Cô Ấy Là Đoá Hoa Của Riêng Tôi

Chương 23



Sau khi Tiểu Lan rời đi, Tôn Thừa Ngạn lại trở nên ôn nhu như trước, anh ấy khẽ cười, ánh mắt nhìn cô có đôi phần thích thú: “Cô nhát gan thật đấy, bị ức hiếp cũng không dám phản kháng.”

Như Mạn mím môi, cô không biết nói gì ngoài hai tiếng “cảm ơn”.

Anh ấy lại nói: “Phải rồi, lúc nãy nếu như tôi nghe không lầm thì cô ta gọi cô là Như Mạn nhỉ?”

Cô gật đầu: “Đúng vậy, tôi tên Tô Như Mạn.”

“Thì ra thật sự là cô.” Anh cười khiếp mắt, dường như có chút gì đó rất kì quái nhưng cũng không rõ là kì quái ở điểm nào. Chỉ có cảm giác cô chính là cô gái quàng khăn đỏ, bị sói thao túng lúc nào cũng không hề hay biết.

Đôi mắt Như Mạn sáng lên, có phần không dám tin: “Thiếu gia vẫn còn nhớ tôi sao?”

Tôn Thừa Ngạn tỏ ra thần bí, không trả lời câu hỏi của cô, làm cô cứ đoán mò, không biết rốt cuộc thì anh ấy có còn nhớ đến tiểu nha đầu năm đó không hay là sớm đã quên mất.

Tôn Thừa Ngạn không nói gì, anh giúp cô phơi chăn, ánh mắt nhìn cô dần trở nên khác lạ.

Thật ra, trí nhớ anh ấy không kém đến vậy, năm đó khi cô vừa đến Tôn gia, cô 12 tuổi, anh ấy 17 tuổi. Nhưng lúc đó anh ấy lại không có ấn tượng gì về cô, thậm chí còn không để tâm đến.

Cơ mà sau này, khi cô bắt đầu theo hầu hạ Tôn Kim Ngọc, tần xuất mà cô xuất hiện trước mặt anh ấy càng lúc càng dày đặc, vậy nên khi đó anh ấy đã ghi nhớ được tên của cô là gì.

Nhưng đó vẫn chưa phải là nguyên nhân khiến Tôn Thừa Ngạn chú ý đến cô, phải đến sau này, dường như ngày nào anh ấy cũng thấy cô bị đánh, tìm hiểu lí do thì anh ấy mới biết, thì ra cô bị đánh là vì lười biếng không chịu làm việc.

Lúc đó, anh đã tin là thật, nhưng đến một hôm, anh nhìn thấy cô lén đứng bên cửa sổ nhìn Tôn Kim Ngọc học đàn, học hát thì anh ấy mới dám khẳng định, cô vốn dĩ không lười biếng, cô chỉ khao khát muốn được đi học, muốn được như bạn bè cùng trang lứa.

Nhưng mà cuộc sống này vốn chưa từng dễ dàng với cô, có một lần Tôn Kim Ngọc làm vỡ bình hoa cổ mà Tôn lão gia yêu thích, vì sợ bị mắng, hòng trốn tội trạng, cô ấy đã nói là do cô làm, còn đi mách lẻo với ba mình rằng cô đã làm vỡ bình hoa như thế nào, diễn cứ y như là thật.

Cũng vì vậy mà Như Mạn đã bị phạt roi, sau đó còn sốt cao.

Nghĩ lại thì… lúc đó Tôn Thừa Ngạn cảm thấy mình không nên bao che cho Tôn Kim Ngọc để Như Mạn bị phạt oan, vì cho đến bây giờ, trong lòng anh ấy vẫn còn áy náy mỗi khi nhớ đến nó.

Rồi có một hôm, anh ấy còn nhớ rõ hôm đó ba mẹ anh đi vắng, Tôn Kim Ngọc cũng không có ở nhà, trong lúc dọn dẹp, Như Mạn đã không nhịn được mà lén lút dùng cây đàn mà Tôn Kim Ngọc yêu thích nhất đàn một khúc nhạc.

Đúng lúc Tôn Thừa Ngạn đi ngang qua, anh ấy vô tình nhìn thấy, còn tưởng mình bị hoa mắt nên nhìn nhìn nhằm, nhưng không phải, người đang đàn thật sự là cô.

Vì khi đó anh ấy vẫn còn trẻ con nên đã hù doạ cô: “Tiểu nha đầu, bị tôi phát hiện rồi nha! Không biết một lát nữa người nào đó sẽ lại bị phạt đây.”

Như Mạn hoảng hốt đứng dậy, hai tay siết chặt vào váy, gương mặt đột nhiên tái xanh, sợ sệt run rẩy không khác gì một con bạch thỏ khờ khạo.

Khi ấy anh ấy đã không nhịn được mà phì cười, nhưng không ngờ lại doạ cho Như Mạn hoảng sợ bỏ chạy mất.

Đó là cuộc trò chuyện đầu tiên giữa Tôn Thừa Ngạn và cô, đồng thời cũng chính là cuộc trò chuyện cuối cùng, vì sau đó anh ấy phải đi du học, không còn gặp lại cô nữa.

Nhưng nói ra thì hôm đó cũng không tính là một cuộc trò chuyện thật sự mà giống như anh ấy đang nói chuyện một mình thì đúng hơn.

Trở về với hiện tại, Tôn Thừa Ngạn đột nhiên đưa cho cô một tuýp thuốc mỡ, anh ấy nói: “Chú ý thoa thuốc đều đặn, nếu không sẽ để lại sẹo đấy.” Sau đó anh chỉ vào má phải của mình, ý muốn nói đến vết móng tay do Tôn Kim Ngọc để lại.

Như Mạn không nghĩ gì nhiều, cô ngoan ngoãn gật đầu, bởi vì cô cho rằng, anh ấy chỉ đang thay mặt Tôn Kim Ngọc xin lỗi cô, hoàn toàn không có dụng ý nào khác.

“Cảm ơn ngài, thiếu gia!” Cô nhỏ giọng, trong lời nói của cô không chỉ chứa đựng sự tôn kính nà còn phân rõ ranh giới giữa hai người, cảm giác vô cùng xa cách.

Nhưng cho dù là vậy, Tôn Thừa Ngạn vẫn không nói gì, anh chỉ dịu dàng nở nụ cười hoà nhã, dù sao thì việc gì cũng phải cần có thời gian.