Cô Ấy Biết Tất Cả

Chương 136: 136: Sức Hấp Dẫn Không Thể Cưỡng Lại



Bởi vì mới được thêm vào, phòng của Cận Hải Dương và Thẩm Lưu Bạch là phòng số 102 ở phía đông của tầng một.

Cách xây dựng của biệt thự này rất thú vị, bếp, phòng ăn, phòng khách và phòng trà đều ở tầng 1.

Tầng 2 và tầng 3 đều là phòng ngủ có phòng tắm riêng, cửa hướng ra ngoài, nếu muốn giao lưu chỉ cần đi xuống một tầng.

Phòng của hai người bọn họ ở ngoài cùng phía đông, phía tây là phòng 101 bị khóa, trên cửa đầy bụi, xem ra đã lâu không mở.

Hai người ra khỏi xe, không kịp nhìn xung quanh, đã đi thẳng về phòng.

Sau trận mưa lớn, bây giờ cả người họ đều ướt sũng, Thẩm Lưu Bạch đã hắt hơi mấy cái.

“Em đi tắm trước đi.



Vừa bước vào cửa, cô đã bị người đàn ông đẩy vào phòng tắm, người này còn giúp cô lấy áo choàng tắm.

Sau khi tắm nước nóng, Thẩm Lưu Bạch cảm thấy thân thể lạnh băng cuối cùng cũng ấm hơn.

Cô mặc quần áo tử tế, đi ra ngoài, chỉ thấy Cận Hải Dương đang để ngực trần ngồi trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn uống bia.

“Ra rồi sao?”

Nghe thấy tiếng mở cửa, người đàn ông quay đầu nhìn sang, ánh mắt sắc bén đảo quanh mái tóc còn ướt, gương mặt và cái cổ trần của cô, đột nhiên ánh mắt càng sâu hơn.

Yết hầu của anh khẽ nhúc nhích, anh ung dung thản nhiên đứng dậy, bình tĩnh đi qua cô.

Đèn trong phòng đã được bật sẵn, ánh đèn mờ ảo tạo nên một bầu không khí mập mờ, nhưng cũng đủ để cô nhìn thấy cơ bụng rắn chắc và đường nhân ngư của anh.

Bờ vai của anh rất rộng, đường eo vô cùng đẹp đẽ, mỗi một động tác đều khiến cơ bắp kéo căng, tràn đầy nét nam tính.

Căn phòng đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, yên đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của hai người họ.

Khi anh đi về phía cô, sự mạnh mẽ xâm lược khiến cô không tự chủ được quay đầu đi, không dám nhìn lại.

“Anh đi qua một chút.



Khi đi ngang qua, cô nghe thấy anh nói với một giọng rất trầm.

Ngay khi cửa phòng tắm đóng lại, Thẩm Lưu Bạch chạy tới cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.

Cô đưa tay đẩy cửa sổ ra, gió mạnh thổi qua màn mưa dày đặc, cuốn đi sự nóng rang trong lòng cô.

Cô đã nhìn thấy rất nhiều thân thể đàn ông, đầy đủ cao thấp, mập ốm, nhưng chưa bao giờ cô bị đỏ mặt như hôm nay.

Khi ánh mắt anh nhìn qua, chỉ như vậy thôi mà trong khoảnh khắc đó cô đã thấy mê muội, vốn không thể nào bình tĩnh đối diện với anh, cô mềm nhũng cả người gần như không thể đứng vững.

Có phải dính mưa nên sốt rồi không?

Cô đưa tay lên trán kiểm tra nhiệt độ, mới phát hiện hai má rất nóng.

Quay lại nhìn gương trên tường, cô gái bên trong bỗng nhiên có chút xa lạ.

Đây là khuôn mặt mà cô đã nhìn hơn hai mươi năm, nhưng đôi mắt vốn không hề bận tâm đ ến điều gì nhưng nay lại sáng ngời, đôi mắt như được ngấn nước.

Ban đầu là đôi môi nhợt nhạt lúc này lại đỏ hồng như lửa, rực rỡ như đóa hoa mỏng manh nở rộ vào mùa hạ, chờ người có lòng đến hái.

“Nhìn gì vậy?”

Một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô từ phía sau, người đàn ông xuất hiện trong gương với khuôn mặt hơi ướt, nhìn cô trong gương với ánh mắt sáng rực.

Cô khẽ rùng mình, theo bản năng muốn thoát ra, nhưng lại bị anh cứng rắn đè lại, cô hoàn toàn dựa vào lòng anh.

Anh ôm rất chặt, cằm áp vào cổ cô, cùng cô đứng trước gương.

Cô cảm thấy máu khắp cơ thể đang tăng nhanh, dưới ánh mắt rực lửa của anh, cô sợ hãi cúi đầu.

“Đừng như vậy.



Vừa nói ra, cô phát hiện giọng nói của mình mềm mại, không có chút sức lực nào, giống như một lời mời hơn là một lời từ chối.

“Đừng như thế nào?”

Người đàn ông khẽ cười một tiếng, tay trái vẫn ôm chặt eo cô, nhưng tay phải lật người cô lại, đè cô vào tường, ngón tay mảnh khảnh luồn vào trong tóc cô, ấn mạnh cô vào người anh.

“Được không?”

Anh mặc một chiếc áo choàng tắm, khác với chiếc áo choàng cô đang quấn, đường viền cổ áo hở ra của anh ta để lộ làn da rắn chắc, nóng bỏng, khiến cô một lần nữa nhận ra sự khác biệt rất lớn giữa nam và nữ.

“Em chán ghét anh không?”

Người đàn ông thấp giọng hỏi.

Cô suy nghĩ và thành thật lắc đầu.

“Cảm thấy ghê tởm?”

Lần này nhanh hơn, vẫn lắc đầu.

“Vậy thì em thích anh rồi.



“Thẩm Lưu Bạch, chúng ta ở cùng nhau đi.



“Anh muốn hôn em.



Anh thì thầm và cúi đầu hôn lên môi cô.

Hôn thử dò xét.

Bắt đầu chỉ chậm rãi tiếp cận, giống như thăm dò, ảo tưởng mang theo sự dịu dàng.

Cô bối rối, nhưng anh chỉ lau nhẹ khóe miệng cô.

Hơi thở của anh quyện với mùi bọt cạo râu, cằm vừa cạo cọ vào má cô, cảm giác như kim châm.

Anh thở gấp, đôi tay ôm lấy cô càng ngày càng cứng chặt khiến cô hơi đau, nhưng khiến cho cô cảm thấy rất an toàn.

Sau món khai vị nhỏ, hành động tiếp theo có chút mạnh bạo.

“…Bảo bối….



Anh th ở dốc.

Thẩm Lưu Bạch nhắm mắt lại, cô cảm giác được nhịp tim đập dồn dập của hai người, một tiếng lại một tiếng, đánh thẳng vào lồ ng ngực khiến cô hơi đau.

Đây là một cảm giác xa lạ, hoàn toàn khác với sự nguy hiểm mà cô đã cảm nhận trước đó.

Trước mắt cô chuyển sang màu đen, trong lòng cô biết đó là hiện tượng tự nhiên do cơ thể thiếu ô-xy, nhưng cô chưa từng trải qua trải nghiệm thực tế như vậy.

Sau khi dòng máu lưu thông nhanh, tim tăng cường cung cấp ô-xy, cô vẫn cảm thấy không thở được.

Vừa rồi, cô gần như nghĩ rằng mình sẽ chết ngạt như thế này, thậm chí cô còn nghĩ về trạng thái thi thể của mình.

Tuy nhiên, vào lúc đó, cô không có một chút sợ hãi, như thể sự cô đơn trống rỗng được lấp đầy, cô cảm thấy rất an tâm.

Hoàn toàn chấp nhận cái chết này.

“Em có ghét anh hôn em không?”

Cận Hải Dương thở gấp một lát, dường như đã bình tĩnh lại.

Anh đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô, khẽ hôn lên tai cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm.

Thẩm Lưu Bạch không nhúc nhích, chỉ là hơi nghiêng đầu qua, tựa như không muốn trả lời câu hỏi này.

Người đàn ông bất mãn hỏi lại, cuối cùng cô cũng thành thật lắc đầu.

“Đó chính là thích.



Anh cúi đầu cười một tiếng, nới với cô.

“Vậy thì tốt quá…Anh thích em, thật sự, không thể giữ khoảng cách với em như anh đã từng.



“Thẩm Lưu Bạch, em phải nhớ, anh nhất định không đùa giỡn với em.

Màn ngăn cách giữa hai chúng ta đã bị đâm thủng rồi, anh muốn ở bên em, nghĩ đến rất khó chịu.



“Thẩm Lưu Bạch, chúng ta hẹn hò đi.

Anh có thể cho em chút thời gian làm quen, để em có chút cảm giác an toàn, để cho anh yên tâm hơn.