Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi

Chương 20: Chơi thế này rất vui à?



Dịch: Kình Lạc

Beta: Thư Quân

Lệnh Hưng Ngôn không thể nào hiểu được.

Anh ta đã không quản ngày đêm đi công tác suốt bao nhiêu ngày, thậm chí sau khi quay về từ thủ đô, vì để mở rộng công việc, anh ta gần như không quay về nhà, còn đặt giường ở cả công ty.

Hôm nay anh ta nghĩ đã nhiều ngày rồi chưa gặp con trai, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, đã vội vội vàng vàng làm hết việc về nhà ăn cơm tối cùng con.

Kết quả thì sao?

Sau đó thì sao?

Anh ta mở cửa, mùi cơm nước thơm nức mũi, tiếng hoan hô nói cười, khung cảnh hoà thuận vui vẻ, suýt chút nữa Lệnh Hưng Ngôn đã nghĩ bản thân đi nhầm nhà, đi vào nhầm một nhà ba người nào đó.

Sau đó, anh ta chính tai nghe thấy con trai ruột của mình gọi người khác là ba.

Mà người kia còn trả lời rất thuận miệng nữa chứ.

Thế nào, anh ta ở ngoài đấu tranh giành thiên hạ sống dở chết dở, kết quả gia đình bị em trai mình trộm mất?

Hay cho câu anh kính em nhường, cha hiền con hiếu.

Điều đặc biệt là, khi thấy Chúc Ôn Thư quay đầu nhìn, anh ta lại càng không thể hiểu.

Ở trước mặt người con gái mình thích đóng vai một người đã có con, đây là thời đại tình thú mới gì thế?

"Hỏi mấy người đấy."

Lệnh Hưng Ngôn giày cũng chưa thay, đi hai ba bước tới: "Gọi ai là ba thế?''

Vốn dĩ Lệnh Sâm vẫn im lặng nhìn anh họ mình, không thể đáp lại.

Nhưng đột nhiên trong nồi bay ra mùi khét, anh hoàn hồn, xoay người tắt lửa.

Lửa bên đấy đóng nhưng lửa bên này thì không.

Thấy Lệnh Hưng Ngôn đi đến, con ngươi Lệnh Tư Uyên đảo tròn, ôm quả táo nhỏ giọng gọi: "Ba ơi...."

Ba ơi?

Chúc Ôn Thư, người không hiểu nhất trong cả quá trình, hết nhìn Lệnh Hưng Ngôn rồi lại nhìn Lệnh Tư Uyên, cái đầu mù mờ như có keo dán đột nhiên xô ra mây mù.

Dù vẫn mơ hồ, nhưng Chúc Ôn Thư cũng đã tỉnh táo lại.

Căn bản Lệnh Tư Uyên không phải là con trai của Lệnh Sâm, mà cậu bé là con của Lệnh Hưng Ngôn!!!!

Cô đã nói mà!!!

Lệnh Sâm bằng tuổi với cô sao lại có con trai lớn như thế!!!

Hơn nữa vì sao con trai anh lại có bộ dáng giống hệt anh họ anh!!!

Quả nhiên, Lệnh Hưng Ngôn ở trước mặt ôm hai tay, cười nhạt nhìn con trai mình.

"Con còn biết ai là ba con à?"

Thấy Lệnh Hưng Ngôn lại tiến thêm vài bước, Lệnh Tư Uyên cho rằng sắp bị đánh, cậu nhóc theo bản năng trốn ra phía sau Chúc Ôn Thư.

"Cô giáo ơi...."

Cô giáo?

Bước chân bước về phía trước của Lệnh Hưng Ngôn dừng lại, anh ta nghiêng đầu, hoang mang nhìn Chúc Ôn Thư.

Mặc dù hiện tại hiện trường hơi rối loạn, nhưng Chúc Ôn Thư cảm thấy bản thân vẫn phải giới thiệu một chút về mình với người là phụ huynh chân chính này.

Cô đứng dậy, biểu cảm trên mặt không quá tự nhiên.

"Xin chào, tôi là giáo viên ngữ văn của Lệnh Tư Uyên, đồng thời cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp."

"........"

Sắc mặt Lệnh Hưng Ngôn biến hoá cực kỳ đặc sắc.

Đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là mê mang, tiếp theo là không biết nói gì, cuối cùng........

Anh ta xoay người nhìn Lệnh Sâm, đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, nhưng vô cùng kiềm chế, cố gắng làm cho bản thân không cười ra tiếng.

Thật sự rất khó.

Chỉ chốc lát sau, tiếng nhạc hoạt hình ầm ĩ hoà vào cùng tiếng cười suồng sã của Lệnh Hưng Ngôn.

Rõ ràng vẻ mặt người này lúc nãy còn kinh ngạc, lúc này lại cười đến mức giống như trạc tuổi với Lệnh Tư Uyên.

Chúc Ôn Thư cảm thấy cả cái gia đình này thực sự làm người ta khó hiểu, cô nhìn Lệnh Sâm, chỉ thấy người nọ nhếch môi, sắc mặt đen thui.

Anh nhìn vào ánh mắt Chúc Ôn Thư, không nói lời nào.

Nhưng Chúc Ôn Thư đã nhìn ra, rõ ràng là có đủ nhân chứng bằng chứng nên mới không nói lên lời.

"Rốt cuộc đây là chuyện gì?"

Chúc Ôn Thư cúi đầu hỏi Lệnh Tư Uyên: "Vì sao em lại gọi anh ta là ba?"

Lệnh Hưng Ngôn cũng hỏi: "Đúng vậy, con cũng cho ba một lời giải thích đi."

"Con....."

Cô giáo và ba đều cùng chất vấn mình, Lệnh Tư Uyên không có can đảm nói dối, lén lút di chuyển đến góc sô pha, ôm lấy con gấu bông: "Con.... lần trước cô giáo đến nhà nói chuyện với phụ huynh, con sợ ba mắng, cho nên.... bảo chú làm ba con..... đều là lỗi của con!"

Chúc Ôn Thư: "....."

Lệnh Hưng Ngôn: "....."

Chúc Ôn Thư cảm thấy chuyện này quá hoang đường, mà Lệnh Hưng Ngôn thì lại một lời khó nói nhìn thằng con của mình.

Ôm hết trách nhiệm vào người, cũng không biết là thằng bé quá thông minh, hay là quá ngốc.

Bị người ta bán còn giúp đếm tiền.

Nhưng Lệnh Sâm cũng thật là một tên đểu, lợi dụng đứa nhỏ thoả mãn ý đồ cá nhân, đây là chuyện mà một người trưởng thành làm được sao?

"Sao em có thể như vậy?"

Chúc Ôn Thư cũng coi như hiểu hết tất cả, cô cảm thấy bản thân bị lừa lâu như vậy, hệt như vở hài kịch, quá mất mặt: "Trẻ nhỏ không hiểu chuyện nói dối, anh không uốn nắn lại còn hùa theo cùng, đùa như thế rất vui à?"

Không đợi Lệnh sâm trả lời, Lệnh Hưng Ngôn ở bên cạnh khụ một tiếng.

Lệnh Sâm lạnh lẽo liếc nhìn Lệnh Hưng Ngôn đang vô cùng bình tĩnh ở đó, nhưng khi quay sang nhìn Chúc Ôn Thư, đôi mắt cụp xuống che đi ngọn lửa nhỏ vô danh trong mắt.

"Tôi....."

"Haizzz, cô giáo, là thằng con nhà tôi không hiểu chuyện."

Lệnh Hưng Ngôn đột nhiên cắt đứt lời của Lệnh Sâm, anh ta nghiêng người che đi tầm nhìn của em trai, nhìn thẳng vào Chúc Ôn Thư: "Tôi nhất định sẽ dạy bảo nó thật tốt, cô đừng quá tức giận."

Chúc Ôn Thư cảm thấy trong chuyện này Lệnh Hưng Ngôn cũng coi như người bị hại, chắc chắn không thể phát hoả với anh ta.

Con mình nhận người khác làm ba mà anh ta lại hoàn toàn không hề biết gì cả, dù nhiều hay ít cũng phải chịu chút trách nhiệm.

"Bình thường công việc của anh bề bộn, nhưng vẫn phải dành nhiều thời gian quan tâm con cái. Anh nhìn xem, cậu bé như vậy, về sau nói dối thành tính thì làm sao bây giờ?"

"Haizz, được được, tôi nhất định sẽ phê bình, cho cô một lời giải thích."

Lệnh Hưng Ngôn nâng tay nhìn đồng hồ, nói: "Vậy..... thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu không tôi gọi tài xế tới đưa cô trở về?"

Lệnh Sâm nghe vậy, lông mày lập tức nhếch lên, định tiến lên hai bước lại bị Lệnh Hưng Ngôn vươn tay ngăn cản.

"Không thì đợi lát nữa sẽ kẹt xe."

Thực ra Chúc Ôn Thư biết Lệnh Hưng Ngôn muốn chừa chút mặt mũi cho Lệnh Sâm nên mới ra lệnh đuổi khách.

Cô cũng biết nên để lại không gian cho bọn họ tự mình xử lý chuyện gia đình, vì thế đi xuống theo cái bậc thang này: "Không cần đâu, nhà tôi cách đây không xa, gọi xe là được."

Sau khi đứng dậy, cô nhìn chiếc túi to đựng âu phục ở bên cạnh người, xách nó lên để trên bàn trà, cuối cùng tức giận nói: "Đây là áo của anh, cảm ơn anh."

Chờ cô đi ra phòng khách, Lệnh Sâm nặng nề thở ra rồi ngẩng đầu nhìn cô.

"Chúc Ôn Thư....."

Chúc Ôn Thư quay đầu lại, nhíu mày trừng mắt nhìn Lệnh Sâm.

Cái trừng mắt đó thực sự làm cho những lời Lệnh Sâm định nói phải nuốt xuống.

Đợi khi tiếng đóng cửa truyền đến, bóng dáng của Chúc Ôn Thư biến mất. Lệnh Sâm nhìn chằm chằm cánh cửa kia một lúc lâu, đè nén cảm giác bực bội tràn ngập trong lòng, xoay người.

Thức ăn trong nồi đã cháy, Lệnh Sâm không đi vào phòng bếp, cũng phớt lờ luôn Lệnh Hưng Ngôn đang đứng ở giữa đường, thẳng thừng lướt qua người anh ta, đi về phía ban công.

Nhìn thấy bóng dáng bực bội của anh, Lệnh Hưng Ngôn chậm rãi đi tới.

Thật ra lúc nãy anh ta quả thực rất muốn đổ dầu vào lửa ngồi xem trò hay, nhưng nghĩ tới người em trai này của anh ta mở miệng, nếu anh ta không mời Chúc Ôn Thư đi, có lẽ sẽ phải trơ mắt nhìn Lệnh Sâm làm người ta tức chết.

Lúc này anh ta không do dự gì nữa, dựa vào tường nói: "Trẻ con không hiểu chuyện, em còn phối hợp diễn cùng nó? Sao nào, hết muốn hát rồi nên muốn làm diễn viên? Nếu không chốc nữa anh đưa em xem hai bộ nhá? Dù sao cũng khá nhiều người muốn có kịch bản."

Lệnh Sâm không để ý đến anh ta.

Lệnh Hưng Ngôn quay đầu lại nhìn Lệnh Tư Uyên còn đang trốn trên sô pha, nâng tay chỉ vào mũi cậu bé: "Con về phòng làm bài tập trước đi, đợi lát nữa ba xử lý con sau."

Lệnh Tư Uyên vừa nghe, liền vội vàng cuống quýt quay về phòng.

Phòng khách không có người khác, Lệnh Hưng Ngôn càng trắng trợn hơn.

"Muốn làm ba thì tự mình sinh, không cần phải chiếm thành quả lao động của người khác, ok? Em là một ca sĩ tới điều này cũng cần anh dạy à?"

Cuối cùng Lệnh Sâm cũng quay đầu lại, sắc mặt vẫn đen thui như cũ không hề giảm bớt chút nào.

"Sao anh quay về?"

"Này, cướp con của anh rồi còn muốn cướp luôn nhà?"

Lệnh Hưng Ngôn làm như không thấy ánh mắt của anh: "Tên trên giấy chứng nhận bất động sản chưa đổi thành tên em nhỉ?"

Nhưng mà vừa nói xong câu này, Lệnh Hưng Ngôn cảm giác không khí bốn phía quả thực lạnh lẽo hơn, anh ta quyết định chuyển sang chủ đề khác khi vẫn còn kịp.

"Anh đi ăn cơm."

Anh ta loạng choạng đi tới phòng bếp, sau đó mở nắp nồi sứ ra ngủi ngủi rồi lại tiếp tục mở lò nướng.

"Ây yo, còn nướng đùi gà cơ, không ai ăn thì thật đáng tiếc, đúng lúc để anh ăn."

-

Trên đường về nhà, mặt trời vẫn chưa xuống núi.

Trong khu chung cư mấy cụ già đưa theo trẻ nhỏ chơi đùa dưới bóng cây, cười nói vui vẻ.

Vẻ mặt của Chúc Ôn Thư hoàn toàn không ăn nhập với bầu không khí này, bước chân hôm nay của cô nhanh vô cùng, không nhìn phong cảnh xung quanh cũng không nhìn điện thoại, chỉ nhìn chằm chằm con đường phía trước, trên mặt viết đầy chữ không vui.

Trên đường đi cô nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, thật sự có nằm mơ cô cũng không nghĩ tới thế mà Lệnh Sâm lại không phải ba Lệnh Tư Uyên, hơn nữa cô còn ngây ngốc lo lắng anh phải làm một người ba tốt như thế nào.

Kết quả từ đầu đến cuối đều là diễn, chỉ bởi vì không muốn để cô mang tội trạng của Lệnh Tư Uyên nói ra trước mặt ba ruột.

Thật ngây thơ quá mà!

Đẩy cửa ra, Chúc Ôn Thư tức giận đổi giày, miệng còn lẩm bà lẩm bẩm.

"Cậu sao thế?"

Ứng Phi đang ăn cơm ở phòng khách, dù không ngẩng đầu lên cũng vẫn cảm giác bầu không khí có vấn đề: "Cãi nhau với người khác?"

"Không."

Chúc Ôn Thư xách túi đi qua người cô nàng: "Bị phụ huynh học sinh chọc tức."

Còn kêu là không cãi nhau.

Ứng Phi cảm giác luồng gió thổi qua bên cạnh mình mang theo mùi thuốc súng.

Trở lại phòng, Chúc Ôn Thư một mình ngồi trước bàn làm việc rầu rĩ tức giận.

Lúc này điện thoại đột nhiên rung lên.

Cô cầm điện thoại lên liếc nhìn, sau đó lại nhanh chóng quăng ra.

Lệnh Sâm còn không biết xấu hổ hỏi cô đã về tới nhà chưa.

Không trả lời.

Qua một lát.

Chúc Ôn Thư chậm rì rì vươn tay mò trên bàn, cầm lấy điện thoại.

Nhỡ đâu Lệnh Sâm không biết cô đang tức giận, thấy cô không trả lời lại thì hiểu lầm cô gặp chuyện không may trên đường, sau đó báo cảnh sát các kiểu......

Đến lúc đó vì chuyện này mà cô bị cảnh sát giáo dục một trận, vậy thì không được.

Nhưng cô thực sự không muốn đáp lại Lệnh Sâm.

Sau lúc lâu suy nghĩ, cô mở diễn đàn đồng nghiệp ra, tuỳ tiện tìm một số báo công chúng rồi đăng vòng bạn bè.

"Trẻ con nói dối phải làm sao? Ba mẹ thông minh hãy làm như vậy để con cái mình trở thành người trung thực."

Mới vừa đăng không bao lâu, điện thoại lại rung lên.

Chúc Ôn Thư không hiểu, nếu anh thấy vòng bạn bè đổi mới thì nên biết là cô đã về nhà an toàn, đối phương chỉ không muốn để ý đến anh mà thôi, sao lại còn nhắn hỏi.

Vừa mở điện thoại ra, cô lại thấy có thông báo xin chấp nhận bạn tốt.

Thông tin xác minh là Lệnh Hưng Ngôn.

Dù sao đây mới là phụ huynh học sinh thực sự, Chúc Ôn Thư nhấn chấp nhận.

【Lệnh Hưng Ngôn: Cô giáo Chúc, cô an toàn về tới nhà chưa?】

【Chúc Ôn Thư: Tôi về rồi.】

【Lệnh Hưng Ngôn: Vậy thì tốt.】

【Lệnh Hưng Ngôn: Chuyện hôm nay thực sự rất xin lỗi, nhưng mà cô cũng đừng giận chính mình.】

【Lệnh Hưng Ngôn: Trẻ con không hiểu chuyện, Lệnh Sâm cũng không có ác ý.】

【Lệnh Hưng Ngôn: Tôi sẽ nói bọn họ đàng hoàng.】

Có đôi khi Chúc Ôn Thư thấy mấy tin tức giới giải trí, cho rằng người quản lý ngôi sao, đặc biệt là người quản lý ngôi sao đang hot đều sẽ kiêu ngạo tự cao không để ý tới người khác.

Không ngờ rằng Lệnh Hưng Ngôn lại dễ nói chuyện như vậy, thái độ còn thoải mái hạ mình tới như vậy. Tục ngữ có câu không ai đánh kẻ chạy lại, bất giác cảm xúc của cô cũng dịu đi rất nhiều. Chúc Ôn Thư bình tĩnh nói chuyện về tình hình của Lệnh Tư Uyên với Lệnh Hưng Ngôn một lát.

Tóm lại, đánh nhiều chữ như vậy, cô cũng không trả lời tin nhắn của Lệnh Sâm.

Tới ngày hôm sau, Chúc Ôn Thư tới trường đi làm, đụng phải Lệnh Tư Uyên ở hành lang phòng học.

Mặc dù cơn tức ngày hôm qua của cô vẫn chưa hạ hoả, nhưng lúc này vẫn phải bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

Lệnh Tư Uyên thấy thế, hơi rụt rè nói: "Chào buổi sáng, cô giáo Chúc."

Chúc Ôn Thư: "Chào buổi sáng."

"Cô ơi....."

Giọng Lệnh Tư Uyên rất nhỏ: "Cô còn tức giận sao?"

"Cô rất tức giận."

Chúc Ôn Thư ngồi xổm xuống đối mặt với cậu bé: "Đứa trẻ ngoan sao lại có thể nói dối lừa cô giáo chứ?"

Cái đầu nho nhỏ trước mặt cúi xuống.

"Em biết sai rồi ạ......"

"Biết mình sai không chỉ dựa vào miệng, nói được phải làm được."

Chúc Ôn Thư nói: "Cô muốn thấy hành động của em."

"Em biết rồi ạ......"

Chúc Ôn Thư còn có chuyện khác phải xử lý, cô không nói nhiều với Lệnh Tư Uyên nữa.

Nhưng mà cả ngày nay cô vẫn không trả lời tin nhắn kia của Lệnh Sâm.

Lại qua một ngày.

Chúc Ôn Thư tới trường, mặc dù vẫn thấy Lệnh Tư Uyên là cô lại nghĩ tới chuyện kia nhưng cô đã không còn tức giận như thế nữa.

Tinh thần hăng hái dạy hai lớp liền, sau đó cô quay lại văn phòng xử lý chuyện vặt.

Có một bảng biểu liên quan tới giảng dạy và nghiên cứu rất phức tạp, mấy chỗ cô không biết nên điền thế nào nên cầm nó tới hỏi cô giáo Vương.

Cô giáo Vương cũng vừa tan tiết quay lại, cô thu được một chiếc điện thoại của học sinh, lúc này đang ngồi tại chỗ hý hoáy.

Chúc Ôn Thư đi tới, vừa đúng lúc thấy cô giáo Vương mở khoá màn hình, khoá màn hình sáng lên.

..... Là ảnh chụp trên sân khấu của Lệnh Sâm.

Trên sân khấu được đầu tư kỹ lưỡng hoành tráng, chỉ có một trùm ánh sáng lờ mờ chiếu xuống, cứng rắn và mềm mại hoà vào nhau.

Giữa trung tâm hình ảnh, người đàn ông ngồi trên chiếc ghế nhỏ cao, một chân nghiêng nghiêng duỗi thẳng, chân còn lại gập vào một nửa, tay trái tuỳ ý khoát lên trên giá để microphone, hơi cúi đầu chỉ để lộ sườn mặt ra bên màn ảnh.

Giống như kết cấu và sắc thái của bức tranh sơn dầu thời trung cổ. Người chụp ảnh đã thông qua máy ảnh để biểu đạt rõ tình yêu thành kính của mình, tô đậm nên bầu không khí với tiếng hát ngâm nga nhẹ nhàng.

Nhưng cổ tay anh đeo một chiếc vòng bằng dải lụa đỏ, nó tung bay trong gió tựa như tua rua đang giương nanh múa vuốt, xẹt ngang qua trước ống kính, ánh sáng chiếu lại làm cho sườn mặt rực rỡ lại nhiệt tình.

"Ây da, cái con bé này."

Cô giáo Vương nói: "Tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu mơ mộng rồi, lớn lên làm sao đây."

Ánh mắt của Chúc Ôn Thư dừng lại ở trên tấm ảnh kia một lát.

Không thể không thừa nhận, tấm ảnh chụp này rất có chiều sâu, thể hiện được hết hào quang vạn trượng của Lệnh Sâm.

"Cô giáo Chúc?"

Cô giáo Vương phát hiện Chúc Ôn Thư đứng ở bên cạnh mình một lát rồi nên hỏi: "Có việc gì sao?"

"Dạ, bảng này, em muốn hỏi chị là nên điền thế nào ạ."

"À, đưa chị xem chút."

Sau khi được cô giáo Vương hướng dẫn điền bảng xong, Chúc Ôn Thư quay lại chỗ ngồi của chính mình.

Chuông điện thoại vang lên, là một vị phụ huynh, người này gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, hỏi cô vài việc.

Trả lời phụ huynh học sinh xong, Chúc Ôn Thư lướt lại danh sách tin nhắn, cô muốn kiểm tra xem bản thân còn bỏ sót cái nào không.

Nhìn thấy khung chat với Lệnh Sâm, nõ vẫn dừng lại ở hai ngày trước.

Nghĩ tới tấm ảnh khoá màn hình vừa mới thấy kia, Chúc Ôn Thư khẽ hừ một tiếng.

Ngôi sao lớn tài ba sao?

Ngôi sao lớn thì có thể không xin lỗi sao?

Ngôi sao lớn chỉ cần một câu "về tới nhà chưa" là coi như không có chuyện gì xảy ra sao?

Chúc Ôn Thư không nhìn điện thoại nữa, cô ôm bài tập sang một bên rồi bắt đầu phê chữa.

Bài tập ngày hôm qua vẫn là viết chữ theo mẫu, phê chữa rất nhanh.

Hơn mười phút sau, Chúc Ôn Thư lật tới vở bài tập của Lệnh Tư Uyên.

Cũng không biết là do cậu bé biết giáo viên của mình đang tức giận hay không, mà làm bài tập cực kỳ nghiêm túc.

Nhưng nhìn chữ viết của cậu, cho dù có chăm chỉ tới đâu thì cũng có chút khó nói.

Chúc Ôn Thư thở dài, sau đó lật tiếp, lúc này con ngươi trong đôi mắt cô đột nhiên khẽ động.

Gần cuối bài làm có vài chữ lạ được viết lại, chữ viết của cậu bé non nớt khá yếu, ở đó viết....

Giấy cam đoan:

Cô giáo Chúc, em sai rồi.

Em bảo đảm về sau sẽ không bao giờ lừa cô, sẽ không làm cô tức giận.

Mong cô tha thứ cho em ạ, đừng tức giận nữa cô ơi.

Mà chỗ ký tên ở cuối, dưới phần "người cam đoan" ngoại trừ ba chữ "Lệnh Tư Uyên" xiêu xiêu vẹo vẹo ra.

Còn kèm theo hai chữ "Lệnh Sâm" rồng bay phượng múa không hề ăn khớp với toàn bài.