Cô Ấy Yêu Tiền Hơn Tôi

Chương 38



“Vậy trực tiếp ném cho tôi vài tỉ rồi tống tôi ra nước ngoài là được. Nếu có con, tôi đảm bảo nó sẽ không theo họ anh, cũng sẽ không biết anh là cha nó. Tôi nói rồi, Ngụy San tôi chỉ hứng thú với tiền của anh, chuyện đêm qua là do tôi mù quáng, anh chỉ cần đưa tiền, tôi lập tức im miệng, nửa đời sau cũng không liên quan tới nhà anh, anh cứ yên tâm cưới người mình yêu.”

Mặt Diêu Tề đen như đ*t nồi, trông vô cùng khó coi.

Diêu Tề nắm chặt tay, gân xanh nổi đầy trán. Hắn là đang cố giữ bản thân thật bình tĩnh để không động thủ với Ngụy San.

Đã làm đến nước này rồi cô vẫn nằng nặc không chấp nhận sự thật, một hai nhất quyết đòi rời xa hắn, thà cao chạy xa bay với số tiền bồi thường hậu hĩnh còn hơn ở lại sống với hắn. À, sau này cô có sinh con, còn không cho con theo họ hắn, không cho con biết hắn là ai. Có điên không?

Diêu Tề nhắm mắt định tâm.

Ngụy San muốn chối bỏ trách nhiệm? Cô có cái gan đấy sao?

“Em dám?”

Ngụy San nhận ra chất giọng lạ thường của Diêu Tề, cô có chút run rẩy. Nhưng mấy tỉ bay lởn vởn trước mặt cô, điều đó không cho phép Ngụy San sợ hãi trước khí thế bức người của hắn.

“Tôi dù sao cũng chỉ là người qua đường, là cái bóng mờ nhạt trong cuộc đời anh. Chẳng phải đó là tư duy hiển nhiên trong đầu người giàu như anh hay sao?”

Diêu Tề muốn kêu oan. Hắn muốn giải thích với Ngụy San, hắn không giống những tên đàn ông khác, ăn xong phủi mông quay đi. Hắn là người có lương tâm, biết chịu trách nhiệm với việc mình làm. Và hơn hết là hắn yêu cô, không có mong muốn lợi dụng Ngụy San như công cụ phát tiết mỗi đêm.

Nhưng Ngụy San nào hiểu cho hắn. Cô vẫn nghĩ hắn mất nhân tính như tên đàn ông khác.

“Dù em có giải thích như nào thì tôi cũng không bồi thường. Tôi không thiếu tiền nhưng chỉ cần là em muốn cao chạy xa bay, một cắc tôi cũng không cho.”

Bây giờ tình thế bí bách đã đảo ngược. Ngụy San ngỡ tưởng ván cờ này cô là người làm chủ, song Diêu Tề thực sự quá tài giỏi rồi. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hắn hoàn toàn có thể làm chủ cuộc chơi, hơn thế còn đẩy cô vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Ngụy San không phục.

Diêu Tề đã chạm tới đỉnh thành công, những người như được như hắn thông thường không quan tâm tới phụ nữ, nếu có chắc chắn là chơi đùa qua đường, và đều muốn chối bỏ quan hệ. Diêu Tề có thể không giống họ, cứ coi như hắn không muốn vấy bẩn lương tâm. Nhưng đây chẳng phải cách tốt nhất cho cả hai sao?

“Diêu Tề à, tôi nói anh nghe. Tương lai của anh vô cùng xán lạn, chắc chắn sẽ gặp được nhiều đối tượng mới tốt hơn, phù hợp với anh hơn tôi. Đến lúc đó, anh liệu còn can đảm nói ba chữ “chịu trách nhiệm” với tôi hay không? Tôi là đang muốn anh sau này không phải day dứt, ân hận về những điều đã làm với tôi.”

Nói đ.ứ.t đầu lưỡi như này, Diêu Tề còn không hiểu, chắc chắn não hắn úng nước.

“Tôi thì có gì phải hối hận, đặc biệt là với em?”

Nói Ngụy San ngu như bò không sai. Vì tình cảm hắn giành cho cô chưa đủ lộ liễu hay sao, nên cô cho rằng đó là chút lòng thương xót của hắn?

“Anh không hối hận, nhưng tôi thì có.”

“Không phải tôi chê anh không chung thủy. Tuy nhiên nếu sau này anh có người mới, anh yêu cô gái ấy thật long thì chính tôi mới là kẻ chịu tổn thương nhiều nhất. Tôi vừa chịu sự ghẻ lạnh của anh, vừa trở thành trò đùa cho cô gái anh yêu, hơn nữa chính anh là người không chút lưu tình mà vứt bỏ tôi. Tôi thực sự không muốn cả ba có kết cục thảm hại.” Ngụy San sụt sịt.

Ai mà biết Diêu Tề sẽ một lòng mãi với lời hứa với cô đâu? Mà Ngụy San không phải không thể đối phó với kẻ thứ ba. Nhưng nếu đó là cô gái hắn yêu, Diêu Tề nhất định sẽ đứng về bên cô ta, chưa kể sau này còn mẹ hắn, ba hắn nữa. Cô dù có mười đứa con cũng chẳng thể níu chân Diêu Tề. Hơn nữa đến lúc ly hôn thực sự, cô khéo không có nổi một đồng bồi thường.

Vậy nên, cô thà rời đi với vài tỉ ở hiện tại, còn hơn khóc cạn nước mắt ở tương lai nhưng một xu dính túi cũng không có.

“Vì vậy, anh cứ ném cho tôi vài… ư…”

Diêu Tề chặn cái miệng nhỏ phiền phức của cô bằng một nụ hôn. Bởi hắn càng nghe Ngụy San nói nhảm, hắn càng tức giận.

Ngụy San trợn mắt, đánh vào gáy Diêu Tề như một mệnh lệnh ép hắn dừng hành động của mình nhưng hắn mặc kệ.

Diêu Tề hôn xong thì ôm lấy Ngụy San, áp chặt lồng ngực hắn vào cơ thể cô, để Ngụy San từng chút một cảm nhận nhịp đập trái tim hắn mỗi khi gần cô. Hắn da diết gọi tên cô.

“Ngụy San…”

“San San.”

“Em có thể nào cảm nhận trái tim tôi được hay không? Một chút thôi cũng được. Nó đang đập rất mạnh.”

“À thế à? Nhưng tôi không phải bác sĩ, anh hỏi tôi cũng vô ích, chi bằng anh đến bệnh viện khám một chuyến, chắc chắn sẽ tìm ra bệnh.”