lại.

“Ta không thể vẽ sao?” Ân Tu Trúc không chịu thua.

“Thế huynh giấu đống tranh ấy làm gì?” Ân Thanh Lan đuổi sát không bỏ.

“Sợ muội trộm làm của hồi môn chứ sao.” Ân Tu Trúc nói xong lập tức đi ra ngoài, “Tiểu Hoàng Hoàng đói bụng rồi, ta cho nó ăn đã!”

“Huynh đừng đánh trống lảng!” Ân Thanh Lan vội vã đi giày và đuổi theo ra ngoài.

Vì thế, anh trai thì ôm con chó nhỏ còn em gái thì đuổi phía sau.

Hai người chạy vòng quanh sân trước, Nữu Nữu mang theo hộp đồ ăn tới vừa lúc gặp cảnh này.

Ân Thanh Lan thấy nàng thì cười nói: “Nữu Nữu muội muội, mau vào phòng ta, trong đó ấm áp lắm.”

Nữu Nữu cũng nói: “Bà nội nói hai người thích ăn mỳ nên để ta đưa chút mỳ qua.”

Ân Tu Trúc đón lấy hộp đồ ăn và nói: “Cảm ơn Nữu Nữu cô nương.”

Ân Thanh Lan cố ý nói: “Hẳn là Đào Tử cô nương mới đúng!”

Nữu Nữu đỏ mặt nói: “Hộp đồ ăn hôm nào khác ta lại đến lấy, bây giờ ta phải về trước!”

“Muội ở lại nói chuyện với ta đi, cả ngày ta ở chung một chỗ với ca ca chán chết đi được.

Huynh ấy toàn chọc ghẹo ta thôi.” Ân Thanh Lan nói xong thì không nhịn được kéo Nữu Nữu tới phòng mình.

Nữu Nữu vào nhà là lập tức cảm thán: “Có giường sưởi thật ấm áp! Cả căn phòng đều ấm!”

“Đúng thế, nếu muội thích thì để ca ca tới nhờ người đắp giường sưởi ở nhà muội đi.” Ân Thanh Lan đề nghị.

“Vì hai người không quen nên mới cần giường sưởi thôi chứ từ nhỏ ta lớn lên ở đây nên đã quen rồi, cũng không thấy lạnh lắm!” Nữu Nữu nói, “Đúng rồi, nếu tỷ sợ lạnh thì để tam ca cũng đắp một cái giường sưởi trong phòng cho tỷ.”

Ân Thanh Lan đỏ mặt nói: “Không cần.”.