Cô Ấy Là Đoá Hoa Của Riêng Tôi

Chương 41



Tôn Kim Ngọc tức giận siết chặt hai tay, cô ấy xông lên phía trước muốn nắm tóc Như Mạn nhưng Ngao Viễn Khải lại kéo cô ra phía sau, bảo vệ cho cô.

“Cô muốn làm gì?” Anh gằn giọng, ánh mắt vô cùng kiên định.

Tôn Kim Ngọc bị anh chọc cho tức đến bậc cười, cô ấy hùng hổ hét lên: “Anh nói xem em muốn làm gì? Chỉ cần anh giao cô ấy ra đây, hôm nay em sẽ xem như là chưa từng xảy ra chuyện gì.”. Googl𝖾 ngaу 𝒕rang ( T r ù 𝐦 T r u у ệ n﹒Vn )

“Nếu không thì sao?” Ngao Viễn Khải lạnh giọng.

“Ha! Tô Như Mạn, tôi không ngờ cô lại ghê gớm đến như vậy đấy, cô còn dám quyến rũ anh Viễn Khải của tôi? Có phải là cô chán sống rồi không?” Tôn Kim Ngọc không kiềm chế được nữa, cô ấy lấn lướt xông tới chỗ của Như Mạn vậy mà lại bị anh thẳng tay đẩy ra một cách không, khiến cô ấy ngã nhào xuống đất.

Trong đôi mắt Tôn Kim Ngọc vừa là sự kinh ngạc vừa không thể tin rằng anh lại làm vậy với mình vì một con hầu.

Tiểu Lan, dì Dung mà những người hầu khác hốt hoảng bước đến định đỡ cô ấy lên nhưng cô ấy lại nổi điên: “Đừng đụng vào tôi!” Sau đó thì cô ấy tự đứng dậy, căm phẫn nhìn anh và người con gái phía sau.

“Anh như vậy là có ý gì đây? Em mới là vị hôn thê của anh, chúng ta đã sắp đính hôn rồi đấy! Vậy mà anh lại vì cô ta mà làm vậy với em?” Cô ấy nghiến răng ken két, ánh mắt hằn lên tia máu, không còn giống với dáng vẻ của thường ngày, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh.

“Vậy thì đã sao? Từ trước đến nay tôi chưa từng yêu cô, người chọn cô là ba mẹ tôi chứ không phải tôi.” Anh thản nhiên nói ra những lời này, không chút do dự.

“Anh nói vậy là muốn hủy hôn với em sao? Anh muốn đưa cô ta đi? Em nói cho anh biết, cô ta là người của Tôn gia, nếu anh muốn đưa cô ta rời khỏi đây thì hãy bước qua xác em trước!” Cô ấy nói xong lại quay sang nhìn Như Mạn: “Còn cô nữa! Cô trốn cái gì? Có giỏi thì cô bước ra đây nói chuyện cùng tôi, đừng có núp ở sau lưng anh ấy! Sao hả? Có gan làm mà không có gan nhận à?”

Từ đầu đến cuối Như Mạn vẫn luôn đứng ở sau lưng anh, cơ thể run rẩy, cô không biết phải làm gì, nói gì, hoàn toàn rơi vào thế bị động.

Ngao Viễn Khải nắm chặt lấy bàn tay cô, nhỏ giọng: “Đừng sợ! Không sao đâu.”

Như Mạn mím môi: “Anh không cần phải làm lớn chuyện như vậy vì tôi đâu. Tôi không muốn gây phiền phức cho anh.”

Ngao Viễn Khải cau mày, có đôi phần tức giận: “Như Mạn!”

Ngay lúc đó, bên ngoài có một người phụ nữ trung niên vội vàng bước vào, trên gương mặt bà ấy là sự bàng hoàng và hoảng hốt: “Như Mạn, là con thật sao?”

Như Mạn nâng mắt lên nhìn mẹ mình, bờ vai nhỏ nhắn run lên cầm cập, vừa sợ hãi lại vừa chột dạ khi thấy tia thất vọng trong mất bà ấy.

“Mẹ… mẹ… con…” Giọng cô run run như có cái gì dod nghẹn ở họng, không thốt được thành lời.

Mẹ đau đớn thở dài, bất lực quỳ xuống dưới chân Tôn Kim Ngọc cầu xin: “Tôn tiểu thư, tôi biết là cô đang rất tức giận, tôi cũng biết là Như Mạn đã làm sai. Nhưng xin cô hãy tha cho con bé, là tôi không biết dạy con, tất cả là lỗi của tôi, cô muốn đánh muốn mắng cứ trút giận lên tôi là được.”

Tôn Kim Ngọc nhìn bà ấy bằng nửa con mắt, một chút thương xót cũng không có, thậm chí còn dùng chân đạp vào người bà ấy.

“Đừng có giả vờ khóc lóc trước mặt tôi!”

“Mẹ!!!” Giây phút đó, Như Mạn không còn nghĩ được điều gì khác, cô hất tay Ngao Viễn Khải ra, chạy đến chỗ mẹ mình: “Mẹ, mẹ có sao không?”

Tôn Kim Ngọc nghiến răng, cô ấy dựt lấy chiếc roi da trong tay Dì Dung, vung lên cao: “Đồ tiện nhân! Các người đi chết đi!”

Nhưng Ngao Viễn Khải đã nhanh chóng bước đến siết chặt lấy cổ tay cô ta, không cho cô ta ra tay đánh người, ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập sát khí: “Đừng có mà quá đáng!”

Tôn Kim Ngọc phì cười, cô ấy hất tay anh ra, đồng thời tiến lên một bước, nắm lấy cà vạt của anh: “Ngao Viễn Khải, anh nói xem ai mới là người quá đáng hả? Anh làm vậy mà không cảm thấy có lỗi với em một chút nào sao?”

“Tôi nói rồi, tôi không hề yêu cô, người tôi yêu… là cô ấy.” Ngao Viễn Khải cuối cùng cũng nó ra được những lời trong lòng mình, trong đôi mắt là sự chắc chắn, một chút lay động cũng không có.

“Nhưng em mới là vị hôn thê của anh, em mới chính là vợ anh, là con dâu của Ngao gia, là người được chọn. Còn cô ta, cô ta chỉ là một con hầu, một kẻ nô lệ thấp hèn, dơ bẩn mà thôi.” Tôn Kim Ngọc hét lên, cô ấy tức đến mức run rẫy, gương mặt đỏ bừng, lời nói đắng chát không ngừng được thốt ra từ đôi môi ngọc ngà.

“Tôi sẽ hủy hôn!” Anh ngang nhiên nói.

“Ha ha ha ha ha!” Tôn Kim Ngọc bật cười, cô ta có cảm giác như bản thân đang nghe được một chuyện vô cùng hoang đường: “Ngao Viễn Khải, anh nghĩ anh có cái quyền đó sao? Chưa kể đến việc nếu như ba mẹ em và ba mẹ anh biết được chuyện này, bọn họ sẽ để cho anh được như ý nguyện à? Em nhắc nhở anh, tốt nhất là anh đừng cố tình chọc giận em, chỉ cần hôm nay anh nói xin lỗi em, em sẽ xem như không có chuyện gì, cũng sẽ không nói cho ba mẹ anh biết. Bằng không, đừng trách em làm ra những chuyện điên rồ.”

“Cô nghĩ chỉ với cô mà có thể ngăn cản được tôi?” Anh gằn giọng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, cứ như muốn đánh người.

Tôn Kim Ngọc nhoẻn môi cười: “Anh quên rằng em là ai sao? Em là Tôn Kim Ngọc, là Tôn tiểu thư của Tôn gia, phía sau em còn có Tôn gia và cả Ngao gia chóng lưng. Nếu em mà ra tay thì anh đừng hòng được yên!”

“Cô đang uy hiếp tôi?”

“Em không hề uy hiếp anh. Hay là hỏi cô ta đi, xem cô ta muốn đi cùng anh hay là ở lại đây?” Sau đó cô ấy lại bỏ sung thêm một câu: “Phải rồi, Tô Như Mạn, gia đình cô vẫn còn nợ Tôn gia một khoảng tiền lớn, nếu cô rời đi vậy thì mẹ cô phải ở lại đây tiếp tục làm việc trừ nợ cho chúng tôi. Cô nhẫn tâm sao?”

Như Mạn rũ mắt, cô vốn dĩ chưa từng nắm trong tay lựa chọn, bởi vì con đường mà cô phải đi chỉ có một, cô không thể đi theo anh càng không thể thoát khỏi nơi này.

“Ngao thiếu, tốt hơn hết anh vẫn nên đi đi, đừng bận tâm đến tôi. Hơn nữa, tôi cũng chưa từng nói là sẽ bỏ trốn cùng anh, tôi… sẽ ở lại đây.” Giọng cô run run, trong lòng cảm thấy khó chịu đến mức nước mắt không ngừng tuôn rơi, lau mãi cũng không thể lau sạch.

Tôn Kim Ngọc đắc ý nhìn anh, cất giọng chua chát: “Anh nghe gì chưa hả? Cô ta nói cô ta không muốn đi, nếu anh cứ nhất quyết bắt người, vậy thì có được xem là bắt cóc không nhỉ?”

Ngao Viễn Khải cắn chặt quay hàm, bầu không khí xung quanh đáng sợ đến mức nghẹt thở, anh cất giọng trầm thấp: “Cô được lắm! Rất biết cách dồn người khác vào đường cùng.”

“Là anh ép em phải làm như vậy.”

Ngao Viễn Khải không còn cách nào khác ngoài việc chịu thua Tôn Kim Ngọc nhưng trong lòng anh vẫn giữ vững quyết tâm, anh nói: “Như Mạn, chờ anh!”