Cô Ấy Yêu Tiền Hơn Tôi

Chương 4



“Vậy... cho tôi s.ờ ngực em một lần nữa đi. Không cho cũng không sao. Tiền lương tháng sau của em không cần nhận nữa.”

Chát!

“Vô sỉ!”

Diêu Tề ôm má, trợn tròn mắt nhìn Ngụy San. Hắn tự hỏi bản thân đã làm gì sai, để rồi hứng chịu cái tát điếng người của cô.

“Sao em đánh tôi?”

“Tôi thích.” Ngụy San vung tay, muốn tát Diêu Tề thêm một cái nữa.

Hôm nay dù hắn có trừ ba tỷ của cô, Ngụy San cũng phải dạy dỗ lại cái bản tính biến thái của hắn.

Thân thể của cô, đâu phải muốn chạm là chạm? Hắn nghĩ chỉ cần đập tiền vào mặt cô, Ngụy San liền vui vẻ cho hắn sàm sỡ mình hay sao? Cô mê tiền thật. Nhưng Ngụy San sẽ không vì ba tỷ mà bán rẻ bản thân.

Cô phải dành sự trong trắng cho người mình thực sự yêu, không phải tên biến thái nhiều tiền như Diêu Tề.

“Em không sợ tôi trừ tiền lương à?”

Diêu Tề lấy làm lạ. Ngụy San trời sinh bản tính ham tiền. Đến mấy bộ quần áo trên người đều là hàng rẻ. Hôm nay lại mạnh miệng khiêu khích hắn.

Ngụy San ngẩng đầu, hếch mũi thách thức:

“Trừ đi. Anh có gan cắt tiền lương của tôi, tôi cũng có gan nói chuyện anh bắt nạt tôi cho mẹ anh.”

“Em nghĩ mẹ tôi sẽ tin lời của một đứa con dâu sao?”

“Đến chuyện kết hôn với tôi đều do mẹ anh giục nên anh mới đánh liều chọn tôi thì chứng tỏ mẹ chồng vô cùng yêu quý con dâu.”

Để có thể to tiếng với Diêu Tề, Ngụy San đương nhiên phải tìm hiểu rất kĩ về lý do Diêu Tề muốn kết hôn với cô. Trong hợp đồng có ghi, anh là do gia đình thúc giục. Vì vậy Ngụy San có thể tự tin khẳng định, trong mắt ba mẹ Diêu Tề, cô mới chính là con ruột của họ.

Diêu Tề ấy à, chỉ là con ruột nếu bên cạnh có cô vợ xinh đẹp, giỏi giang như cô thôi.

“Vậy thì cùng về nhà. Để xem lúc đó con dâu hay con ruột được yêu quý hơn.”

“Mẹ anh nhất định chiều tôi hơn.”

...

Ngồi trên chiếc xe sang trở về nhà mẹ chồng, Ngụy San căng thẳng nắm chặt quai túi.

Tự tin nói rằng mẹ chồng cưng cô hơn con ruột là cái cớ để Diêu Tề ngoan ngoãn hạ giọng, không trừ tiền lương của cô nữa. Chứ Ngụy San đâu có ngờ hắn ta chấp nhận lời đe dọa của cô tới cùng bằng việc trực tiếp lái xe đưa Ngụy San về thăm gia đình mình.

Diêu Tề tự tin như vậy càng làm nỗi sợ dâng cao trong lòng cô.

Dù sao hắn là con ruột. Mẹ chồng chắc chắn yêu con ruột hơn con dâu rồi. Đến lúc ấy, Ngụy San không cẩn thận còn bị bà chê cười. Dẫn đến vừa mất tiền vừa mất ăn mất ngủ khi có bà mẹ chồng khó chiều.

Nhưng lời nói ra rồi có thể rút lại được sao? Ngụy San đành phải đâm lao theo lao thôi.

Diêu Tề liếc gương chiếu hậu, phát hiện ánh mắt thất thần của Ngụy San khi chiếc xe dừng bánh trước biệt thự của ba mẹ chồng, hắn liền mở miệng khinh bỉ.

“Nếu sợ cứ nói. Tôi sẽ rủ lòng thương trừ nửa số lương của em.”

Ngụy San cũng chẳng dễ dàng gì sống trong cảnh nợ nần chồng chất. Coi như lần này hắn mở lòng tốt, ra tay cứu vợ một mạng.

“Tôi không sợ. Đến làm vợ một người vô danh như anh tôi còn làm được, chuyện mẹ chồng nàng dâu có là gì?”

Mặt Diêu Tề rõ ràng trầm hẳn khi cô đề cập hai chữ “vô danh”. Thế nhưng, hắn có ch.ết cũng khó bỏ cái thói cà khịa Ngụy San.

“Khẩu khí lớn. Chút nữa có khóc tôi cũng không dỗ.”

Ngụy San nhún vai tự tin:

“Anh mới là kẻ sắp tới phải khóc ướt gối.”

Đến tận cửa nhà rồi, bây giờ quay lại khác nào tự vả vào mặt mình?

Diêu Tề không nói nhiều, mở cửa xe cùng cô xách túi to túi nhỏ vào nhà.

“Mẹ! Vợ chồng con tới thăm mẹ.”

Bà Diêu nghe hai tiếng “vợ chồng” thì vội buông bát đũa đang rửa, chạy vội ra phòng khách đón cô con dâu tương lai.

“Hai đứa về rồi à. Nào nào ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.”

Bà cầm tay Ngụy San, hỏi: “Con là Ngụy San phải không.”

“Dạ. Con chào bác... à con chào mẹ.” Ngụy San thở phào một hơi. Thì ra mẹ chồng cũng không đáng sợ như đôi ba câu dọa dẫm của đám bạn.

Diêu Tề đen mặt từ chối thẳng thừng. Hắn trực tiếp vào vấn đề chính

“Con vừa bắt nạt cô ấy. Mẹ nói xem nên bênh con hay Ngụy San?”

Ngụy San cúi đầu, ra vẻ uất ức. Thời khắc cô mong chờ cuộc sống sau này sẽ hạnh phúc hay đau khổ rồi.

“Anh... Anh ấy cướp hết tiền của con...”

“San San, con qua đây với mẹ.” Bà Diêu kéo cô về phía mình.

Thấy con dâu đã ngoan ngoan núp sau lưng mình, lại khép nép đánh ánh mắt sợ hãi nhìn đứa con trai, bà trừng mắt nhìn Diêu Tề, thuận tay cầm cái chổi cạnh đó, đ.ánh vào chân hắn một cái thật đau khiến Diêu Tề chỉ biết trợn to mắt quỳ trước mặt Ngụy San.

“Xin lỗi vợ mày ngay.”

“Diêu Tề, tao nói cho mày biết, trong thẻ của mày còn bao nhiêu tiền, nôn hết ra đây cho con dâu tao dùng. Từ nay về sau, mày dám không đưa tiền cho vợ hay cướp tiền của nó, nhà này cũng không cần nhận mày làm con nữa. Tao chỉ cần một mình San San. Mày muốn đi đâu thì mặc xác mày.”