Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi

Chương 17: Chúc Ôn Thư cảm thấy Lệnh Sâm hơi keo kiệt



Dịch: Kình Lạc

Beta: Thư Quân

Trong căn tin tiếng nói chuyện ầm ĩ, Chúc Ôn Thư ngồi im lặng ở đó một lúc, miếng thịt bò bỏ vào miệng cũng quên nhai.

Sau hồi lâu, cô do dự cầm điện thoại gõ chữ.

【Chúc Ôn Thư: Ca khúc đó...】

【Chúc Ôn Thư: Của tôi?】

Không biết Lệnh Sâm đang bận gì mà một lúc lâu sau, tới tận khi người trong căn tin đi hết một nửa, anh mới trả lời lại.

【c: Con trai nhà tôi là người biết tri ân báo đáp.】

【c: Nó về nhà nháo nhào đòi báo đáp cô giáo.】

【Chúc Ôn Thư: Hả?】

【c: Tôi cũng không có gì để đưa.】

【c: Nên tiện tay viết một đoạn giai điệu.】

【c: Cô giáo Chúc không chê chứ?】

Chúc Ôn Thư nghĩ thầm, cô nào dám chê.

Còn nói là không có gì để đưa, thế đây không phải là giai điệu nguyên tác của anh à.

Nếu ngày nào đó cô không kiếm sống được nữa, rao bán cái này đi, không biết chừng...

Dừng lại.

Chúc Ôn Thư đột nhiên tỉnh táo.

Không được trù ẻo bản thân như vậy.

【Chúc Ôn Thư: Không chê đâu.】

【Chúc Ôn Thư: Tôi rất thích, cảm ơn.】

【c: Đừng khách sáo.】

Thực ra Chúc Ôn Thư không khách sáo, cô thực sự thích ca khúc này.

Làm gì có thầy cô nào không muốn nhận được sự cảm ơn xuất phát từ đáy lòng của học sinh hay phụ huynh, mà cách Lệnh sâm lựa chọn vừa không vượt quá giới hạn, lại vừa khác hẳn với cách tặng thiệp và hoa tươi bình thường.

Hơn nữa, với giá trị con người của Lệnh Sâm mà nói, mặc dù anh chỉ tiện tay tặng một đoạn giai điệu nhưng thế đã rất là phóng khoáng rồi.

Nghĩ tới đây, hai chữ "phóng khoáng" này đột nhiên chạm đến đoạn nhạc đệm nho nhỏ trong hồi ức của Chúc Ôn Thư.

Vốn dĩ cô đã quên nhưng không biết vì sao, đoạn nhạc ngắn đã phai mờ này lại lướt nhanh qua trong đầu cô.

Là năm lớp 11 hay 12 gì đấy, tiết toán trước tiết thể dục, giáo viên xin phép tạm thời vắng mặt nên phát bài kiểm tra để cả lớp tự học.

Hôm trước Chúc Ôn Thư ngủ không ngon, cộng thêm việc ngồi ở hàng đầu nên không có cơ hội chợp mắt.

Bình thường cán sự môn toán luôn ngồi sau, nhưng hôm nay lại ngồi trên bàn giáo viên để giám sát kỷ luật. Chúc Ôn Thư nắm lấy cơ hội, cô cầm bài thi đi tới chỗ ngồi của cậu ta.

Chỗ ngồi ấy thuộc nhóm nhỏ sát bên trong cùng lớp học, hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên, vừa hay là bàn ở trước Lệnh Sâm.

Chúc Ôn Thư dè dặt ngồi xuống, vừa mới làm xong phần trắc nghiệm, hai mí mắt bắt đầu đánh nhau.

Cô không biết mình ngủ từ khi nào.

Chỉ nhớ rõ lúc mở mắt ra, phòng học đã vắng tanh.

Bởi vì ý thức vẫn hơi mông lung, khi đó Chúc Ôn Thư không nhận ra hiện tại là tiết tiếp theo, các bạn đã tới sân thể dục chơi hết, cô còn cho rằng có chuyện lớn gì xảy ra.

Chúc Ôn Thư nằm bò lên bàn, hoảng sợ mở to hai mắt, hoài nghi bản thân đang nằm mơ.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng bút chì vẽ xoẹt xoẹt ở sau lưng, cô chớp mắt mấy cái.

Gì thế?

Có người ở đây?

Chúc Ôn Thư ngồi xuống, sau đó xoay người...

Lệnh Sâm đang cầm bút chì, cúi đầu tô tô vẽ vẽ gì đó trên tờ giấy nháp. Đột nhiên anh nhạy bén phát giác ra động tác của Chúc Ôn Thư.

Một giây trước khi nhìn sang chỗ khác, cô đã lướt nhanh qua tờ giấy nháp. "Bụp" một tiếng, tờ giấy bị lật úp trên mặt bàn.

Chúc Ôn Thư bị phản ứng dữ dội của anh làm hoảng sợ, biểu cảm trên mặt cũng cứng lại.

Lệnh Sâm không nói gì, anh máy móc nhìn chằm chằm Chúc Ôn Thư, bàn tay vẫn ấn vào mặt sau tờ giấy nháp, hô hấp hơi nặng nề.

Từ chối rõ ràng như vậy, sao Chúc Ôn Thư có thể không nhìn ra. Đương nhiên cô sẽ không tự làm mình mất mặt mà đi nói chuyện với người ta.

Nhưng lúc ngượng ngùng quay lại, cô vẫn không kìm được mà liếc mắt nhìn lên trên bàn.

Tờ giấy nháp được viết nguệch ngoạc bị lật lại, nó chỉ che đi một phần bài thi, để lộ ra câu hỏi chứng minh hình học mới làm được nửa.

Cần thiết phải thế không?

Chúc Ôn Thư mất hứng, bĩu môi, nói thầm trong lòng.

Cô chỉ muốn hỏi tại sao trong phòng học lại không có ai, đâu có nhìn lén đáp án bài thi của anh.

Hơn nữa, kỳ thi nào cô cũng đứng đầu lớp, bài thi như này cô không thèm để vào mắt.

Chẳng lẽ.

Anh sợ mất mặt khi để cô nhìn thấy bản thân không làm được câu hỏi chứng minh à?

Vậy thì càng không phải.

Cả lớp ai mà chẳng biết Chúc Ôn Thư có ước mơ làm giáo viên, cô luôn nhiệt tình dạy các bạn làm bài, từ trước tới nay chưa bao giờ cười nhạo bất kỳ người nào.

Tóm lại, từ lần đó về sau, Chúc Ôn Thư cảm người tên Lệnh Sâm hơi keo kiệt.

Nếu không cần thiết, cô sẽ không chủ động tìm Lệnh Sâm nói chuyện.

Nhớ tới đoạn hồi ức đó, Chúc Ôn Thư lại nhìn câu "tiện tay viết đoạn giai điệu thôi" trên màn hình điện thoại, cô liên tục cảm khái, Lệnh Sâm của hiện tại cũng thật vô cùng hào phóng mà.

Rõ ràng câu "người càng giàu càng keo" chúng ta thường nói là không có cơ sở.

-

Cuối thu ở thủ đô trời cao mây nhẹ, ảm đạm quạnh hiu, lạnh hơn bảy tám độ so với Giang Thành cách xa ngàn dặm.

Khách sạn Hương Đình nằm ở vùng ngoại ô đông như trẩy hội, xung quanh đài phun nước có vô số xe thương vụ ra vào không ngớt.

Hôm nay một lễ trao giải âm nhạc quan trọng sẽ diễn ra ở thủ đô, rất nhiều minh tinh ở lại khách sạn năm sao cách trường quay gần nhất này.

Các phương tiện truyền thông và nhân viên đi qua đi lại liên tục trong khách sạn, những bảo vệ đứng cửa bận tới nỗi chân không chạm đất.

Trong một căn phòng, Lưu Lạc Du - biên tập viên truyền thông cá nhân nổi tiếng ở lĩnh vực âm nhạc - đang cùng ekip điều chỉnh chạy thử thiết bị, còn Lệnh Sâm đang được trang điểm ở bên cạnh.

Vài phút sau, Lệnh Hưng Ngôn đi tới chào hỏi Lưu Lạc Du, sau đó Lệnh Sâm mặc bộ vest phẳng phiu cũng đi ra.

Hiện tại Lưu Lạc Du cũng được xem là một trong những biên tập viên âm nhạc nổi tiếng nhất trên mạng, tính cách anh ta hướng ngoại cởi mở, biết ăn nói, được rất nhiều nhà sản xuất âm nhạc yêu thích.

Điều quan trọng là, anh ta chuyên nghiệp, cẩn thận, không sử dụng mánh khóe để có được cơ hội. Vì vậy, Lệnh Sâm thường không thích giao tiếp với cánh truyền thông cũng kính trọng anh ta vài phần.

Khi chuyên tâm làm việc, Lệnh Sâm sẽ sống, ít khi xuất hiện trong tầm mắt công chúng, tách biệt mọi người. Trường hợp như hôm nay là ngoại lệ, khoảng thời gian trước Lưu Lạc Du đã gọi điện thoại cho Lệnh Sâm.

Sau khi hai người nói chuyện với nhau một lúc, Lệnh Sâm đồng ý trước khi đi thảm đỏ, anh sẽ dành thời gian cho Lưu Lạc Du phỏng vấn.

Đương nhiên, tin mà Lưu Lạc Du lấy cũng không phải là tán gẫu, anh ta biết album mới của Lệnh Sâm đã bước vào giai đoạn chuẩn bị nên khi lấy tin, hiển nhiên sẽ triển khai xoay quanh chủ đề này.

Đây là tình huống đôi bên cùng có lợi mà mọi người đều thích. Nếu nhân vật phỏng vấn chính là Lệnh Sâm, Lưu Lạc Du có thể có được nhiều độ nổi tiếng hơn. Mà điều kiện tiên quyết cuộc phỏng vấn của anh ta là không để lộ ra bên ngoài, anh ta đã thảo luận với Lệnh Sâm về khái niệm và phong cách của album mới, điều này cũng để Lệnh Sâm quảng bá đồng thời tạo sự mong đợi cho khán giả.

Bốn mươi năm phút sau, đề tài liên quan mà Lưu Lạc Du chuẩn bị đã nói hết toàn bộ. Anh ta nhìn thời gian còn sớm, liền cười nói: "Vậy chúng ta có thể tán gẫu thoải mái chút không?"

Lệnh Sâm gật đầu: "Có thể."

"Hình như hai chúng ta ta còn chưa kết bạn wechat." Lưu Lạc Du đột nhiên nhớ tới chuyện này, nói: "Có thể kết bạn không?"

"Được."

Lệnh Sâm quay đầu nhìn Lư Mạn Mạn, ý bảo cô nàng đem điện thoại của mình qua đây.

Lúc quét mã, Lưu Lạc Du bỗng nhớ tới gì đó, anh ta ngay lập tức quay nhìn vào màn ảnh nhỏ rồi nói: "Không dễ nha, tôi thêm wechat của Lệnh Sâm rồi, không biết bao gồm cả tôi thì cậu ấy có được hơn một trăm người bạn không."

Luôn có một truyền thuyết nổi tiếng về Lệnh Sâm - bạn bè wechat không quá một trăm.

Những người thích anh cảm thấy mối quan hệ cá nhân của anh rất bình thường, không giống phù hoa danh lợi trong giới giải trí.

Người không thích anh sẽ cảm thấy anh giả vờ kiêu căng, nhân duyên không tốt.

Tóm lại, khi Lưu Lạc Dương nói vậy Lệnh Sâm cũng không tức giận, chỉ nhắc nhở: "Thật không may, khoảng thời gian trước vừa mới vượt qua một trăm."

"Thật hay giả thế?"

Lưu Lạc Du cười cười: "Ý của tôi là, bạn bè wechat của cậu ít như vậy sao? Cậu sẽ không cảm thấy...hơi kỳ lạ à?"

"Không cảm thấy."

Trạng thái hôm nay của Lệnh Sâm rất thoải mái, anh lười nhác dựa vào sô pha, trong mắt mang theo ý cười nhạt: "Thêm nhiều cũng không nói chuyện hết."

"Vậy ý của cậu là..."

Lưu Lạc Du cảm thấy bầu không khí càng ngày càng sôi nổi, ngôn ngữ cơ thể cũng nhiều hơn, anh ta chỉ vào mũi mình rồi cười nói: "Bạn bè wechat đều là bạn bè có quan hệ vô cùng tốt hoặc là người thân sao?"

Lệnh Sâm lại hết sức phối hợp, nói: "Anh có thể hiểu là vậy."

Những lời này làm cho Lưu Lạc Du hơi lâng lâng, đột nhiên anh ta nghĩ phần hỏi đáp nhỏ mà anh ta chuẩn bị lúc trước thật vô nghĩa.

"Vậy chúng ta chơi trò chơi đi, tôi tuỳ tiện chỉ vào một bạn tốt của anh, anh sẽ gọi điện thoại cho người đó để vay tiền để xem đối phương có cho mượn tiền hay không, thế nào?"

Lệnh Hưng Ngôn đứng ở bên cạnh nghe thấy thì khá do dự.

Mấy nhân viên công tác do Lưu Lạc Du đưa đến vẫn luôn ồn ào, Lệnh Sâm không muốn làm Lưu Lạc Du mất mặt nên đã đưa điện thoại cho anh ta.

Lưu Lạc Du cũng biết chừng mực, anh ta không mở lung tung ra xem mà trực tiếp mở danh sách bạn bè lên.

Bạn tốt của Lệnh Sâm thật sự rất ít, lướt vài cái đã hết. Hơn nữa trong số đó có khá nhiều người Lưu Lạc Du nghe nói là thế hệ trước đức cao vọng trọng trong giới âm nhạc, không thích hợp để chơi trò chơi này.

Cuối cùng anh ta lướt xuống dưới, chỉ vào người bạn tốt ở hàng cuối rồi nói: "Không thì cô ấy đi?"

-

Khi mặt trời lặn, Chúc Ôn Thư ôm hộp nhạc trở về nhà.

Bàn làm việc của cô rất chật chội, bày đầy các loại sách vở và sách tham khảo, mấy thứ nhỏ hay không quá nhỏ cũng không có chỗ để có thể bày.

Nhưng nếu như để lại văn phòng, cô lại cảm thấy hơi khoa trương.

Mặc dù những người khác không có khả năng biết đây là quà cảm ơn của Lệnh Sâm.

Tóm lại, cuối cùng Chúc Ôn Thư cất mấy cuốn sách cô đã đọc xong nhưng vẫn để ở đầu giường đi sau đó bày hộp nhạc lên.

Tiếp đó là chụp một bức ảnh khoe với mẹ.

【Mẹ yêu: Đây là gì thế?】

【Mẹ yêu: Rất đẹp nha.】

【Mẹ yêu: Bạn trai tặng à?】

【Chúc Ôn Thư:...】

【Chúc Ôn Thư: Đây là phụ huynh học sinh tặng cho con.】

【Mẹ yêu: À.】

Tâm tình đang tốt đột nhiên bị phá vỡ, hào hứng của Chúc Ôn Thư cũng bay đi mất, cô buông điện thoại xuống, đờ đẫn nằm trên giường.

Nhìn chằm chằm trần nhà một lúc, ánh mắt cô chậm rãi chuyển tới hộp nhạc dương cầm ở trên đầu giường.

Sau khi ấn nút hai lần, Chúc Ôn Thư ngồi dậy, bỗng nhớ tới mình còn chuyện chưa làm xong, vậy là cô đứng lên đi tới trước bàn học rồi mở máy tính ra.

Vừa mới gõ được vài chữ, cô lại cảm thấy nếu cứ nghe một đoạn giai điệu lâu như vậy thì có hơi nhàm chán, vì thế cô lại đứng lên đi mở loa bluetooth.

Danh sách phát vẫn dừng lại ở danh sách ca khúc của Lệnh Sâm lần trước.

Soạn giáo án cho cuộc thi dạy học được một lúc, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.

Chúc Ôn Thư đang tập trung tinh thần, mắt không dời máy tính, trực tiếp nói: "Mời vào."

Ứng Phi đẩy cửa ra: "Máy sấy của mình hỏng rồi, cậu..."

Còn chưa dứt lời, nghe thấy ca khúc được phát ở trong phòng, Ứng Phi bỗng nuốt những lời còn lại vào, vẻ mặt khá vi diệu.

"Sao thế?"

Chúc Ôn Thư quay đầu: "Làm sao vậy?"

"À, máy sấy của mình hỏng rồi."

Sau đó Ứng Phi nói: "Mượn của cậu một chút nhé?"

Chúc Ôn Thư: "Ừ, ở trên bồn rửa mặt ý."

Nhà này có hai phòng ngủ và một phòng khách, Chúc Ôn Thư ở phòng ngủ chính, có nhà vệ sinh bên trong cho nên đồ dùng đánh răng rửa mặt của cô đều ở phòng của mình.

Ứng Phi tự mình đi vào lấy, thấy Chúc Ôn Thư đang bận nên cô nàng cũng không nói gì thêm, nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa đi ra ngoài.

Trong tiếng nhạc, suy nghĩ của Chúc Ôn Thư rất lưu loát, tiếng bàn phím lạch cạch như múa.

Vì thế khi cuộc gọi wechat đổ chuông, cô cau mày, không muốn cắt đứt mạch suy nghĩ của mình.

Nhưng tiếng chuông vẫn vang, cô không thể không ấn nghe.

Chúc Ôn Thư thở dài, cẩn thận ấn lưu lại sau đó mới đứng dậy đi tới bên giường.

Khoảnh khắc cầm điện thoại lên, cô nhíu mày khó hiểu nhìn chằm chằm màn hình.

Lệnh Sâm?

Sao anh lại gọi điện thoại tới?

Chẳng lẽ Lệnh Tư Uyên có chuyện gì?

Một giây trước lúc vội vàng ấn phím nghe, Chúc Ôn Thư lại nhớ tới lần trò chuyện xấu hổ trước.

Động tác của Chúc Ôn Thư ngừng một lát, cô xoay người cẩn thận đi tắt loa bluetooth, sau đó mới nhấn nghe điện thoại.

"Alo, có chuyện gì vậy?"

Đầu bên kia im lặng, không có chút tạp âm nào.

Nhưng ngay khi Lệnh Sâm mở lời, liền làm cho Chúc Ôn Thư chết lặng.

"Cô giáo Chúc, hiện tại cô có tiện để cho tôi vay chút tiền không?"

Chúc Ôn Thư: "Hả?"

Cô đột nhiên giơ điện thoại ra, xác nhận đi xác nhận lại xem rốt cuộc người gọi điện thoại cho cô là ai.

Đúng là Lệnh Sâm, không nhầm.

Giọng nói này, chỉ sợ trên thế gian cũng không có người thứ hai có được.

Nhưng mà, Lệnh Sâm...tìm cô...vay tiền?

"Thật hay giả thế, anh...rất cần sao?"

Chúc Ôn Thư hỏi.

"Ừm, thẻ ngân hàng xảy ra vấn đề, rất cần." Lệnh Sâm nói: "Nếu không cần gấp tôi cũng sẽ không tìm tới cô."

Đúng nhỉ.

Ngôi sao như này sao có thể tìm một nhà giáo nhân dân vay tiền, chẳng lẽ là có bệnh thì vái tứ phương sao?

Nhưng mà mấy ngôi sao như bọn họ mà hỏi vay tiền, là vay nhiều hay ít thế?

Vả lại mấy hôm trước Chúc Ôn Thư vừa mới được phát lương, cho nên cô biết rõ số dư tài khoản của mình là bao nhiêu.

"Chỉ là..." Chúc Ôn thư ngồi ngay ngắn, dè dặt nói: "Tôi gửi tiết kiệm hết rồi, trong thẻ không còn bao nhiêu, anh muốn mượn khoảng bao nhiêu vậy?"

"Mượn..." Lệnh Sâm dừng một chút: "Hai mươi nghìn?"

"Hai mươi nghìn?!"

Chúc Ôn Thư mở to mắt, không tin được: "Thế, thế tôi cũng chỉ dư lại một chút..."

"...Ờ."

Giọng điệu của Lệnh Sâm không quá nôn nóng, hơn nữa tốc độ nói chuyện còn hơi chậm: "Đủ cho cô ăn cơm mấy ngày không?"

Chúc Ôn Thư: "..."

Cần phải thế không.

Thấy cô im lặng, Lệnh Sâm tiếp tục hỏi: "Sao lại không nói nữa?"

Chúc Ôn Thư: "Tôi đang đấu tranh trong lòng."

Lệnh Sâm: "Đấu tranh mất khoảng bao lâu? Tôi thực sự cần gấp."

Chúc Ôn Thư cúi đầu: "Không mất bao lâu đâu."

Lệnh Sâm cười khẽ: "Vậy tôi gửi số tài khoản cho cô?"

"Được..."

Chúc Ôn Thư mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, tiền này đều do cô tự mình tích cóp, vừa nghĩ đến việc phải cho người ta mượn, cô vẫn cảm thấy hơi đau lòng: "Khi nào anh trả vậy?"

"Cuối tuần đi."

Lệnh Sâm nói: "Yên tâm, tôi sẽ không ôm tiền chạy trốn đâu."

Đúng vậy.

Cho dù anh chạy trốn, con của anh cũng nằm trong tay cô mà...à, không phải, ở trong lớp cô thôi.

Nếu xảy ra chuyện xấu, cô cũng có thể đi phốt anh.

Nghĩ thì nghĩ vậy, cuối cùng vẫn là mang hết tiền tích cóp của mình cho người ta mượn, Chúc Ôn Thư không cảm thấy an toàn.

Cô nghĩ bản thân phải tạo cho Lệnh Sâm một chút cảm giác áp lực trả lại tiền.

"Việc ấy...thực ra khẩu vị của tôi rất tốt, anh cũng biết một tiết học chúng tôi phải đứng hơn bốn mươi phút, có đôi khi phải đứng liền hai tiết. Cho nên mỗi bữa tôi nhất định phải thêm một cái chân gà, nếu không thì sẽ không no. Nếu anh không trả đúng hạn như đã nói, tôi sẽ xảy ra chuyện đấy."

Lệnh Sâm: "Ừm, cô yên tâm, tôi sẽ không để cô không ăn được chân gà."

Trọng điểm là chân gà à?

Chúc Ôn Thư không nói gì, nhưng lúc này tất cả suy nghĩ của cô đều xoay quanh chuyện lỡ như anh không có tiền trả mình thì làm thế nào để dựa vào hơn bảy tám trăm còn lại sống sót tới lần phát lương sau, cô cũng không so đo nhiều với anh.

"Vậy...bây giờ tôi sẽ chuyển khoản cho anh."

Vừa mới nói xong, cô bỗng chợt nghe thấy giọng nói hơi kéo dài của Lệnh Sâm ở đầu bên kia điện thoại, anh nói: "Vậy coi là qua chưa?"

Sau đó anh nói: "Rất cảm ơn sự tin tưởng của cô giáo Chúc, tôi thực sự không cần..."

Lúc này, Ứng Phi gõ cửa, ló đầu đi vào.

"Mình tới trả máy sấy."

Trong điện thoại, tiếng nói của Lệnh Sâm im bặt, Chúc Ôn Thư cũng hơi mông lung ngẩng đầu lên nhìn Ứng Phi.

"À, cậu để trên bàn là được."

Ứng Phi để máy sấy lên bàn, hai mắt đảo đảo nhìn quanh, cuối cùng thấy cuốn album ở trên bàn.

Cô nàng chưa rút tay lại, ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng không kìm lòng được, hỏi: "Cậu thích Lệnh Sâm sao?"

"Hả?"

Chúc Ôn Thư không nghe thấy tiếng nói của Lệnh Sâm, cũng không nghe rõ Ứng Phi nói gì: "Cậu nói gì cơ?"

Ứng Phi mím môi, do dự giây lát rồi lặp lại: "Mình nói, cậu thích Lệnh Sâm sao?"

"Bụp" một tiếng.

Ứng Phi không nghe thấy câu trả lời của Chúc Ôn Thư, nhưng lại thấy cô dùng sức ấn vào điện thoại.

Cô nàng cụp mắt, lúc này mới chú ý tới, thì ra Chúc Ôn thư đang nói chuyện điện thoại với người khác.

"Cậu đang gọi điện thoại? Xin lỗi, xin lỗi, mình ra ngoài trước đây."

Chúc Ôn Thư đờ đẫn, không nói chuyện.

Mãi tới khi Ứng Phi đóng cửa lại, cô mới từ từ cúi đầu nhìn điện thoại chằm chằm.

Màn hình vẫn đang dừng lại ở nhật ký cuộc gọi mà cô cúp máy.

Cô lờ mờ nhận ra, sau đó nâng tay lên vuốt mái tóc dài.

Hỏng bét, cô sao lại, sao lại thuận tay tắt rồi.....

Nhưng nếu không tắt...

Thích hay không thích, cô đều khó mà nói ra hai đáp án này.

Nghĩ lại thì, có lẽ Lệnh Sâm cũng không nghe thấy mấy lời lúc Ứng Phi đứng ở cạnh cửa nói nhỉ.

Đang do dự không biết nên làm gì, điện thoại lại đột nhiên rung lên hai lần.

【c: Cô sợ cái gì?】

【c: Không thích thì không thích, tôi không tức giận đâu.】

_______________