Cô Ấy Quá Ngọt Ngào

Chương 107



Editor: Mứt Chanh

Tạ Điềm Điềm từ nhỏ đã trông giống Tô Hà, nhất là ngũ quan nẩy nở sau này càng giống hơn. Tạ Lâu không nhớ rõ cảm giác hồi bé ôm Tạ Lẫm nhưng anh vĩnh viễn nhớ kỹ cảm giác ôm Điềm Điềm, nho nhỏ mềm mại. Anh có thể một tay ôm, co gái nằm sấp trên bờ vai anh, cả người đều thơm ngát mềm mại.

Tạ Lẫm nhỏ bé cũng muốn ôm em gái, chỉ có thể bấu víu ống quần của Tạ Lâu, ngửa đầu nhìn với vẻ mặt đáng thương.

Kêu Tạ Lâu vài tiếng: “Ba.”

Em gái cho con ôm.

Nhóc dùng sức kéo thật mạnh, ống quần của Tạ Lâu bị kéo đến nhăn nhúm lại.

Tạ Lâu làm như không nhìn thấy hết thảy, ỷ vào cao hơn thằng chó con nhiều nên ôm con gái ở đây đi một chút chỗ ấy đi một chút.

Khuôn mặt không có biểu cảm gì thế nhưng ôm lên rất cẩn thận.

Tạ Lẫm òa một tiếng đã khóc lên: “Ba, em gái cho con.”

Tạ Lâu hí mắt, cúi đầu nhìn thằng con ở đây: “Không được khóc.”

Tạ Lẫm oa oa oa lại tiếp tục khóc, sau đó lại chạy lên lầu tìm Tô Hà. Tạ Lâu vừa nhìn con trai lại muốn cáo trạng thì phía sau lưng đã mát lạnh, vội vàng đuổi theo. Cái tay còn lại bắt được cổ áo con trai rồi nhấc cổ áo nó lên. Hai tay Tạ Lẫm trống không ôm lấy lan can, lại gào khóc nữa.

“Con muốn em gái.”

Nghe thấy lời này, Tạ Lâu hơi nổi cáu, anh cắn răng quát: “Con vừa muốn em gái vừa đòi mẹ, sao cái gì cũng có phần của con hả?”

Tạ Lẫm sụt sịt, quay đầu nhìn ông ba thối này: “Đó không phải là của con sao?”

Tạ Lâu thiếu chút nữa đã ném con mình xuống gầm cầu thang, anh nhìn chằm chằm con trai: “Tất cả là của ba.”

“Oa oa oa, không phải đâu.” Tạ Lẫm lại khóc lên, nó vừa khóc, em gái trong lòng Tạ Lâu cũng hơi nhiễm xúc động, cầm lấy cổ áo ba, miệng mếu lại khẽ khóc. Tay Tạ Lâu run lên, luống cuống hai giây, vội vàng ôm con bé vào lòng, nới lỏng cổ áo con trai ra rồi dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn con trai.

Tạ Lẫm cũng bị sợ trước tiếng khóc của em gái, nén nước mắt ngẩn ngơ.

Tạ Lâu nhẹ nhàng vỗ em gái, “Bảo nhi không khóc không khóc.”

Con gái cầm lấy cổ áo anh, vẫn không ngừng nức nở, khóc xong rồi nấc lên. Tạ Lâu thật hận không thể đạp chết đứa con trai trước mắt này, đầu ngón tay thon dài của anh lau nước mắt cho con gái: “Dẫn con đi tìm mẹ nhé? Hả? Không khóc?”

Em gái tiếp tục khóc, nằm sấp ở trên vai ba vẫn nức nở khóc. Tạ Lâu hai ba bước vội vàng lên lầu, em gái còn đang khóc. Tạ Lẫm chân ngắn đuổi theo sau, ở phía sau vừa chùi nước mũi vừa nói: “Ba lấy búp bê cho em chơi đi, em sẽ không khóc.”

Tạ Lâu nghe xong, cúi xuống và tóm lấy con báo hồng trên ghế sofa và lắc nó trước mặt con gái mình.

Em gái bị ảnh hưởng cảm xúc nên không dễ dỗ dành như vậy, nhìn thấy con báo nhỏ màu hồng phấn cũng không có phản ứng, cái miệng nhỏ nhắn mếu lên và khóc suốt một đường.

Tạ Lâu đau lòng ôm chặt con bé, mặc cho nước mắt con bé thấm ướt đẫm lên áo sơ mi của anh.

Tạ Lẫm lúc này cũng bất chấp đến chuyện náo loạn với Tạ Lâu, kiễng chân lên mở cửa phòng, hai cha con mang bé con đi vào.

Cửa phòng tắm vừa mới mở ra, Tô Hà lau tóc từ bên trong bước ra, mặc áo ngủ tơ lụa đen cổ chữ V.

Cô thấy hai cha con đứng ở cửa phòng như bị phạt đứng, cả hai đều mang vẻ mặt vô tội nhìn cô

Mà cô con gái trong vòng tay của Tạ Lâu khẽ khóc và nấc lên.

Tô Hà chau mày: “Chuyện gì xảy ra?”

Cố Tình đi công tác đến thành phố B, Tạ Tuấn với vợ cùng đi, chủ yếu là gần đây sức khỏe của Cố Tình không tốt lắm, hơi bị cảm mạo nên Tạ Tuấn có hơi lo lắng.

Cho nên khoảng thời gian này trong nhà chỉ có một nhà Tô Hà bốn miệng ăn.

Tạ Lâu đá vào chân con trai mình, ý là bắt con phải im lặng.

Hai cha con hiếm khi ăn ý một chút, Tạ Lẫm không nói lời nào mà chỉ đứng yên.

Tô Hà liếc mắt đã nhìn ra chắc chắn hai cha con này lại ở dưới lầu gây gổ, cuối cùng ảnh hưởng đến em gái. Cô treo khăn tắm lên đi đến chỗ Tạ Lâu thì vươn tay ra, Tạ Lâu có thể véo ngắt con trai mình nhưng đụng đầu vợ yêu thì chỉ có thể thuận theo. Anh lấy tay kéo bàn tay nhỏ của congái xuống, bàn tay nhỏ trượt xuống theo cổ anh. Cơ thể mềm mại nho nhỏ của con gái đã rơi vào vòng tay của Tô Hà.

Trên người mẹ có mùi hương quen thuộc nên thoáng cái tiếng khóc của con gái nhỏ đi rất nhiều, thậm chí bớt nấc lên. Tô Hà nhẹ nhàng vỗ về sau lưng con bé, dịu dàng dỗ dành.

Con gái nước mắt lưng tròng dần dần bình tĩnh trở lại.

Ánh mắt Tô Hà quét sang Tạ Lâu với con trai. Tạ Lẫm bĩu môi, đi tới cửa sổ bên cạnh thì đứng lại, hai tay đút vào trong túi như suy nghĩ về lỗi lầm.

Tạ Lâu kéo cổ áo, phía trên còn ướt đẫm. Anh cúi đầu cắn lên môi Tô Hà một chút, lại liếc mắt nhìn cục cưng ở trong lòng cô, sau đó anh bước đến cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, cách con trai mình khoảng một người, xoay mặt ra cửa sổ hối lỗi.

Tô Hà nhìn hai cha con đã thành thật đứng phạt thì đến ghế sô pha, kéo nôi con gái ra, đặt con nằm xuống rồi nhấn nhạc nhẹ.

Con gái lập tức vui vẻ, chân nhỏ của con bé nhấc lên.

Tạ Lâu thương lượng với Tô Hà: “Vợ yêu, đẩy cái nôi của con bé sang cho anh nhìn xem.”

Tô Hà cúi xuống nghịch tay con gái mới nói: “Anh thành thật đứng đi.”

Tạ Lâu: “…”

À.

Ngay tại khung cửa sổ, tầm mắt giữa hai cha con Tạ Lâu và Tạ Lẫm này vừa chạm vào thì lập tức tránh. Tạ Lẫm tiếp tục bĩu môi, Tạ Lâu uể oải đứng nhìn hỉnh ảnh phản chiếu qua kính trong suốt của Tô Hà chơi chung với con gái.

Khuôn mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, tâm lại mềm như bông.

*

Chỉ lát sau, Tô Hà lau người cho con gái, thay quần áo rồi dỗ con gái ngủ. Hai cha con ở cửa sổ sát đất đã đứng hơn một canh giờ rồi.

Tạ Lẫm nhỏ giọng bắt đầu ngọ nguậy ngón tay: “Mẹ, con còn chưa làm bài tập.”

Tạ Lâu ồ lên một tiếng cũng nói: “Vợ yêu, anh còn phải đi xử lý tư liệu.”

Tô Hà rót hai ly nước ấm, đặt ở bàn mới nói: “Vậy đi làm đi.”

Mới vừa dứt lời, hai cha con thở phào nhẹ nhõm, Tạ Lẫm hất chân chạy đến sô pha ở đây, ôm lấy eo Tô Hà làm nũng.

Tạ Lâu chậm một bước, ánh mắt lạnh lẽo nắm lấy cằm Tô Hà, xoay qua chỗ khác ngậm lấy rồi liếm hôn.

Tạ Lẫm nghiêng người về phía trước và cũng muốn hôn Tô Hà.

Tạ Lâu đẩy đầu con trai ra: “Lăn đi.”

Tạ Lẫm nhếch miệng, Tô Hà lạnh lùng liếc nhìn Tạ Lẫm. Tạ Lẫm lúc này mới nhớ ra trong phòng có em gái nên méo miệng cực kỳ tủi thân.

Tô Hà bị hai cha con này vây quanh thì hơi không thở nổi, cô kéo cổ áo sơ mi của Tạ Lâu xuống rồi nói: “Đi làm việc.”

Tạ Lâu cụp mắt xuống nhìn cô cười, “Được.”

“Còn có con nữa, đi làm bài tập.” Tô Hà dùng ngón tay chọc vào đầu con trai, thật sự cô bị cuốn lấy mệt mỏi. Tạ Lẫm gật đầu: “Tuân mệnh.”

Thế là hai cha đứng dậy khỏi người Tô Hà. Trước khi bận chuyện của mình thì hai cha con cũng phải đi nhìn em gái ngọt ngào đang ngủ say một cái.

Tạ Lâu dùng ngón tay huých nhẹ vào nắm đấm nhỏ của con gái.

Tạ Lẫm thì chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái.

Sau đó hai cha con đã thỏa mãn.

Một người trở lại ghế sofa và ngồi trên thảm để lấy bài tập về nhà. Người kia đứng dậy đi vào phòng làm việc xử lý tài liệu

Tô Hà dựa vào sô pha, thỉnh thoảng cúi đầu kiểm tra bài tập của con trai, thỉnh thoảng lại xem tài liệu dạy học trên điện thoại..

Đêm đã khuya.

Tạ Lẫm cũng ngủ. Tô Hà không thể bế cậu nên để cậu ngủ trên sô pha trước.

Cô đang ngáp dài, liếc nhìn di động xem có định đi tìm Tạ Lâu hay không thì cửa phòng được đẩy ra, Tạ Lâu cởi áo sơ mi ra đi đến.

Khi anh nhìn thấy Tô Hà thì khóe môi cong lên.

Lập tức đi nhìn con gái trên nôi trước.

Tô Hà xoa eo đứng ở tại chỗ, nhìn anh nghiêng người nhìn con gái, sắc mặt có vài phần hiền hòa bởi ánh đèn trong phòng.

Tô Hà đột nhiên cảm thấy trong miệng chua chát. Tên chó điên này từ sau khi con gái được sinh ra thì chịu khó về nhà càng không cần phải nói, gần như lần nào con gái cũng có thể hấp dẫn hết ánh mắt anh.

Anh quả thực từ thê nô biến thành con gái nô. Tô Hà đột nhiên hơi không muốn để ý đến anh nên cô đi đến giường. Đi chưa được hai bước thì Tạ Lâu đã từ phía sau dính sát, giọng nói đè thấp: “Vợ yêu?”

Tô Hà hơi giãy giụa: “Đi ôm con trai lên giường đi.”

Tạ Lâu hí mắt: “Để nó ngủ ở đó đi.”

Tô Hà bắt được tay anh, muốn giật lại: “Anh đối xử với con trai anh vậy à?”

Tạ Lâu cọ vào mặt của Tô Hà, lồng ngực cứng rắn dán sát vào lưng của cô, trong hơi thở kèm theo mùi sữa tắm thoang thoảng. Tạ Lâu hơi say mê: “Chúng ta thân thiết một chút rồi lại đến ôm nó.”

Tô Hà hí mắt: “Anh tốt với con trai một chút đi.”

Giọng điệu hơi khác xưa. Tạ Lâu nhíu mày lắng nghe, rồi nhớ lại ánh mắt Tô Hà khi anh vừa nằm sấp trên nôi của con gái mình.

EQ của anh đột nhiên một giây tăng cao, đầu lưỡi anh hôn một cái lên vành tai Tô Hà: “Hử? Ghen với con gái sao?”

Tô Hà bỗng nhiên tỉnh táo.

Đúng vậy.

Đang suy nghĩ gì đấy?

Phụ nữ thực sự quá nhỏ bé để có thể chứa đựng được một hạt cát.

Cô lắc đầu: “Không ghen, anh chớ nói lung tung.”

Tạ Lâu cười nhẹ một tiếng, bước lên trước hai bước, lợi dụng lực mạnh đè Tô Hà ở trên giường, chống ở hai bên đỉnh đầu Tô Hà, cúi đầu thân thiết với cô.

“Em với con gái quan trọng như nhau, anh yêu con, cũng càng yêu em hơn.”

Tô Hà đỏ mặt, cảm giác mình quá ngốc đi.

Thật là.

Cô níu chặt cổ áo sơ mi Tạ Lâu, “Con trai đâu?”

Tạ Lâu cứng đờ: “Này?.... Thích có tính không?”

Tô Hà: “…”

Anh cút đi.

*

Tạ Điềm Điềm ba bốn tuổi, biết đi, biết bò, biết nói nhưng quý trọng những lời nói như vàng, mềm mại dễ thương, tự mình bò trên thảm mỗi ngày. Thích nhất là làm tổ trong vòng tay ấm áp của mẹ mình. Từ khi con bé chiếm trọn vòng tay của Tô Hà thì Tạ Lẫm cũng không dám cùng em gái đoạt nữa, chỉ có thỉnh thoảng nhìn thấy em gái đang ngủ hoặc là em gái được Cố Tình ôm thì cậu mới nép vào lòng Tô Hà một hồi.

Tạ Lâu thích nhất ôm Tô Hà từ phía sau, con gái cũng ngoan ngoãn ngồi trong lòng Tô Hà, cảm giác này tốt nhất.

Thỉnh thoảng Tô Hà ôm con gái ngồi ở trên sô pha, hai cha con Tạ Lâu và Tạ Lẫm cũng ngồi ở trên bàn trà, đùa giỡn với em gái. Em gái nháy mắt, mù mờ nhìn ba cùng anh trai, dáng vẻ này đáng yêu lật sang hai cha con thối tha kia.

Trước kia trông con trai là bất đắc dĩ, bị Tô Hà uy hiếp. Từ khi con gái hơi lớn, vui vẻ bước đi thì Tạ Lâu chỉ hận không thể mỗi ngày mang con gái đi theo, dắt trong tay.

Anh thậm chí còn mua cả quần lót nhỏ của con gái  khi anh ra cửa hàng.

Ngay khi con gái nắm lấy ống quần của anh, anh lập tức cúi xuống bế, con gái khẽ quàng cổ gọi ba ơi thì khóe môi của Tạ Lâu có thể nhếch lên cả ngày dài.

Tô Hà nhìn Tạ Lâu như vậy, có lúc thật cảm thấy buồn cười.

Nhưng như vậy thì Tô Hà cũng nhẹ nhõm hơn khi có con trai trước kia, cộng thêm con trai đã lớn, Tô Hà có nhiều thời gian hơn để học tập. Cô muốn thi lấy chứng chỉ kế toán viên cao cấp, đăng ký học để tham gia các lớp học.

Sinh con trai lúc ấy, vóc dáng Tô Hà khôi phục rất mau. Nhưng sinh con gái, có lẽ là tuổi đã lớn, lần đó cửa mình chậm chạp không mở khiến người nhà sợ hết hồn. Sau khi sinh xong ở cữ, người một nhà điên cuồng nuôi Tô Hà cho mập mạp, rõ ràng là nuôi Tô Hà đầy đặn.

Cô vẫn đầy đặn với vòng eo thon và đôi chân dài miên man, ngực nở hơn trước một chút, làn da trắng nõn nà, ăn cũng thấy ngon miệng, cầm trên tay cũng thoải mái hơn.

Khi lên lớp, cô không nói là đã có gia đình và không ai biết cô ấy đã có gia đình.

Vào cuối năm.

Hai công ty của Lạp Vực hợp nhất để cùng nhau tổ chức tiệc cuối năm.

Buổi chiều Tạ Lâu về nhà, tự mình đi đón con gái và vợ yêu, cùng thằng chó con đi tham gia.

Vừa mở cửa đã thấy Tạ Lẫm ngồi xổm ở đó giúp em gái mặc váy, Tạ Lâu cởi cà vạt bước tới, đẩy con trai sang một bên: “Ba tới đây.”

Tạ Lẫm sao chịu nhường, nhóc cũng đẩy lại: “Con giúp em mặc một nửa.”

“Con sẽ không.” Tạ Lâu đoạt lấy chiếc váy nhỏ kia, ôm con gái về phía người mình. Tạ Lẫm ấm ức đá Tạ Lâu hai phát, em gái nháy mắt, nhỏ giọng nói: “Mẹ không cho con mặc cái này, mẹ... Mẹ nói muốn váy liền áo.”

Động tác Tạ Lâu cứng đờ.

Tạ Lẫm đột nhiên đắc ý cười rộ lên.

Tạ Lâu: “…”

Cửa phòng bị đẩy ra, Tô Hà cùng Cố Tình buộc thắt lưng đi tới, nhìn thấy hai cha con ngồi xổm trên mặt đất, em gái mặc áo ngủ đứng ở trên thảm thì Tô Hà chau mày, rống lên một tiếng: “Tạ Lâu, Tạ Lẫm.”

Hai cha con chấn động trong tiềm thức.

Tạ Lẫm chạy tới ôm chầm eo Tô Hà: “Mẹ, là ba nhất định muốn giúp em gái mặc.”

Tạ Lâu bị con trai chiếu tướng thì sắc mặt âm u, còn chưa nói gì thì Tô Hà đã tiến lên ôm lấy con gái, trừng sang Tạ Lâu: “Đợi một lát con gái bị cảm thì làm sao bây giờ? Anh làm ba vậy à?”

Tạ Lâu: “…”

Anh nhìn về phía vẻ mặt đắc ý của con trai, lại một lần nữa muốn giết nó.

Cố Tình che miệng cười rộ lên, nhìn nhiều năm như vậy, chỉ cần con trai ăn khổ thì phải xem cho thật đã.

Tô Hà ôm con gái đi đến giường, nhét con gái vào chăn rồi quay lại tìm chiếc váy cho con gái mặc tối nay, cô bé co ro trong chăn, mềm mại đáng yêu khẽ nhìn Tô Hà.

Tô Hà chọn một cái váy liền áo rồi ôm con gái đứng dậy, mặc vào lại mặc cho con bé quần giữ ấm và chọn một chiếc áo khoác màu be để mặc vào, đột nhiên, con gái trở thành một chú vịt con dịu dàng, cộng thêm trắng nõn nà cực kỳ hút mắt. Cố Tình ồ một tiếng, chạy tới ôm lấy bé gái: “Thật đáng yêu thật đáng yêu thật đáng yêu thật đáng yêu thật đáng yêu thật đáng yêu....”

Em gái dùng tay nhỏ đẩy Cố Tình đang ôm thật chặt, mềm mại gọi: “Bà nội....”

“Bà nội đây.” Cố Tình tiếp tục ôm.

Hai cha con đứng ở bên giường, vẻ mặt hâm mộ cùng vẻ mặt không cam lòng.

Tạ Lâu nín nhịn một hồi mới kéo tay Tô Hà tay: “Vẫn là vợ yêu biết cách ăn mặc....”

Tô Hà quét nhìn anh, ngắt cằm tên chó điên này.

Con trai bên cạnh cũng không cam tỏ ra yếu kém, khen Tô Hà: “Mẹ thật giỏi.”

Tạ Tuấn dùng đầu ngón tay gõ cửa, nhú đầu sang hỏi: “Được rồi chứ? Hiện tại có thể đi.”

Cố Tình ôm lấy em gái: “Được.”

Thế là người một nhà ra ngoài, mùa đông trời tối sớm, mới hơn sáu giờ nhưng bên ngoài đã đen kịt, ánh đèn nơi tiểu khu sáng lên. Hai chiếc xe đồng thời xuất phát từ cửa nhà đến khách sạn Hoàng Gia. Năm nay tiệc tối cuối năm được Liệp Vực bao toàn bộ khách sạn Hoàng Gia, chỉ là hôm nay hơi tắc đường một chút.

Hai chiếc xe trước sau xuất phát, chạy được nửa thì xe Cố Tình cùng Tạ Tuấn bị chặn lại ở phía sau, chiếc xe của Tạ Lâu lại thuận lợi đến cửa khách sạn.

Tô Hà tối nay mặc hơi gợi cảm một chút, áo sơ mi cổ chữ V cùng váy dài màu đen có thắt lưng màu tím nhạt quanh eo, cả người rất quyến rũ.

Tạ Lâu xuống xe trước, ôm lấy cổ Tô Hà nhìn cô một lúc lâu, trong mắt thật sâu đều là tình.

Anh hôn một cái lên môi Tô Hà: “Em một chút cũng chẳng có phong thái của thiếu phụ.”

Tô Hà cười đẩy anh ra, con gái cũng giãy giụa trong lòng.

Lúc này Tạ Lâu mới buông cô ra.

Hai người xuống xe, con trai cũng theo xuống xe.

Tạ Lâu dắt tay Tô Hà, Tô Hà ôm con gái cùng nhau đi đến bậc thềm của khách sạn.

Tạ Lẫm đi theo phía sau, nhìn hai bóng người trước mặt, trong khi cô em gái đang nắm lấy vai Tô Hà bằng bàn tay nhỏ bé, con bé nhìn anh trai mình bằng đôi mắt đẹp.

Tạ Lẫm nhìn xung quanh mới nhìn ra rằng không có ai dắt không ai ôm mình cả.

Đột nhiên cậu vô cùng tủi thân, cậu hét lên một tiếng: “Con là sim tặng kèm điện thoại sao?”

Một tiếng rống này.

Tô Hà và Tạ Lâu ngừng bước, Tô Hà xoay người nhìn con trai, con trai tám tuổi ấm ức đứng ở nơi đó.

Tô Hà buông tay Tạ Lâu ra, đẩy anh một chút: “Đi dẫn con trai qua đây.”

Tạ Lâu nhìn con trai một hồi, hai giây sau, tiến lên vươn tay ra.

Tạ Lẫm hìn bàn tay to lớn của ba mình, bỗng nhiên ngày có em gái, chuyện tranh giành cưng chiều mấy năm nay dường như không còn quan trọng nữa.

Nhóc nắm lấy tay Tạ Lâu.

Tạ Lâu dẫn theo cậu đến cầu thang mới nói: “Bao nhiêu tuổi rồi còn khóc nhè, hả?”

Tạ Lẫm: “…”

Ba.

Ba đi đi.

*

Hai công ty đều biết tối nay tổng giám đốc Tạ muốn dẫn vợ tới tham gia tiệc tối cuối năm, không ít người đang lén lút chờ, mỗi nhân viên toàn bộ hội trường đều quét ra cửa, chỉ vì trước tiên nhìn thấy người một nhà tổng giám đốc Tạ.

Chỉ lát sau, bọn họ đã nhìn thấy bốn mống nhà Tạ Lâu đi đến. Làn váy của Tô Hà chập chờn, bé gái trong lòng vàng tươi cực kỳ đáng yêu, nhất là cặp mắt kia, đẹp rất linh động. Mà cậu bé mặc quần màu đen áo khoác bóng chày đỏ bên cạnh Tạ Lậu còn nhỏ tuổi đã nhìn ra anh tuấn bất phàm.

Tổng giám đốc Tạ càng không cần phải nói, áo sơ mi đen quần tây, thậm chí không thắt cà vạt, rất là gợi cảm.

Anh vừa dắt tay vợ tay vừa dắt tay con trai, nghiêng đầu nói chuyện với Tô Hà. Phong thái sắc lạnh và lạnh lùng ở công ty ngày thường hoàn toàn không nhìn thấy mà chỉ thấy đầu ngón tay anh chọc chọc vào bé gái trong lòng Tô Hà, lại vươn tay ôm Tô Hà bước đến chỗ ngồi gia đình.

Tất cả nhân viên nhìn không dời mắt.

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy tổng giám đốc Tạ dịu dàng như thế đó...”

“Trời ạ, cả nhà bọn họ đều đẹp qua vậy....”

“Hâm mộ quá.”

Đi tới bàn gia đình thì người một nhà ngồi xuống, Tạ Lâu đưa tay ôm con gái rồi cúi đầu nói chuyện với bé.

Con gái xua tay, này không muốn kia không muốn. Tô Hà rửa ly nhờ người ta rót cho con gái một ly sữa. Con gái uống sữa, cắn ống hút, tròng mắt chuyển động lanh lợi.

Trong lúc này, Tô Hà đứng dậy vào nhà vệ sinh.

Khi đi đến hành lang nhà vệ sinh, cô đụng phải một người mà cô không ngờ tới, “Kế toán Lâm?”

Kế toán Lâm này là nam, vừa tới công ty hai tháng. Tô Hà vừa nhìn thấy hắn thì da đầu hơi ngứa ngáy, Kế toán Lâmcó hơi u buồn, hắn nhìn Tô Hà, “Em.. Thực sự kết hôn ư?”

Tô Hà gật đầu: “Đúng vậy, trước đó tôi đã nói với anh là tôi kết hôn.”

Bởi vì năng lực của kế toán Lâm này rất xuất chúng, tiến vào phòng làm việc thì cùng Tô Hà đi công tác xử lý một vụ. Giữa đường kế toán Lâm bị cảm, Tô Hà thuận tiện đưa thuốc cảm mạo mà mình mang theo trong túi xách đưa cho hắn, còn gọi trợ lý bưng cháo cho hắn uống. Từ khi về Hải thị, kế toán Lâm đã có này có kia.

Này còn là chuyện mấy ngày hôm trước, Tô Hà nhất thời chưa kịp phân tích.

Kế toán Lâm ngăn cản Tô Hà, nắm bả vai của cô: “Tôi... tôi vẫn luôn muốn nói với em.”

Tô Hà chau mày: “Tôi không muốn nghe.”

Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn, phối hợp với ánh mắt của hắn, Tô Hà biết rằng những lời tiếp theo sẽ rất xấu hổ.

“Tô Hà, tôi.....”

“Tôi cái gì? Thích vợ yêu của tôi ư?” Giọng nói u ám của Tạ Lâu đột nhiên vang lên sau lưng hai người, Tô Hà kinh ngạc, đẩy kế toán Lâm ra quay người lại.

Đã thấy Tạ Lâu ôm con gái, Tạ Lẫm cũng đứng ở bên chân anh, ba người cùng nhìn bọn họ.

Đôi mắt u ám của Tạ Lâu rơi vào trên người kế toán Lâm, sau đó vươn tay kéo Tô Hà qua đây, lại nhét con gái vào lòng Tô Hà.

Lúc Tô Hà ôm con gái thì đột nhiên nhớ lại một màn của vị trợ lý kia nhiều năm trước, Tô Hà hoảng sợ hét lên: “Tạ Lâu.”

Tạ Lâu tiến lên hai bước, chân dài duỗi ra muốn đá kế toán Lâm một cước, sức của đôi chân rất lớn, kế toán Lâm bay ra sau, trực tiếp đập vào trên vách tường.

Người xem kịch bên cạnh hét lên một tiếng, Tô Hà giơ tay ôm lấy cánh tay Tạ Lâu: “Tạ Lâu, Tạ Lâu!”

Tạ Lâu xoay người nhìn về phía Tô Hà, trên trán nổi gân xanh, trong mắt hiện lên vẻ thù địch: “Hắn quấy rầy em bao lâu rồi? Em không nói lời nào, em là có ý gì?”

Tô Hà lắc đầu, viền mắt ẩn chứa nước mắt.

Qua bao nhiêu năm, người đàn ông này thủy chung vẫn là như vậy, vĩnh viễn bá đạo như vậy. Cô há miệng đang muốn nói chuyện thì con gái đột nhiên gào khóc thét lên.

Toàn bộ hành lang đều là tiếng khóc của con bé.

Tạ Lâu tựa như tỉnh táo, anh tiến lên hai bước ôm chặt Tô Hà cùng con gái trong lòng. Mặt Tạ Lẫm không đổi sắc nhìn người đàn ông té dưới đất kia, sau đó dựa người vào Tạ Lâu và Tô Hà, bị Tạ Lâu dùng tay túm chặt, Tạ Lẫm gọi một tiếng ba, mẹ, em gái.

Tạ Lâu cắn răng nói ở bên tai Tô Hà: “Đến chết em vẫn là của anh, cái nhà này của chúng ta cũng không thể thiếu ai.”

Tô Hà: “…”

Sau đó, Tạ Lâu nghiêng đầu hôn lên con gái đang khóc: “Bảo nhi không khóc.”

Em gái ngừng khóc một cách thần kỳ, nháy mắt nhìn ba mẹ. Tạ Lẫm nhón chân bắt được chân nhỏ của em gái, “Còn có anh....”