Cô Ấy Yêu Tiền Hơn Tôi

Chương 35



“Ngụy San, em cứ như vậy, làm sao tôi ghét cho được? Em cứ như vậy, làm sao tôi bỏ em được?”

Diêu Tề bất lực vén mấy sợi tóc rơi xuống gương mặt diễm kiều của Ngụy San, con ngươi ánh đầy nét si tình, sủng nịnh nhìn cô.

Đã từ rất lâu, Diêu Tề chưa từng mở lòng với bất kỳ ai ngoài cô bạn gái cũ đã c.h.ế.t trong vụ tai nạn xe hơi. Cô gái đó từng là chấp niệm, là tâm can cả đời của hắn, là người Diêu Tề trân quý hơn ai khác. Hắn yêu cô gái đó đến quên bản thân. Nhưng vì vụ tai nạn thảm khốc năm đó vĩnh viễn cướp đi người con gái hắn yêu.

Không phải ngẫu nhiên Diêu Tề kết hôn giả với Ngụy San. Nếu không do mẹ hắn thực sự lo cho tình hình của hắn, ép hắn kết hôn, Diêu Tề sẽ chẳng bao giờ có ý định kết hôn. Bởi hắn đã mất niềm tin vào thứ tình yêu đẹp đẽ, tin rằng chẳng ai có thể thay thế vị trí của cô bạn gái cũ kia.

Thế nhưng bây giờ, chính Diêu Tề phải cảm ơn người mẹ của mình, cảm ơn tờ giấy chứng nhận kết hôn với Ngụy San.

Chính cô đã dùng những điều nhỏ nhặt nhất mỗi ngày để vun vén, gỡ bỏ thứ rào cản về tình yêu của Diêu Tề. Và cũng chính cô khiến trống ngực trái của hắn đậ.p mạnh theo từng nhịp mỗi lúc ở cạnh.

Không khó để Diêu Tề nhận ra bản thân thực sự mến mộ cô vợ hợp đồng. Nhưng hắn lúc trước vô cùng cố chấp. Diêu Tề cứng đầu coi đó như tình cấp trên cấp dưới. Phải đến khi Ngụy San muốn rời bỏ hắn, Diêu Tề mới nhận thức được sự tức giận, phẫn nộ khi cô đột ngột biến mất.

Ngụy San mãi mãi không tưởng tượng được hình ảnh một Diêu Tề lái xe, lao vun vút trong màn đêm. Mặc kệ đèn đỏ đèn xanh, mặc cho giao thông có tắc nghẽn hay không, ngay vừa khi nhìn thấy vị trí của cô hiện trên màn hình liền nhanh chóng chạy tới đây.

Nhìn thấy cô vẫn bình an, bên cạnh là một Diêu Hạ Minh như bảo mẫu trông trẻ, Diêu Tề giảm bớt phần nào sự lo lắng. Nhưng rồi hình ảnh Ngụy San gục ngã trước đống vỏ lon, vỏ chai ngổn ngang trên bàn, tim hắn hẫng đi một nhịp xót xa, bước chân cũng vì thế mà khựng lại.

Ngụy San chưa bao giờ uống rượu, bia trước mặt hắn, và Diêu Tề cũng chưa bao giờ chứng kiến một Ngụy San uống bia đến bán sống bán ch.ết, liền tục đổ chất cồn gây nghiện đó vào người.

Bởi vậy, hắn đinh ninh dù có buồn đến đâu, Ngụy San chắc chắn không bao giờ động vào một giọt bia, ly rượu. Hoặc nếu có thì là rất ít.

Bây giờ thì Diêu Tề sai rồi.



“Ông chủ, bà chủ…”

“Cô ấy không sao cả. Bác đi ngủ đi, muộn lắm rồi.”

Không để bà quản gia hỏi thêm, Diêu Tề bế Ngụy San lên phòng.

Quản gia khó hiểu. Ngẫm đi ngẫm lại, bà ấy không khỏi thắc mắc. Rõ ràng trước khi ra khỏi nhà, tâm trạng của bà chủ vô cùng tốt, cớ sao vừa đến công ty, một người gần mười hai giờ đêm mới về nhà, còn một người bây giờ trong trạng thái say quê nhà trời đất. Người ngoài nhìn vào thừa biết bọn họ là cãi nhau. Nhưng ông bà chủ xưa nay vốn hoà hợp, gia đình hạnh phúc. Nếu hôm nay cãi nhau, chắc chắn không phải mấy chuyện hờn dỗi lặt vặt.

Mà thôi, phận là người làm, bà không nên thắc mắc quá nhiều đời tư của ông bà chủ.

Diêu Tề đặt Ngụy San ngủ say xuống giường, cẩn thận chỉnh nhiệt độ phòng rồi đắp chăn cho cô. Khi hắn chuẩn bị rời đi tắm rửa để loại bỏ cơ thể nhớp nháp của mình, cánh tay đột nhiên bị giữ chặt.

Rầm!

Người Diêu Tề ngã xuống chiếc giường lớn. Hắn ngơ ngác nhìn con sâu rượu kia đang làm loạn, trèo lên người hắn.

Ngụy San vô tư sờ soạng cơ thể Diêu Tề, mặc cho hắn trợn tròn mắt khó tin.

“Nóng… huh nóng quá…”

Ngụy San trượt tay lên mặt Diêu Tề, tỉ mỉ lướt từng đường nét trên gương mặt kia, rồi từ từ kéo xuống cổ.

Diêu Tề nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động liên tục.

“Nào! Đừng nháo.”

Khó khăn lắm mới gạt mấy ngón tay kia khỏi nơi mẫn cảm. Tưởng rằng bản thân có thể thoát một kiếp nạn, Diêu Tề chẳng ngờ Ngụy San uống say rồi, cái gì cũng dám làm. Ngay cả lúc ở trên xe, hắn phải buộc chặt cô một chỗ để Ngụy San bớt làm loạn. Cứ ngỡ về đến nhà cô tỉnh táo hơn, cuối cùng lại ngang ngược thách thức bản năng của hắn.

Hàng lông mi khẽ lay động, ánh mắt Ngụy San mê man nhìn người đàn ông trước mặt. Cô chẳng còn phân biệt được người đó là ai. Toàn thân nóng nực hệt cái lò th.iêu khiến cô chỉ muốn tìm nguồn nước mát tạt vào mặt.

Trùng hợp thay nhiệt độ cơ thể của Diêu Tề rất mát mẻ, Ngụy San mạnh bạo cọ má vào ngực hắn, hai tay hai chân đều quặp chặt lấy eo Diêu Tề.

Nhưng điều đó chẳng đủ để dập tắt sự bức bối trong người cô. Ngụy San ngồi phắt dậy, gật gà gật gù cởi từng chiếc cúc áo.

Diêu Tề trợn tròn mắt, hắn vội kéo áo cô xuống.

“Em… em mặc áo vào.”

Ngụy San cau có trừng mắt.

“Bỏ… tôi nóng…”

“E-em mà còn cởi áo. Có… có tin tôi giúp em l.ộ.t s.ạ.c.h đồ trên người không…?”