Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Chương 180: Vào núi hái thuốc



Đào Tam gia đắc ý: “Ông đánh con đó, sao nào?!”

Tam Bảo lại cười hì hì nói: “Ông nội mà luyến tiếc không muốn đánh Tứ Bảo thì để cháu!” Nói xong hắn ngoắc tay với Tứ Bảo và khiêu khích: “Có dám tỷ thí với huynh không!”

Tứ Bảo đánh với tên kia từ nhỏ tới lớn nên đương nhiên không buông tha cơ hội tốt này.

Hắn lập tức gật đầu, hai người ra hiệu tìm một chỗ rộng rãi.

Sau khi nhất trí tụi nó lại vui vẻ kề vai sát cánh đi ra cửa, tới trong sân tiếp tục đánh nhau.

Đào Tam gia cười mắng: “Hai con khỉ này làm việc cả ngày vẫn chưa mệt, về nhà vẫn còn sức đùa giỡn!” Mắng xong ông lại thở dài: “Aizzz! Lúc ta còn trẻ cũng có lúc dùng mãi không hết sức lực, hiện tại già rồi!”

Lý thị bưng một âu bánh bột ngô vào nhà thấy Đào Tam gia đã ngồi xuống cạnh bàn thì cười nói: “Ai u, sao hôm nay ông tích cực thế, sớm vậy đã ăn cơm rồi à!”

Đào Tam gia trừng mắt nhìn vợ rồi đáp: “Sao nào? Ta tích cực không tốt à?!”

Lý thị cười: “Khó có lúc không cần đi thúc giục ông cũng chủ động tới, sau này ông cứ tích cực thế này là được!”

Đào Tam gia biết tật xấu của mình nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: “Ta tới chậm có 1,2 lần mà bà nói cái gì ghê lắm!”

Lý thị trợn trắng mắt, cũng lười không thèm để ý tới ông chồng mà bỏ bánh bột ngô lại sau đó tiếp tục quay lại nhà bếp bưng thức ăn.

Trên bàn cơm Đào Tam gia sắp xếp việc cày bừa vụ xuân, còn cố ý nói: Nhị Bảo chỉ cần tập trung quản lý y xá, còn chuyện đồng ruộng hắn không cần nhọc lòng.

Nhị Bảo không cho là đúng: “Ông nội, đây cũng không phải trấn trên, đâu có nhiều người bệnh như thế.

Lúc nhàn rỗi cháu vẫn có thể xuống ruộng làm việc, nếu có người tới xem bệnh thì để Tiểu Ngọc Nhi hoặc Ngũ Bảo đi gọi cháu là xong!”

Đào Tam gia lắc đầu không đồng ý: “Mạng người lớn bằng trời, con vẫn nên ở nhà thì hơn! Nhà ta còn có Tam Bảo và Tứ Bảo, còn Trường Phú và Trường Quý cộng thêm ta và con lừa, chút việc kia có đáng là bao đâu!”

Nhị Bảo còn muốn nói thêm nhưng Đào Tam gia đã vung tay lên cao giọng nói: “Được rồi, cái nhà này vẫn do ta định đoạt đó!”

Ông ấy đã nói thế thì Nhị Bảo cũng đành phải thôi.

Tiểu Lý thị tươi cười nhìn chồng, hắn cũng chớp mắt với vợ mình vài cái nhưng nàng kia chỉ đỏ mặt không nhìn hắn nữa.

Đào Tam gia nói: “Còn phải cảm ơn thông gia, dược liệu trong y xá đều là ông ấy hỗ trợ mua, không những bán lại giá gốc mà ông ấy còn cử người giúp đưa tới Đào gia thôn.”

Tiểu Lý thị nói: “Ông nội, hiện tại cha cháu ở huyện thành, mỗi tháng đều phái người đưa dược liệu tới dược hành ở trấn trên, nhân tiện mang cho chúng ta cũng không tốn công.

Hơn nữa, dược liệu y xá dùng cũng không tốn mấy, không đáng là bao, ông chẳng cần để ý đâu!”

Nhị Bảo nghe vợ nói thế thì cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, cha vợ cháu cũng có lòng tốt, nếu cháu không nhận thì ông ấy sẽ bất an lắm.”

Đào Tam gia than: “Aizzz! Ta biết ông ấy vẫn áy náy chuyện của Tam Bảo nên muốn báo đáp chúng ta.

Nhưng chuyện đã qua nhiều năm rồi, Tam Bảo cũng bình an trở về nên ta nghĩ ông ấy cũng nên nghĩ thoáng hơn đi!”

Tiểu Lý thị chân thành nói: “Ông nội, cha cháu được tam đệ cứu mạng, nếu lúc ấy tam đệ có mệnh hệ gì thì khẳng định cha cháu cũng không sống nổi! Cha cháu là người có ân thì phải báo, ông cũng chẳng cần đặt nặng vấn đề này, như thế cha cháu mới thoải mái được.”

Đào Tam gia gật đầu nhàn nhạt nói: “Aizzz! Nói thật, nếu lúc trước Tam Bảo có gặp nạn thật thì dù ta có hận cũng sẽ không bắt ai phải đền mạng!”

Tiểu Lý thị cảm kích nhìn Đào Tam gia, một người mặt đầy nếp nhăn, vẻ mặt hiền hậu như vậy lại nói ra lời ấy khiến lòng nàng càng thêm kính nể và biết ơn.

Đào Tam gia nói: “Nếu đống dược liệu này mua được với giá thấp thì Nhị Bảo cũng không thể mang lòng hiểm ác mà thu giá cao.

Quanh đây đều là nông dân như chúng ta, trong nhà chẳng có bao nhiêu tiền bạc, thu tiền của họ thì phải cân nhắc!”

Nhị Bảo gật đầu nói: “Ông nội yên tâm đi, cháu biết chừng mực.

Cháu còn đang đợi có thời gian sẽ lên núi đào thảo dược.

Núi tây và đông nối thành một mảnh, nơi ấy rừng rậm um tùm, thật đúng là nơi thảo dược lớn lên.

Cháu đã nghĩ rồi, tự mình hái chút thảo dược thường thấy, lại thêm cha vợ cháu cung cấp những thứ khác thì tiền khám bệnh và tiền thuốc sẽ đỡ hơn nhiều.”

Đào Tam gia vui vẻ tán thành: “Được! Quá được! Nhưng núi cao rừng sâu, con đi hái thuốc phải mang Tam Bảo hoặc Tứ Bảo đi cùng!”

Nhị Bảo cười nói: “Ông nội, cháu có phải trẻ con đâu, hơn nữa đường trong núi cháu đã sớm quen thuộc, khi còn nhỏ cháu thường cùng đại ca và bọn Thiết Đản vào đó chơi.”

Đào Tam gia vẫn khuyên: “Khi còn nhỏ các con chỉ chơi quanh chân núi, hiện giờ con phải vào sâu trong núi để hái thuốc, nơi ấy thường là vách đá, nếu có gì sơ xuất thì phải làm sao?”

Lý thị cũng đồng tình với chồng và khuyên Nhị Bảo: “Tục ngữ nói ‘không nghe lời người già sẽ có hại trước mắt’, Nhị Bảo, nghe lời ông con đi, chỉ có chuẩn chứ không sai đâu!”

Nhị Bảo đành phải gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi.”

Vì thế ngoài những lúc bận rộn việc đồng áng thì Tam Bảo và Tứ Bảo sẽ đi theo Nhị Bảo vào trong núi hái thuốc.

Có mấy lần bọn họ còn gặp Ân Tu Trúc và Tam Bảo sẽ hỏi: “Anh vợ cũng ở đây à?”

Ân Tu Trúc cười đáp: “Có một loại mộc nhĩ mà Nữu Nữu thích ăn nên ta thường tới đây tìm.”

Tam Bảo trợn trắng mắt nói: “Huynh cứ chiều con bé đi, cẩn thận có ngày nó cưỡi lên đầu huynh ấy!”

Ân Tu Trúc sờ sờ cái mũi nói: “Cưỡi cũng được!”

Tam Bảo nghĩ tới đứa em gái mình từng yêu thương hiện tại đổi thành người khác tới thương con bé, thậm chí còn thương hơn hắn lúc trước thì trong lòng không thoải mái hừ hừ vài tiếng.

Ân Tu Trúc cũng không thèm để ý, thấy Nhị Bảo ngồi xổm một bên đào cái gì đó thì hỏi: “Nhị ca đang đào thuốc ư?”

Nhị Bảo ném cây tai hổ vào sọt và đáp: “Đúng vậy, dựa núi ăn núi quả không sai.

Trước kia ta không phát hiện ra, giờ mới hiểu ý của câu này.

Đào gia thôn dựa vào hai ngọn núi lớn, thảo dược quả là nhiều.

Đệ nhìn cái sọt của ta đi, tai hổ, rau diếp cá, xa tiền tử, bồ công anh, dâu gai, ích mẫu, cái nào cũng nhiều ơi là nhiều.”

Ân Tu Trúc cũng thấy hứng thú và đi theo Nhị Bảo xoay quay núi rừng, cho tới khi sọt đều đầy.

Mấy người xuống núi còn cố ý đi ngang qua Ân gia và thấy Đào thị lúc này bụng đã to đang nằm trên ghế thêu hoa, tay cầm một cái áo ngắn của trẻ con.

Nhìn thấy Ân Tu Trúc và các anh tiến vào thế là Đào thị vội vàng buông cái áo ngắn trong tay và làm bộ muốn đứng dậy.

Ân Tu Trúc thấy thế thì vội nhảy lên đỡ vợ mình và nói: “Nàng nằm đi! Bụng to thì không cần ngồi dậy cho mệt!”

Nhị Bảo đi lên bắt mạch xong mới nói: “Đều tốt, theo đúng ngày thì cuối tháng sau là sinh, ngày thường nên đi lại vừa phải để hỗ trợ việc sinh nở!”

Ân Tu Trúc gật đầu còn Đào thị thì cười hỏi: “Nhị ca và mọi người tới đây làm gì thế? Nghe nói huynh đã bắt đầu khám bệnh cho người ta, còn mở y quán mà muội chưa được thấy!”

Nhị Bảo gật đầu cười nói: “Hiện tại muội đi lại không tiện nên ở nhà thì tốt hơn.”

Đào thị chu miệng nói: “Muội đâu có yếu ớt như thế! Đều là bà nội và mẹ lo lắng lung tung, vừa nghe nói muội muốn xuống núi đã đứng ở dưới đó ồn ào không cho.”

Tam Bảo cười trêu: “Tiểu yêu nữ quả đào xuống núi thì làm sao được?! Nhất định là tới gây họa cho nhà mẹ đẻ, tiếp tay cho giặc ức hiếp tam ca!”

Đào thị hừ hừ: “Muội ức hiếp huynh lúc nào, mỗi lần đều là huynh bắt nạt muội ấy!”

Nhị Bảo cười nói: “Được rồi, một đứa sắp làm mẹ, một đứa đã lấy vợ mà sao còn thích cãi vã như khi còn nhỏ thế!”

Đào thị vẫn cãi: “Nhị ca không biết đâu, hiện tại tam ca cực kỳ kiêu ngạo, khi còn nhỏ huynh ấy còn nhường muội chứ từ khi muội gả ra ngoài là huynh ấy coi như không quen, toàn soi mói muội thôi!”

Tam Bảo đứng dậy vỗ vỗ mông nói: “Được! Nếu muội đã nói ta như thế thì ta còn ngồi đây làm gì nữa? Không bằng ta xuống núi tìm việc vui cho rồi!”

Đào thị thấy Tam Bảo giống như đi thật thì bĩu môi nói: “Tam ca! Sao huynh lại thế chứ?! Mau ngồi thêm một lát đi!”

Tam Bảo lập tức ngồi vào chỗ cũ và cười nói: “Tạm thời ở lại thêm một lát vậy!”

Nhị Bảo dặn: “Tam Bảo và Tứ Bảo ở lại chơi với Nữu Nữu nhé, ta về trước thu dọn thảo dược.”

Đào thị luyến tiếc nên dỗi: “Nhị ca đúng là người bận rộn!”

Nhị Bảo thở dài sau đó lại xoay người ngồi xuống và cười nói: “Thôi được rồi, hôm nay ngồi nói chuyện với tiểu tiên nữ quả đào của nhà chúng ta một lát vậy!”

Đào thị vừa lòng còn Ân Tu Trúc thì tranh thủ pha trà mang tới đặt ở một góc bàn đá rồi rót cho mấy người Nhị Bảo và mình, còn vợ hắn chỉ có một cốc nước sôi để nguội.