Cô Ấy Nói Yêu Mà Chỉ Muốn Ly Hôn!

Chương 36: Ngoại truyện: Bị vợ yêu ruồng bỏ 9



Cao Minh Khải ôn nhu hơn bình thường rất nhiều, yêu chiều nhẹ nhàng chứ không hề thô bạo.

Bạc Hy kéo chăn tròn mắt nhìn hắn đi tới đi lui trong phòng sau khi đã xong chuyện, khóe môi cô hơi cong tạo thành một nụ cười. Thì ra người đàn ông đó cũng để ý tới cô đang mang thai, cũng sợ ảnh hưởng đến em bé nên "làm" thật nhẹ nhàng.

"Ngủ đi vợ, anh đi tắm cái." Hắn bò lên giường hôn môi cô. Tâm tình hắn thoải mái nên nói chuyện cũng dịu dàng hiếm thấy.

Bạc Hy chớp mắt nhìn hắn.

Cao Minh Khải lại suy đoán, ánh nhìn của hắn hơi mờ ám, dò hỏi:"Em chưa đủ?"

"Nói bậy." Cô đá hắn.

Còn hắn thì xem đây là mình đoán đúng ý nên cô mắc cỡ, hắn liền cười sảng khoái bẹo má cô:"Ngày mai đi, hôm nay không được. Em không được quá mệt mỏi, phải nghĩ tới bé con trong bụng."

"Anh suy bụng ta ra bụng người, em chẳng muốn gì cả." Cô không hề muốn cái kia, chỉ quan sát hắn thôi.

Lúc này đây mọi sự biện minh của Bạc Hy lọt vào tai hắn biến thành thẹn quá nên chống chế.

Sợ vợ mắc cỡ, nên hắn mới cố ý nói đỡ:"Đừng ngại, chuyện bình thường đó mà. Anh xa em lâu như vậy, anh cũng không đủ. Nhưng chúng ta phải nhịn vì bé con."

Mệt, cô không nói chuyện với Cao Minh Khải nữa. Bạc Hy kéo chăn, xoay người nhắm mắt. Nói chuyện với hắn thôi thì cô nói với cái đầu gối có khi còn thông minh hơn ấy.

Cao Minh Khải cứ nghĩ mình đoán đúng ý vợ, dỗ vợ ngủ xong thì vui vẻ đi tắm. Hôm nay vợ chồng hắn có một bước tiến mới, ngày hắn đón vợ về nhà chắc không còn xa nữa đâu. Nghĩ vậy hắn vui tới mức vừa tắm vừa cười, mùi vị của tình yêu, không tệ!

*

Thạch Ân bị gia đình bắt đi xem mắt, mẹ cô một hai là bắt cô phải nghe theo. Cô đã quen với cách áp đặt của nhà họ Thạch rồi, nên chẳng thèm chống đối nữa.

Xem mắt thì xem mắt, trước hay sau kết quả đều vậy.

Cuộc hẹn là một bữa cơm tối tại một nhà hàng năm sao sang trọng, trùng hợp thay đây là nhà hàng mà lần trước Mộ Phi dẫn cô đi. Bước vào trong khuôn viên nhà hàng, tự nhiên lại nghĩ tới người đàn ông ngốc nghếch đó.

Cô bất giác không nhịn được mà bật cười, nghĩ kỹ thì thấy anh ta rất ngốc!

Bây giờ anh ta đang làm gì nhỉ?

Uống rượu một mình? Hay là đang ăn tối với cô gái nào đó?

Có nhớ về cô không?

Nghĩ tới đây Thạch Ân lắc đầu muốn xua tan đi ý nghĩa xa xôi đó, cô nghĩ cái quái gì thế này.

Cô ưỡn ngực, thẳng lưng bước vào nhà hàng. Đối tượng xem mặt của cô theo miêu tả của mẹ là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo sơ mi màu đen, cao khoảng một mét chín.

Thạch Ân đảo mắt một vòng, trong nhà hàng chỉ duy nhất có một người đàn ông mặc áo sơ mi ngồi quay lưng về phía cô. Thấy được đối tượng của mình, cô nện giày cao gót tự tin đi tới.

"Xin hỏi anh có phải là MP..." Giọng phụ nữ hơi cao, gương mặt kiêu kỳ, ăn mặc thời trang sành điệu.

Cô đứng trước mặt Mộ Phi, nói được nửa câu đã im bặt.

Anh mỉm cười nhìn cô, chủ động đứng dậy kéo ghế cho phụ nữ. Hành động ga lăng hết mực, rồi anh ngồi ở vị trí đội diện.

Thạch Ân nhìn anh nhướng mày, dường như cô đã đoán ra được tám mươi phần trăm câu chuyện rồi.

"Anh là MP?" Cô nhướn mày hỏi.

"Anh sợ nếu nói mình là Mộ Phi em sẽ từ chối, nên cắt hai chữ cái đầu cho thần bí đó mà." Anh trả lời rất tự nhiên, giống như biết trước cô sẽ hỏi rồi chuẩn bị sẵn câu trả lời vậy.

Thạch Ân nghĩ gì đó sau đó bật cười rồi lắc đầu, cô nói:"Em đã quá xem thường anh."

"Nếu vậy, chúng ta làm quen lại được không, Thạch Ân?"

"Như em nói đó, em không ngủ với một người đàn ông hai lần."

Mộ Phi cầm bàn tay của cô đang để trên bàn, anh vân vê mấy đốt ngón tay nhỏ xinh. Đôi mắt người đàn ông dán chặt lên người phụ nữ đối diện, bây giờ trong mắt anh ta chỉ có cô.

Một ánh mắt nóng bỏng đầy chiếm hữu như thế, có giây phút nào đó làm Thạch Ân hơi chùn bước. Cô và người đàn ông này ai mới là gà, ai là thóc đây?

"Nếu đổi lại là vị hôn phu, em có ngủ hai lần không?"

"Cái đó cũng phải xem tình hình. Em chưa từng có vị hôn phu, nên... Cũng không biết nữa." Cô mỉm cười xinh đẹp rồi thong thả đáp.

"Anh có vinh hạnh được làm vị hôn phu của em không?"

"Nếu như kết hôn cả hai bên gia đình chúng ta đều có lợi ích, anh có thể."

Mộ Phi chỉ cười không đáp, anh gọi phục vụ đem đồ ăn lên. Bữa tối bắt đầu từ những miếng thịt bò được cắt sẵn, từ những bông hoa hồng xinh đẹp thuận mắt mà anh chuẩn bị.

Nói không rung động là nói dối. Trước mặt cô là một người đàn ông đẹp trai, anh ta chuẩn bị bữa tối có nến và hoa, kèm theo đó là thức ăn ngon được chuẩn bị tỉ mỉ. Anh ta chu đáo như vậy, thử hỏi người phụ nữ nào không đổ gục?

Nhưng rung động không có nghĩa là yêu, chỉ là rung động thôi mà, cô không vội.

Anh muốn vờn cô, để xem là ai vờn ai?