Cô Ấy Là Đoá Hoa Của Riêng Tôi

Chương 35



Khi Như Mạn tỉnh lại thì trời cũng đã sập tối, trong không gian yên yên tĩnh, không một tiếng động, chỉ có ánh trăng bên ngoài cửa sổ bầu bạn, cô ngồi co ro ở một góc, mặc kệ bản thân đang ở đâu, là địa ngục hay là trần gian cô đều không quan tâm.

Có lẽ như lần này cô thật sự đã nhận được cú lừa quá đỗi tàn nhẫn, thậm chí nó còn đau hơn cả việc bị phạt roi. Nó khiến cho cô đi từ cảm xúc này đến cảm xúc khác, từ kinh ngạc, hoảng sợ đến hụt hẫng, tuyệt vọng.

Vốn dĩ cô còn cho rằng, chít ít anh cũng sẽ có một chút tình cảm với cô, cũng có những cảm xúc tuyệt vời khi ở bên nhau, nhưng sự thật chứng minh rằng cô đã quá ngu ngốc và khờ khạo. Bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, anh chưa từng có suy nghĩ nghiêm túc với cô, bây giờ nghĩ lại, cô cũng không biết những lời mà anh nói, câu nào là thật, câu nào là giả nữa. Dường như chỉ trong phút chốc, mọi thứ đều đổ sập, trở thành đống đổ nát trong lòng cô, mà những thứ kỉ niệm tươi đẹp kia cũng đã bị vùi lấp dưới đống đổ nát đó.

Như Mạn cô bây giờ không khác gì một kẻ có trái tim bị khiếm khuyết, sự lừa dối và trêu đùa của anh khiến cô không còn dám tin tưởng vào những mơ mộng của chính bản thân mình nữa. Bởi vì, nếu không có phép màu, không có bà tiên, không có chiếc váy dạ hội xinh đẹp, không có đôi giày pha lê hoàn mỹ, Lọ Lem vẫn chỉ là Lọ Lem mà thôi.

Như Mạn lấy từ trong túi rút ra một sợi dây chuyền phỉ thúy, thật ra cô vẫn luôn trân trọng và mang nó theo bên người, nhưng bây giờ nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Vốn dĩ là cô muốn trả nó lại cho anh nhưng tiếc là nó đã bị hỏng, không thể trả lại được nữa.

Như Mạn cầm sợi dây chuyền trên tay, ngơ ngẩn nhìn ngắm một hồi lâu, đôi mắt lại bắt đầu đỏ lên. Tình yêu đầu đời của cô, những hạnh phúc lần đầu tiên được cảm nhận, những sự quan tâm, lo lắng chưa từng có, hoá ra cũng chỉ là một giấc mộng hoang đường, tỉnh mộng rồi tất cả lại quay về như cũ. Chẳng lẽ cô không xứng có được những thứ dù chỉ đơn giản đến vậy? Cớ sao ông trời cứ phải cướp nó đi từ tay cô? Cớ sao lại phải lừa dối cô kia chứ?

“Cạch!”

Tiếng mở cửa vang lên trong không gian lắng đọng khiến cho Như Mạn giật mình, cô vội vàng lau đi nước mắt và cất sợi dây chuyền đi, cố tỏ ra là bản thân đang rất ổn.

Tôn Thừa Ngạn từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy cô đang ngồi ngốc nghếch ở trên giường anh ấy không khỏi bất lực mà mỉm cười: “Tỉnh rồi sao không bật đèn lên?”

Anh ấy đi đến bật công tắc đèn rồi bước đến cạnh cô, anh nói: “Cô khóc đến mức ngất đi, tôi không đành lòng để cô ngủ ở chỗ của người hầu chật chội nên đã tự ý đưa cô về phòng tôi. Cô không giận tôi đó chứ?”

“Thiếu gia nói đùa rồi, đây là lần đầu tiên tôi được ngủ trên một chiếc giường ấm áp và êm ái đến như vậy, sao tôi có thể giận anh được chứ?”

“Tôi chỉ sợ… cô nghĩ rằng tôi đang lợi dụng cô thôi.” Nói đến đây Tôn Thừa Ngạn đột nhiên lại ngượng ngùng, vì thật ra anh ấy đã lợi dụng cô rồi, chỉ là cô không nhớ thôi. Suy cho cùng thì, cho dù có là chính nhân quân tử cũng không thể cưỡng lại những ham muốn đen tối trong lòng.

Như Mạn rũ mắt, cô nhỏ giọng: “Thiếu gia, anh đối với tôi thật tốt, tốt đến mức khiến tôi cảm thấy bản thân đang nằm mơ.”

Tôn Thừa Ngạn như nhận ra được điều gì đó, anh bước đến ngồi bên cạnh cô, cúi thấp đầu muốn nhìn rõ cô hơn: “Cô lại khóc đó à? Còn khóc nữa thì đôi mắt xinh đẹp này sẽ hỏng thật đấy.”

Anh ấy nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô mà trong lòng cực kì khó chịu, không nhịn được mà kéo cô vào lòng: “Cô đừng nghĩ nhiều nữa, còn có tôi ở bên cạnh cô mà không phải sao? Tôi không giống như anh ta, sẽ không bao giờ lấy tình cảm của người khác ra trêu đùa.”

“Nhưng mà tôi… vẫn cảm thấy buồn lắm, anh ấy là người đầu tiên đối xử với tôi tốt như vậy, tôi còn tưởng… còn tưởng rằng… một ngày nào đó, anh ấy sẽ nói… anh ấy cũng thích tôi.” Giọng cô run run, cô thà rằng chưa từng có được còn hơn là có rồi nhưng lại mất đi. Nó có khác nào với việc anh vươn tay ra kéo cô ra khỏi vực thẳm sau đó lại buông tay để cô rơi xuống nơi đó một lần nữa đâu chứ.

“Vậy thì… cô hãy quên người đàn ông đó đi, sau này… tôi sẽ là người ở bên cạnh cô, có được không? Tôi hứa, tôi sẽ không bao giờ làm cô phải buồn, làm cô phải khóc.” Tôn Thừa Ngạn cất giọng trầm ấm, trong ánh mắt là sự dịu dàng khôn siết, nếu như anh ấy trở về sớm hơn một chút, có lẽ mọi chuyện đã khác so với bây giờ.

Như Mạn không hiểu anh ấy đang có ý gì, cô vội vàng đẩy anh ấy ra, có phần rụt rè, sợ hãi: “Thiếu gia, tôi chỉ là một người hầu, anh đối xử với tôi tốt như vậy, tôi thật sự rất cảm kích. Nhưng mà… tôi không dám có những ý nghĩ vượt quá giới hạn, tôi cảm thấy… chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.”

“Tại sao chứ?” Tôn Thừa Ngạn hỏi.

Cô gái nhỏ nhút nhát không dám nhìn anh ấy, cô không biết anh ấy rốt cuộc đang suy nghĩ những gì nhưng cô lại cảm thấy rất kì lạ, loại cảm giác kì lạ này khiến cho cô phải sợ hãi, bất an. Có nhiều lúc, ta mong cầu hạnh phúc nhưng khi có người thật sự muốn giúp ta thực hiện điều đó ta lại trốn chạy, không dám nhận lấy, bởi vì ta biết rõ, ta và người đó vốn dĩ không cùng một thế giới, nếu như muốn vượt qua mọi rào cản và định kiến thì phải đánh đổi rất nhiều thứ, thậm chí đến cuối cùng vẫn không có kết quả như ta mong muốn.

Vậy nên khi cô biết được sự thật, biến rằng anh không phải Tống An mà là Ngao Viễn Khải, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng, không chỉ bởi vì anh đã lừa gạt cô mà còn bởi vì thân phận của anh quá đặc biệt, nó khiến cho thứ tình cảm thuần khiết trong trái tim cô nhanh chóng bị vụt tắt, không khác gì một chiếc que diêm giữa trời đông giá buốt.

“Như Mạn, nếu như phải chọn một, giữa Ngao Viễn Khải và tôi, cô sẽ chọn ai?” Tôn Thừa Ngạn đưa ra một câu hỏi trắc nghiệm với hai đáp án, anh ấy muốn biết được câu trả lời từ cô, nhưng câu trả lời này căn bản không nằm trong khả năng mà cô có thể lựa chọn.

“Thiếu gia, tôi… tôi… tôi trở về trước đây. Xin lỗi vì đã làm phiền anh.” Như Mạn vội vàng bỏ chạy, trong lòng cô cứ rối tung cả lên, cô không biết rốt cuộc thì cô đã làm sai điều gì mà ông trời lại trừng phạt cô bằng cách này. Rõ ràng cô chỉ muốn có một tình yêu đơn giản, tại sao cứ phải dồn cô vào con đường vạn kiếp bất phục?