Chuyện Xưa Vị Mật Ong

Chương 22: Hôn môi



Bốn mắt nhìn nhau.

Thật sự là Lục Sơ Dương! Yến Hồi Ôn há miệng thở d.ốc, vậy là, anh.....Đang chấp hành nhiệm vụ đúng không?

Lục Sơ Dương trước tiên chầm chậm ngồi xuống một chiếc ghế xếp, lúc này mới lần nữa ngẩng đầu dùng ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Ánh mắt này, lạnh lùng, trầm tĩnh.

Không biết tại sao, Yến Hồi Ôn nhìn thấy ánh mắt này liền đột nhiên cảm thấy, giống như trong sinh mệnh của hai người chưa từng gặp qua đối phương.

"Cô gái này là người đã giấu Carter." Lúc này, thủ hạ của tên thủ lĩnh đứng bên cạnh ghế xếp lên tiếng báo cáo.

Lục Sơ Dương hình như gật đầu, sau đó, anh nâng tay ngoắc tay với Yến Hồi Ôn: "Cô lại đây."

Yến Hồi Ôn có chút vô thố đứng ở cửa, sau khi nghe thấy anh nói chuyện, chầm chậm nâng bước chân nặng nề. Nhưng mà nửa ngày, cô khó khăn lắm mới di chuyển được hai bước chân.

Ở phía đối diện, Lục Sơ Dương đang nghịch con dao nhỏ trong tay, con dao này vừa mới vỗ lên khuôn mặt của tên muốn hại anh kia. Anh ngồi trên ghế xếp, toàn thân trên dưới thoạt nhìn đều là khí thế lạnh lùng, nghiêm nghị.

"Cô rất sợ sao?" Lục Sơ Dương bất động thanh sắc dùng ánh mắt nghi vấn hỏi cô.

"Tôi...."

Tim của Yến Hồi Ôn bắt đầu đập vô cùng nhanh, khống chế không được hô hấp. Mu bàn tay cô ở phía sau nắm chặt vạt áo, khớp xương đều trắng lên. Trực giác giác của cô cảm thấy có nguy hiểm, nhưng lại theo bản năng mà lại gần anh.

Vì vậy, Cô từng bước vòng qua chiếc bàn đó, đứng trước mặt của Lục Sơ Dương.

Lục Sơ Dương mắt lạnh nhìn cô: "Cô nhận biết bọn họ?" Ý của anh là chỉ đám người này, nhóm người vừa mới muốn đến đen ăn đen.

"Không nhận biết..." Yến Hồi Ôn thì thào biện giải, lúc này mới phát hiện lúc mở miệng vô cùng khô khốc, giọng nói của mình làm sao lại khó nghe như vậy?

"Cô là người Trung Quốc?" Lục Sơ Dương ngồi trong ghế vắt chéo hai chân, qua loa hỏi.

"Đúng...."

"Đến đây làm gì?"

"Vẽ tranh..."

"Ồ? Là họa sĩ?" Lục Sơ Dương chầm chậm đứng thẳng người dậy, phát ra tiếng cười, bộ dạng nhìn qua giống như cảm thấy rất hứng thú. Anh duỗi tay, nắm lấy tay phải của Yến Hồi Ôn nhìn kỹ, lại vuốt qua những ngón tay của cô.

Lòng bàn tay của anh có sự thô ráp của đàn ông, cảm giác này vừa xa lạ vừa quen thuộc, làm cho tay của Yến Hồi Ôn nhẹ nhàng run lên. Anh lại không quá quan tâm mà thấp giọng nói: "Đôi tay này thật mềm."

Yến Hồi Ôn im lặng đứng đó, không dám động đậy.

Lúc này, bên tai cô truyền đến một giọng nói khác.

"Đem người phụ nữ này xuống cho những đứa khác cùng nhau xử lý." Bên cạnh cô, là chiếc ghế của tên thủ lĩnh, trong tay hắn ta đang kẹp nửa điếu thuốc mở miệng. Đôi mắt trắng hướng lên, trong phòng bắt đầu có mùi thuốc lá.

Tên thủ lĩnh vừa nói xong, lập tức có thủ hạ bước lên trên muốn đem Yến Hồi Ôn đi.

Nhưng trước mắt, Lục Sơ Dương chẳng nói lời nào mà tiếp tục nghịch bàn tay phải của Yến Hồi Ôn, giống như đang nghịch một thứ mới lạ.

Lúc này, những người này cũng không biết nên làm sao mà có thể trực tiếp động thủ, đứng một chỗ không dám thở mạnh chỉ dùng ánh mắt có hỏi ý tứ của tên thủ lĩnh. Suy cho cùng, hai người cũng đang hợp tác làm ăn.

"Ông chủ Dịch, cậu muốn thả cô ta?" Tên thủ lĩnh ngắt điếu thuốc, ánh mắt lên xuống đánh giá Yến Hồi Ôn vài cái.

Cô gái nhỏ này, xinh đẹp, sợ hãi là không phải giả, có lẽ bị ông chủ Dịch ở trước mặt dọa tới đầu cũng không dám ngẩng lên.

Tên thủ lĩnh đánh giá, vẫy tay, để thủ hạ cầm dao đến. Hắn ta cầm lấy, nhàn nhạt bỏ dao lên trên bàn, khuôn mặt đó cười lên vô cùng béo: "Ông chủ Dịch, cắt bỏ một ngón tay, đàn bà cho cậu chơi."

Yến Hồi Ôn vừa nghe thấy toàn thân đều chấn kinh.

Cô dùng sức rút tay lại, không ngờ Lục Sơ Dương cũng dễ dàng thả tay cô ra.

Sau đó, Lục Sơ Dương hình như cười lên, Yến Hồi Ôn cho đến bây giờ cũng không dám ngẩng đầu không có cách nào nhìn thấy mặt anh, chỉ có thể đại khái nghe thấy trong cổ họng của anh gần như phát ra một tiếng vô cùng từ tính.

Sau đó, Lục Sơ Dương vậy mà thật sự cầm lên con dao, bỏ lên vài ngón tay trái tùy ý ước lượng:"Không biết ông chủ Lý muốn ngón nào?"

Tên thủ lĩnh bình tĩnh nhìn anh, lại đốt lên một điếu thuốc, nhả ra một vòng khói.

Lúc này, bầu không khí yên lặng tới mức gần như nghe thấy được tiếng kim rơi. Trong nháy mắt, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên những ngón tay thon dài hữu lực của Lục Sơ Dương.

Nhưng đột nhiên.

Lục Sơ Dương lạnh nhạt ném đi con dao, "keng" một tiếng. Anh thoải mái mà dựa lại vào ghế, cười nói: "Ông chủ Lý, tôi đến là để làm ăn, mất đi ngón tay việc buôn bán này cũng không đáng rồi, người anh mang đi đi."

Tên thủ lĩnh híp mắt đánh giá vẻ mặt của anh.

Lục Sơ Dương quả thật không lên tiếng nữa, lạnh nhạt ngồi trên ghế, giống như việc ở đây cùng anh không có quan hệ.

Thời gian giống như dừng lại hơn mười giây.

Tên thủ lĩnh đột nhiên cười lên, trong lòng hắn ta tựa hồ thở phào. Xem ra ông chủ Dịch này chỉ là nhìn trúng cô gái xinh đẹp này mà thôi, nhưng cô gái nhỏ này vừa nhìn chính là dạng không biết phục vụ đàn ông, khẩu vị này của cậu ta....

Tên thủ lĩnh cười nhìn chằm chằm Lục Sơ Dương, sau đó vẫy tay về phía sau, hai tên thủ hạ lập tức đi qua xách Yến Hồi Ôn đi.

Yến Hồi Ôn cũng không quay đầu.

Thông thường cô sẽ bị dọa đến khóc, nhưng có lẽ bởi vì có Lục Sơ Dương ở đây, liền ngày cả trường hợp đáng sợ này, cô vậy mà vẫn có thể ngoan ngoãn suy xét một chút. Sau đó tự nói với bản thân, đây là đang bị thăm dò, không được quay đầu, nhất định không được nhìn anh.

Quả nhiên, cô vừa đi hai bước, tên thủ lĩnh phía sau không chút lưu tình mà phóng một con dao về phía cô. Trong ánh sáng của tia chớp, con dao đem theo tiếng gió soạt một cái, sượt qua bên tai cô bay về phía bức tường đối diện.

Lưỡi dao không cắm hết vào trong bức tường gỗ.

Yến Hồi Ôn thở ra một hơi, nước mắt lách tách liền rơi xuống, hai tay của cô nắm chặt đến mức ứa ra mồ hôi.

"Ông chủ Lý, ông lại dọa người khóc rồi." Ở phía sau, truyền tới giọng nói trầm thấp mà bình tĩnh của Lục Sơ Dương.

"Ông chủ Dịch đau lòng rồi?" Tên thủ lĩnh hỏi ngược lại.

"Đúng nha!" Lục Sơ Dương vô tâm vô phế mà trả lời, nhưng chỉ có anh mới biết, ngón tay anh nắm lại thành đấm cắm sâu vào trong thịt, anh chầm chậm thả lỏng năm ngón ra.

Tên thủ lĩnh thấy Lục Sơ Dương ở thời khắc mấu chốt vậy mà không có ra tay. Vì vậy, khuôn mặt béo phệ của hắn lại lần nữa lộ ra nụ cười, sắc mặt cuối cùng thả lỏng xuống, ném ra ấm trà trách mắng thủ hạ của mình: "Bọn mày làm việc kiểu gì vậy? Tao đang cùng ông chủ Dịch nói đùa, như thế nào mà thật sự đem người đi?"

Thủ hạ của hắn ta vội vàng cúi người nhận lỗi, lập tức thả Yến Hồi Ôn ra.

Yến Hồi Ôn chân cũng nhũn ra rồi, thoát lực không dễ dàng đứng vững, đem mồ hôi trong lòng bàn tay dùng sức chùi lên trên quần. Cô xoay đầu lại, nhìn thấy Lục Sơ Dương lạnh lùng ngồi trên ghế xếp, ngón tay đan vào nhau.

"Cô qua đây." Lục Sơ Dương cười ra lệnh cho cô.

Yến Hồi Ôn thuận theo mà chầm chậm đi qua, nhìn qua lại giống như một chú dê con không có năng lực phản kháng đang chờ bị làm thịt.

Lục Sơ Dương buông hai tay ra, như vậy nhìn cô một lúc, ánh mắt tỉ mỉ nhìn thẳng vào cô. Sau đó, anh từ từ cởi chiếc áo khoác đen và chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng bên trong.

Chiếc áo vốn đã gỡ ra một nút áo, anh giơ tay lại gỡ ra một nút khác trên áo sơ mi, bộ dạng vô cùng thoải mái.

Sau đó Lục Sơ Dương dùng ánh mắt chỉ lên chân của mình: "Đến, ngồi lên đây."

Anh bây giờ, sống giống như một kẻ xấu vô cùng dịu dàng.

Yến Hồi Ôn há miệng, anh nhàn nhạt chờ đợi, cuối cùng cô do dự mà lại gần một bước, ngồi lên chân của anh.

Vừa ngồi xuống, Lục Sơ Dương cụp lông mi nhanh chóng quét đến đôi mắt to ướt sũng của cô, đôi môi cô, sau đó thấp giọng hỏi: "Biết hôn môi không?"

Yến Hồi Ôn á khẩu không trả lời được.

"Có bạn trai chưa?" Lục Sơ Dương lại hỏi, chế trụ chiếc cằm của cô tỏ ý cô đi qua hôn anh, Yến Hồi Ôn bị anh dùng lực kéo lại, không cẩn thận hai tay ôm lấy cổ của anh.

Hai tay mềm mại của cô dán lên vùng da trên cổ của anh, anh lập tức rũ mắt nhìn chằm chằm cô.

"Hửm?" Ngay sau đó, Lục Sơ Dương đến gần mắt cô, áp môi dán lên đôi môi cô. Môi anh hơi nóng, ngay sát bên cô, khiến Yến Hồi Ôn run rẩy mà hô hấp từng ngụm lớn. Anh trong chớp mắt lại cắn lên đôi môi đó, chầm chậm m.út lấy, "Có bạn trai chưa?"

"Không có...."

Anh trầm thấp "ừm" một tiếng: "Không có?"

Cô hô hấp dồn dập.

Lục Sơ Dương bị hơi thở mang theo hương vị ngọt ngào của cô giày vò đến nhíu mày, xiết chặt cằm của cô kiềm chế, từng ngụm từng ngụm nuốt lấy môi cô.

Một loại để ý, nhung nhớ không gì sánh được....

Có lẽ do việc này bất thình lình xảy ra, tay của Yến Hồi Ôn vô cùng lạnh lẽo. Cô giống như không dám phản kháng, hai tay chỉ biết nắm chặt lại thành đấm, bởi vì cúi người mà mềm nhũn nằm ở trên người Lục Sơ Dương, lộ ra một mảng ngực nhỏ ra ngoài áo.

Làn da dán chặt vào nhau.

Thế là, nụ hôn của anh lại càng thêm nặng nề, hô hấp cũng không vững vàng như trước.

Giây tiếp theo, Lục Sơ Dương liền nâng tay, mạnh mẽ chế trụ lấy eo của Yến Hồi Ôn, lòng bàn tay dùng lực ấn vào sau gáy của cô, mãnh liệt hôn xuống: "Thì ra là chưa có bạn trai."

Yến Hồi Ôn vậy mà cảm thấy sự mất mát của anh.

Môi cô bị Lục Sơ Dương cắn đến đau nhức, thấp giọng "ừm" một cái, sau đó đẩy anh ra, liều mạng hô hấp: "Tôi có, tôi có bạn trai."

Lục Sơ Dương nghiêng đầu cười cười, qua một lát lại nhìn chằm chằm cô: "Vậy anh ta thật quá thất bại rồi."

Cảm thấy trong ngữ khí của anh có sự tự giễu, trong lòng Yến Hồi Ôn liền phản bác, mới không phải, anh ấy là người tốt nhất trên đời này, là quân nhân, quân nhân bảo vệ tổ quốc cũng bảo vệ cô.

Bộ dạng quật cường ngẩng đầu của Yến Hồi Ôn, trong ánh mắt của bọn người kia giống như một con chim tước bị chế trụ không cách nào chạy thoát, lập tức liền phải anh dũng hy sinh.

Nhưng Lục Sơ Dương lại hiểu.

Nhưng không chờ cô nói chuyện, một tay chụp tới, đem cô áp chặt vào người anh, cúi đầu lần nữa tàn nhẫn hôn cô. Lần này, so với những gì Yến Hồi Ôn vừa mới trải qua anh càng thêm dùng lực, cánh tay mạnh mẽ của anh gắt gao giữ chặt lấy lưng của cô.

Lục Sơ Dương hiển nhiên nhận thấy như vậy vẫn không đủ.

Anh trực tiếp dùng đầu lưỡi chống lấy răng cô, ấn mở ra, sau đó hung hăng cuốn lấ.y đ.u lưỡi nhỏ đó, cuốn đến bên môi mình, dùng lực hôn m.út.

Yến Hồi Ôn bị kí.ch thích đến suýt nữa kêu ra tên của anh.

Cô gắt gao nhịn lại, hít vào hơi thở của anh....

Đối với hai người mà nói, đây là sự nhớ nhung suốt hai tháng xa cách. Mà Lục Sơ Dương lại giống như một dã thú vừa dịu dàng vừa khát máu.

Anh mạnh mẽ chế trụ eo cô, cách một chiếc áo thun mỏng, bắt đầu dùng lòng bàn tay vu.ốt ve độ cong nhỏ mà gần như hai bàn tay có thể nắm một vòng của Yến Hồi Ôn.

Dần dần, lại từ xương sườn có cô từng chút một sờ đến sống lưng, ở nơi đó vu.ốt ve từng chút một, đây là cô gái nhỏ hay ỷ lại vào anh.

Là một loại cảm giác, ý muốn không cách nào khống chế....

Cuối cùng, Lục Sơ Dương dùng đầu răng nhẫn tâm cắn chặt môi cô. Yến Hồi Ôn đau đến phát ra một tiếng "á", anh từ từ hôn m.út sạch những giọt máu trên môi cô, sau đó buông cô ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng chà lên đôi môi đó.

Vành mắt Yến Hồi Ôn lại ướt lên.

Lục Sơ Dương bình tĩnh, giống như thật sự trải qua tình một đêm, lộ ra nụ cười tùy ý hỏi: "Cô gái nhỏ, em tên gì?"

"Tôi tên...."

Yến Hồi Ôn há miệng, lại khẩn trương nắm chặt ngón tay, nhỏ giọng nói với anh: "Tôi tên, tiểu vô lại."