Cô Bạn Gái Ngọt Ngào Của Thiếu Gia Nhiều Tiền

Chương 55: Chi bằng gả cho tôi no ấm một đời



Ôn Dịch Phàm tính chiếm hữu cao, nên tất nhiên quản gia nam không lọt vào mắt anh. Mà sắp xếp nhiều người hầu thì ảnh hưởng không gian riêng của anh và Tiểu Mễ.

Lần đầu gặp cô tác giả Mễ Mễ ở ngoài đời, Ôn Dịch Phàm đã mê đắm vẻ ngây thơ, vóc dáng nhỏ nhắn. Thêm phần mê nhân vật chính cô tác giải viết tên tuổi tính cách y chang mình. Huống gì số tác phẩm cô viết nam chính điều trong sạch và chung tình. Càng đọc tiểu thuyết của cô anh càng thích thú, bởi ngược nhau tơi tả nhưng đến cuối cặp chính hiểu nhau và có cái kết viên mãn.

Dần dần yêu thích cô tác giả Mễ Mễ này, tuy nhiên là tác giả online. Địa nhà đâu có công khai trên web. Điều tra nhân thân tác giả Mễ Mễ. Tìm được họ tên Hà Tiểu Mễ, nhưng địa chỉ tận vùng biển xa xôi.

Cơ duyên đưa đẩy hôm đó anh đi công tác về khuya. Một chiếc xe hơi màu hồng đã đụng vào xe anh. Khi cô gái trong xe kia bước xuống đứng trước đầu xe anh, anh đã rất kinh ngạc liền móc điện thoại ra xem hình nền tác giả Mễ Mễ mà anh yêu thầm.

Nhưng vẫn nên xác định rõ coi chính xác là tác giả Mễ Mễ không? Anh đã đoán taxi theo cô tới Quán Bar Chia Tay, chứng kiến cô bị bạn trai phản bội, bị cô kéo ngồi xuống uống rượu rồi đưa cô gái xỉn say về nhà. Sáng ra cô tác giả này chả nhớ gì, ngoài việc tưởng anh chui ra trong tiểu thuyết mà cô viết. Được đà đẩy thuyền luôn, ăn dầm nằm dề nhà cô tác giả Mễ Mễ bồi đắp tình cảm.

"Ôn Dịch Phàm anh thật sự mua ngôi nhà này rồi hả?" Tiểu Mễ sau khi ngắm khung cảnh thơ mộng của ngôi biệt thự xa hoa, rồi quay qua níu tay Ôn Dịch Phàm.

"Tất nhiên, xưa giờ tôi thích gì là phải có cho bằng được! Cả cô cũng không ngoại lệ, lọt vô mắt tôi rồi còn lâu cô mới thoát được."

Ôn Dịch Phàm đặt hai tay vào túi quần bước hướng vào biệt thự.

"Cô không tính vào nhà à! Hay còn muốn tôi vác vào."

"Khốn kiếp ai thèm!" Tiểu Mễ lẻo đẽo theo sau con người cao to chân dài kia. Bước chân thôi mà khiến cô chạy theo hụt hơi. Cô gái người hầu cũng theo vào chuẩn bị nước nóng cho chủ tắm.

Sau khi tắm rửa xong, Ôn Dịch Phàm ngồi xuống sofa nhìn ngắm Tiểu Mễ đang lướt điện thoại có vẻ rất chú tâm. Liền giật lấy điện thoại cô xem có phải đang nhắn tin với tên Chung Tinh kia không.

Nhận ra là đang lướt app truyện, đang up load chương mới. Thấy Tiểu Mễ khó chịu đứng chống nạnh trước mặt, anh thấy mình có hơi đa nghi quá.

"Ừ...trả cô! To tát gì đâu mà thái độ với tôi!"

"Anh...đừng có mà không biết lỗi phải."

Ôn Dịch Phàm đối với Tiểu Mễ tất cả điều là ngoại lệ. Vì anh yêu thích cô, chứ trên thương trường hay cuộc sống sinh hoạt hằng ngày. Ai mà bắt lỗi hiển nhiên anh chả cần xem xét huống gì biết đúng hay sai chỗ nào. Anh đưa ra ý kiến gì thì nó đã đúng tuyệt đối rồi. Góp ý chỉ bằng thừa thải chả đáng lưu tâm.

"Tôi chỉ lấy điện thoại cô xem một chút, lỗi phải gì hả? Nói cô mấy lần rồi viết truyện chả có tương lai gì đâu! Chi bằng gả cho tôi no ấm một đời."

"Anh giỏi lắm sao? Chỉ là một tên thiếu gia nhiều tiền, sinh ra đã hưởng của cải từ cha mẹ. Anh thì biết làm cái gì? Ở đó mà coi thường công việc và năng lực của người khác."

Ôn Dịch Phàm tức điên siết chặt hai nắm tay, nghiến răng: "Ai nói cô tôi hưởng của, ai nói cô tôi không biết làm gì hả? Bộ người tài giỏi lúc nào cùng dán lên trán hai chữ tài giỏi hả?"

"Anh biết khiêm tốn sao? Anh so một góc của anh Chung Tinh kìa!"

Ôn Dịch Phàm nổi giận bấu chặt cổ Tiểu Mễ xuống sofa, trừng mắt tức giận.

"Hà Tiểu Mễ nghe rõ đây! Tên Chung Tinh đó không có cửa so sánh với tôi đâu...Còn nữa sau này còn nhắc tới hắn ta trước mặt tôi. Tôi khẳng định cô sẽ phải hối hận đấy!"

Tiểu Mễ mặt tái nhạt, Ôn Dịch Phàm thả tay ra. Anh không ưa Chung Tinh ngoài việc cạnh tranh thương trường và liên quan đến cái chết của anh trai mình, thì chuyện người anh yêu lại xem trọng hắn ta hơn anh. Hỏi mấy ai vui nói khi người mình yêu xem thường mình, lại đi khen ngợi tình địch trước mặt mình.

Ôn Dịch Phàm đứng dậy chỉnh lại somi chỉnh tề, quay qua dặn dò: "Cô ở đây...mai đồ chả cô tôi sẽ cho người đến Trầm Gia mang qua...còn nữa cấm cô cho Chung Tinh và con nhỏ tiểu thư Trầm Gia biết chỗ này."

Dứt lời Ôn Dịch Phàm liếc cô một cái rồi rời đi.

[............]

............,Biệt thự Chung Gia........

Trong phòng Chung Tinh.

"Anh hai, sao lúc ở cảng Thiên Đường để Ôn Dịch Phàm mang Tiểu Mễ đi!" Chung Hân kéo ghế mây ngồi ngay giường. Chung Tinh đang nằm thảnh thơi, khuôn mặt âm trầm.

"Anh hai sao anh cứ im lặng không trả lời! Anh hết thích Hà Tiểu Mễ rồi hả?"

"Không phải!"

"Vậy sao không dành giật chứ! Anh hai làm em thất vọng quá!"

Chung Tinh cau mày: "Em đeo bám quá nên Ôn Dịch Phàm né em đó."

"Anh hai...bộ em có cách khác sao?"

"Có!" Chung Tinh cười u ám, khiến cô em gái của mình còn hoản sợ.

"Anh hai ý gì?"

Chung Tinh ngồi dậy ghì vai em gái nói nhỏ...Chung Hân nghe chiến lượt của anh trai liền gật gật đầu tán thành.

"Anh hai...anh thông minh thật!"

"Em khen thừa, em quên anh em nắm cả Tập Đoàn lớn mạnh à! Cứ vậy mà làm...từ sau bớt xồn xồn lên bay vào phòng làm phiền anh, giờ ra ngoài đi."

Chung Hân vui vẻ ra khỏi phòng đóng cửa lại. Chung Tinh nhìn theo, bất giác khoé miệng cong lên.

"Ôn Dịch Phàm...tôi xem trên phương diện tình cảm, anh thắng được tôi không. Phim còn chưa đến hồi kết đâu."

"Meo meo..." Con mèo trắng nhảy lên mép giường, Chung Tinh ôm nó vào lòng vuốt ve, thì thầm: "Mèo con...yên tâm...tao sắp mang chủ nhân của mày về đây rồi!"