Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Chương 155: Sinh hay không sinh



Chờ hai người thở hổn hển tách ra Nữu Nữu đỏ mặt nhìn chằm chằm Ân Tu Trúc.

Ánh mắt hai người giao nhau, rồi lại dính vào một chỗ.

Ân Tu Trúc bế bổng cô vợ của mình lên đi tới bên giường, còn Nữu Nữu thì vẫn đắm chìm trong cảm giác choáng váng mê hoặc của nụ hôn đầu tiên nên cứ để mặc hắn đặt mình lên giường đất rồi cùng hắn tiếp tục nụ hôn lúc nãy.

Quần áo mùa hè mỏng manh, ngón tay duỗi ra đai lưng màu đỏ đã rơi xuống lộ một cái yếm màu hồng thêu hai con bướm vờn nhau.

Ngón tay Ân Tu Trúc thon dài xoa nhẹ thế là Nữu Nữu đỏ mặt hỏi: “Ân ca ca, chàng có xấu hổ không?”

Ân Tu Trúc nhếch miệng nói: “Không xấu hổ tí nào!”

Nữu Nữu duỗi tay giật lại quần áo buộc lại rồi nói: “Ta xấu hổ, chàng đừng có sờ nữa?”

Ân Tu Trúc nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ và cười nói: “Được, tối nay chúng ta lại tiếp tục, đợi tới khi ấy nàng sẽ không xấu hổ nữa!” Nói xong hắn giúp Nữu Nữu mặc lại áo rồi dịu dàng hôn lên trán nàng và nói: “Tóc đều xõa tung rồi!”

“A? Lại xõa rồi à, thật phiền toái!” Nữu Nữu oán giận.

“Không có việc gì, để ta chải lại cho nàng nhé?” Ân Tu Trúc mang tới một cây lược gỗ rồi gỡ cây trâm bạc hoa hồng trên đầu Nữu Nữu xuống.

Mái tóc mượt mà rũ xuống, phủ qua vòng eo mảnh khảnh của nàng.

Ân Tu Trúc chải cẩn thận, chỉ cần Nữu Nữu hơi động là hắn sẽ lập tức dừng lại hỏi: “Ta dứt tóc nàng à?” Thấy Nữu Nữu lắc đầu nở nụ cười xinh đẹp thế là hắn lại chải tiếp.

Hiện giờ Nữu Nữu đã gả làm vợ hắn nên nàng không chải kiểu đầu thiếu nữ nữa mà búi thành búi của phụ nhân.

Dưới sự chỉ đạo của nàng hắn cũng miễn cưỡng chải được một búi tóc, lại chọn một cây trâm cài lên.

Khuôn mặt ngây ngô của nàng xứng với búi tóc phụ nhân mang lại cảm giác mâu thuẫn nhưng lại xinh đẹp khiến người ta không rời mắt được.

Ân Tu Trúc lại ngây người, không nhịn được hôn nàng, Nữu Nữu thì bảo vệ búi tóc mà trốn ra sau: “A! Búi tóc của ta.

Đừng để nó xõa nữa!”

Ân Tu Trúc cười cười và bảo đảm không hôn nữa thì Nữu Nữu mới thẳng người lại.

Ân Tu Trúc gỡ mấy sợi tóc trên cây lược xuống rồi lại kéo mấy sợi tóc trên đầu mình.

Hắn tết mấy sợi tóc lại với nhau và nói với Nữu Nữu: “Đây là vợ chồng kết tóc, một khi đã kết tóc thì chính là cả đời!”

Nữu Nữu vui vẻ đặt mấy sợi tóc bện kia vào tầng chót của hộp trang điểm.

Sau đó Ân Tu Trúc nắm tay nàng nói: “Nhân lúc này còn sớm ta mang nàng đi dạo quanh sân.

Ngày thường nàng tới đây cũng chưa nhìn kỹ, hiện tại nàng là vợ ta thì nhà này cũng là của nàng, bản thân nàng cũng cần biết để quản lý!”

Nữu Nữu gật đầu nghiêm túc nói: “Bà nội nói thịt phải chôn dưới đáy bát để ăn, ta quản lý gia đình cũng phải như thế.

Tiền phải bẻ thành hai nửa để tiêu, không cần tiêu thì nhất quyết không được tiêu.

Lương thực phải tiết kiệm, không được phô trương lãng phí, càng không thể khoe giàu có!”

Ân Tu Trúc cười nói: “Vậy ta cưới nàng là đúng rồi, nàng quả là biết quản lý gia đình.

Ta có một đống bạc và khế đất còn chưa có ai quản kìa.

Ta còn có đất ruộng cho thuê lấy lương thực cũng chưa có ai quản đâu! Hiện giờ ta cưới được cô vợ giỏi giang như thế coi như cũng bớt lo nhiều.”

Nữu Nữu đắc ý nói: “Đúng thế! Ta cũng cảm thấy mình thật biết quản lý gia đình!”

Ân Tu Trúc nhếch khóe miệng hỏi: “Cảm thấy tức là nàng chưa từng quản gia ư?”

Nữu Nữu chớp mắt nói: “Ta gả tới đây thì mới có nhà mà quản chứ?”

Ân Tu Trúc bật cười: “Được, ta mang nàng đi dạo một vòng, còn việc bố trí sắp xếp thế nào đều do nàng cả.”

“Chàng mau dẫn đường đi!” Nữu Nữu hào phóng hẳn lên.

Ân Tu Trúc giới thiệu cho Nữu Nữu từ chính phòng tới sân trước, sân sau, mọi căn phòng và ngóc ngách trong nhà đều đi qua một lần.

Mãi tới khi xem xong hai người mới về tân phòng.

Hắn mở một cái rương ra và lấy một hộp gỗ đàn, bên trong đựng mấy thỏi vàng cùng mấy tờ khế đất, tất cả hắn đều giao cho Nữu Nữu: “Đây là toàn bộ gia sản của ta, ngân lượng thì không quá nhiều, đất cũng thế.

Nàng quản những cái này trước, chờ về sau ta kiếm được nhiều bạc hơn sẽ giao hết cho nàng quản!”

Nữu Nữu cười tủm tỉm thưởng thức mấy thỏi vàng và nói: “Cũng được, nể mặt đống vàng này ta sẽ quản lý gia đình thật tốt! Đúng rồi, trong nhà có khóa không?”

“Có, nàng cứ lấy mà dùng!” Ân Tu Trúc đáp.

“Hì hì, thật tốt quá, bà nội nói tiền tài không thể để lộ ra ngoài, vì thế ta phải cất đống tiền này thật kỹ.

Giấu ở đâu bây giờ nhỉ? Để ta xem!” Nữu Nữu ôm lấy cái hộp và đi vòng quanh xem.

Ân Tu Trúc để mặc nàng vừa lẩm bẩm tìm nơi giấu tráp vừa ngắm bộ dạng yểu điệu của nàng, trong lòng cũng vui mừng.

Thật vất vả mới chờ tới lúc mặt trời ngả về tây, Ân Tu Trúc nhanh chóng hâm lại đồ ăn rồi mang lên chờ người Nháo Động Phòng tới.

Ân Tu Trúc không nhận lễ lại mời người trong thôn ăn tiệc hai lần thế là hảo cảm trong lòng mọi người với hắn tăng gấp bội.

Đến lúc Nháo Động Phòng vào buổi tối mọi thôn dân đều chủ động kêu gọi, đám thiếu niên thích náo nhiệt tốp năm, tốp ba lên núi.

Trước khi đám Đại Bảo ra cửa đã bị Lý thị giữ chặt lấy dặn nửa ngày.

Bà nói Ân gia không có trưởng bối nên bọn hắn không được để người tới Nháo Động Phòng làm quá.

Đại Bảo làm anh thì phải canh thời gian, làm đủ là được, đừng chậm trễ việc nghỉ ngơi của vợ chồng trẻ.

Đại Bảo gật đầu còn Tam Bảo lại đột nhiên vỗ đầu nói: “Ối, quên không mang thằng nhóc béo nhà Đản Đản đi rồi, phải có hắn để lăn giường!”

Lý thị tức quá véo eo hắn mắng: “Sớm thì không làm đi, chỉ biết đánh cờ.

Còn không mau đi ôm thằng bé tới đây!”

Đang nói thì Đản Đản đã ôm thằng con béo ú của hắn tới, thấy Tam Bảo bị mắng thế là hắn cực kỳ vui vẻ nói: “Tam nãi nãi, ngài đừng gấp, người tới rồi đây!”

Lý thị lập tức cười như hoa: “Tốt, quá tốt, mau ôm hắn đi, thằng nhóc tiểu Đản Đản này lớn lên chắc nịch thật! Tròn quay!”

Đản Đản giật giật khóe miệng than: “Tam nãi nãi, con cháu không phải là tiểu Đản Đản! Hắn tên là Hỉ Bảo!” Đản Đản không muốn con mình đi theo vết xe đổ của mình, bị người ta gọi là Đản Đản dài Đản Đản ngắn.

Lý thị cười nói: “Tốt, Hỉ Bảo đúng là cái tên hay!”

Tam Bảo không nhìn nổi bộ dạng đắc ý vì có con trai của Đản Đản thế là hét: “Bà nội, còn lôi kéo lải nhải nữa là không kịp đâu!”

Lý thị nhanh chóng buông tay thế là đám Tam Bảo đi về phía Ân gia.

Dọc theo đường đi Tam Bảo cực kỳ ngứa mắt Đản Đản.

Không phải có con trai ư? Còn phải lắc lư thế hả? Càng quá mức chính là tên kia còn cố ý hỏi: “Tam Bảo, có phải ngươi không được hay không? Sao nửa năm rồi còn không có động tĩnh!”

Tam Bảo nghiến răng nghiến lợi: “Sinh được một thằng nhóc tiểu Đản Đản là ghê gớm à!”

Đản Đản nhếch miệng cười nói: “Không ăn được nho thì nói nho còn xanh!”

Tam Bảo hừ một tiếng.

Hắn đấu võ mồm với Đản Đản đến tận khi tới Ân gia.

Trong ngoài tân phòng lúc này đứng đầy đám thanh niên thích náo nhiệt.

Tam Bảo và Tứ Bảo tiến lên đẩy mọi người ra, Tam Bảo còn hét lớn: “Nhường một chút, đại Đản Đản mang theo tiểu Đản Đản tới lăn giường nào.”

Mọi người cười vang, còn Đản Đản thì tức cắn răng nhưng thằng nhóc trong ngực lại vui vẻ quơ tay múa chân.

Đại Tần thị hỗ trợ chủ trì lúc này cười tủm tỉm ôm tiểu Đản Đản đặt lên giường đất.

Thằng nhóc con mới 1 tuổi, đúng lúc thích lăn lộn, vừa được đặt lên giường hắn đã nhanh nhẹn xoay người bò dậy.

Đại Tần thị lại lật hắn lăn ra, tay chân chổng vó thế là hắn lại giãy giụa lật qua vui vẻ bò khỏi giường.

Đại Tần thị trêu đùa hắn một lúc mới bế hắn đưa cho cha hắn.

Phần còn lại chính là mấy tiết mục khiến người ta khô nóng khó nhịn của đám thanh niên.

Người này ra chiêu này, kẻ kia ra ý kia, đám Đại Bảo che chở em gái và em rể, cố gắng chu toàn khắp nơi.

Đặc biệt là Tam Bảo, hắn liên tục liếc xéo mấy tên ra chủ ý, con mắt toàn hình viên đạn ý là các ngươi chờ đó, ra cửa ta sẽ thu dọn mấy đứa.

Mọi người nháo tới nháo lui và phát hiện cô dâu mới chả đỏ mặt tí nào, còn híp mắt cười ngây ngô.

Bọn họ nghĩ có thể vì là người cùng thôn nên mọi người đều quen nhau, đó là lý do vì sao cô dâu mới lại to gan thế.

Lát sau Đại Tần thị bưng một đĩa bánh trôi sống tới cười tủm tỉm đút cho Nữu Nữu ăn xong và hỏi: “Sinh hay không sinh?”

Nữu Nữu nghe thấy thế thì căn bản không trả lời, chỉ lo nhai bánh trôi, nuốt xong rồi nàng ngước ánh mắt sáng quắc nhìn Đại Tần thị nói: “Ngũ nãi nãi, cho cháu cái nữa!”

Tươi cười trên mặt Đại Tần thị cứng đờ, nhân lúc đút cho nàng cái thứ hai bà vội lén lút nói: “Mau nói sinh đi!”

Đại Tần thị lại cười tủm tỉm hỏi: “Sinh hay không sinh?”

Nữu Nữu tiếp tục nhai bánh trôi, Đại Tần thị chưa từng gặp cô dâu mới nào thế này nên vội ra hiệu mà chớp mắt.

Nữu Nữu ăn xong, nuốt xuống mới nói: “Sinh bánh trôi!”

Mọi người cười bò ra, Đại Tần thị thì vội vàng đứng lên nói: “Thôi trời tối rồi, đều trở về nghỉ ngơi đi!”

Đám Đại Bảo cũng đứng dậy rời đi, Tam Bảo thì kéo mấy tên nhóc thối ồn ào ăn vạ ra ngoài, giọng uy hiếp: “Có đi hay không? Nếu không đi chờ lúc các ngươi cưới vợ ta ngủ bên ngoài tân phòng của các ngươi luôn!”

Mấy thằng nhãi kia cười ha ha và đi theo mọi người ra khỏi phòng sau đó ai về nhà nấy.

Kẻ nào có vợ thì về ôm vợ, kẻ nào chưa có vợ thì về tắm nước lạnh!.