Cô Bé Mù

Chương 34: Tự mình xóa



Đám người chị Phương vẫn luôn ngồi xổm bên vệ đường cách nhà Tô Nhuyễn không xa, nhìn thấy Tô Nhuyễn đi ra, cả đám liền đi tới.

Tô Nhuyễn nghe thấy tiếng bước chân của bảy tám người, không rõ người nào là chị Phương, chỉ quay mặt về phía bọn họ “Phương Đình, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Phương Đình đi đến trước mặt cô, duỗi tay nâng cằm Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn lớn lên rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, đôi mắt to, tinh tế giống như búp bê Barbie.

Khi mới đến trường, khuôn mặt đó đã thu hút sự chú ý của một nhóm nam sinh, cũng bởi vì thế, làm không ít nữ sinh phải ghen tị với diện mạo của cô.

Trong số đó, cũng có Phương Đình.

Lúc Phương Đình mới sinh ra, trên mặt cô ta có một vết bớt màu đỏ, nên đã đến bệnh viện để điều trị bằng tia laser, kết quả đã để lại một vết sẹo lớn bên nửa khuôn mặt, trông thật đáng sợ, lo lắng cô ta sẽ bị bạn trong trường cô lập, ba mẹ đã đưa cô ta đến một trường học đặc biệt.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô ta nhìn thấy nữ sinh nào đẹp hơn mình thì đều sẽ khiến họ khóc.

Khi nhìn thấy Tô Nhuyễn, cô ta hận không thể xé nát khuôn mặt của Tô Nhuyễn ra.

Một người mù không nhìn thấy, cũng xứng đáng lớn lên có được vẻ ngoài xinh đẹp sao?

“Muốn làm cái gì?” Phương Đình đem nước bọt trong miệng phun đến trước mặt cô “Muốn tặng cho mày một điều bất ngờ.”

Tô Nhuyễn nắm thật chặt tay “Bất ngờ gì?”

Là những bức hình mình bị chụp chúng được in ra?

Cô không dám nghĩ tới.

“Tới rồi mày sẽ biết.”Giọng nói Phương Đình xa dần, có tiếng còi xe vang lên, cô ta chạy xe.

“Là ảnh chụp tôi?” Tô Nhuyễn nghiêng mặt hỏi.

Phương Đình tắt máy xe, nhìn cô nói “Đúng, không sai.”

“Ở đâu?” Tô Nhuyễn hỏi.

Phương Đình không kiên nhẫn nói “Hỏi nhảm nhiều như vậy làm gì, lên xe nhanh, tới đó rồi tao trả hình cho mày.”

Tô Nhuyễn không hỏi nữa.

Phương Đình lái xe chở thêm người chị em khác, đưa Tô Nhuyễn lên xe chạy đi.

Khi Tô Nhuyễn bị lôi đến một căn phòng, không biết rõ phương hướng, chỉ hỏi “Đây là chỗ nào?”

Là một phòng khách sạn.

Phương Đình đem thẻ phòng chia cho Tào Phú, sau đó đi đến trước mặt Tô Nhuyễn mở ra một đoạn video, là đoạn clip Tô Nhuyễn đã từng bị người khác lột sạch quần áo, nằm trên mặt đất giãy giụa quằn quại.

Tô Nhuyễn không thể xem video, nhưng lại nghe thấy giọng nói của chính mình đau khổ cầu xin kêu cứu.

Cô bất ngờ vươn tay giật lấy điện thoại muốn đem đoạn video đó xóa đi, nhưng lại không nhìn thấy, dù thế nào cũng không thể xóa được.

“Xóa đi!” Tô Nhuyễn hét lên, mảnh vải trên đôi mắt đã sớm ướt đẫm nước mắt “Mau đem nó xóa hết đi! "

“Ở trong tay mày đó, tự mình xóa đi nha.” Phương Đình chế nhạo nói.

Mấy nữ sinh khác nghe xong đều cười ầm lên “Đúng đó, điện thoại trên tay mày, nên mày tự xoá đi nha.”

Tô Nhuyễn không ngừng di chuyển tay trên điện thoại, cô cố gắng xóa nó, nhưng trước sau gì cũng không xóa được.

Trong video quay lại rõ ràng tiếng kêu khóc cầu xin của cô, xuyên thẳng vào lỗ tai cô, hốc mắt càng đỏ đến lợi hại.

Cô nắm chặt điện thoại trong tay, đột nhiên gục xuống nghẹn ngào hét lớn “Phương Đình, tôi đã làm sai cái gì?!”

“Tại sao các người lại làm vậy với tôi?!”

“Tôi đã làm sai cái gì?!”

Mấy người ở đó hai mắt nhìn nhau một hồi, tựa hồ chưa từng nghĩ tới vấn đề này, vì vậy cả đám đều đưa mắt nhìn về phía Phương Đình.

Phương Đình sẽ không thừa nhận rằng cô ta ghen tị với vẻ đẹp của Tô Nhuyễn, cô ta lấy lại điện thoại từ trong tay Tô Nhuyễn, chậm rãi nói "Mày không làm gì sai, chỉ là khi nhìn thấy mày nên tao khó chịu thôi.”

Cho nên đã làm đủ loại bắt nạt cô, lột sạch quần áo cô chụp hình quay video.

Ngay cả bốn năm sau, còn lấy hình ảnh cùng video để ức hiếp cô.

“Vậy tại sao cậu không giết tôi?” Tô Nhuyễn hỏi.

Bảy tám chị em khác nghe được lời này tất cả bọn họ đều ngạc nhiên nhìn về phía Tô Nhuyễn.

Ánh mắt của Phương Đình cũng thay đổi, có tin nhắn gửi tới điện thoại, cô ta cúi đầu nhìn, sau đó chào các chị em khác đi ra ngoài, trước khi đi, còn nhìn Tô Nhuyễn nói.

“Đưa điều bất ngờ đến cho mày.”