Có Bệnh

Chương 3



Edit: Nư

"Cậu bé hơn anh một tuổi, tên nghe rất êm tai.

Thời Niên"

Vốn dĩ Kiều Ngộ An định tối nay lại đến thăm nhân cách kia của Khương Tiểu Mễ trước khi cô bé thức dậy, nhưng lúc gần chập tối thì anh nhận được điện thoại từ bệnh viện, có một lớp học thêm bị ngộ độc thực phẩm. Kiều Ngộ An gọi điện nhờ ba Kiều đến Bốn Mùa Nhập Mộng trông chừng Khương Tiểu Mễ hộ mình, còn anh thì vội vã chạy đến bệnh viện.

Xong xuôi mọi việc thì cũng đã gần mười một giờ đêm, Kiều Ngộ An lái xe chở viện trưởng Bạch cùng về Bốn Mùa Nhập Mộng. Sau mấy tiếng đồng hồ làm việc cật lực, anh mệt bở hơi tai nên không nói năng gì, nhưng viện trưởng Bạch thì có chuyện muốn nói với anh.

Viện trưởng Bạch tên Bạch Cẩm Thư, là viện trưởng của bệnh viện hiện tại anh đang làm việc, cũng là mẹ ruột của anh và Khương Chanh. Vụ ngộ độc thực phẩm hôm nay làm bà bận tối mặt tối mũi hết nửa buổi tối, nhưng hiện giờ nhìn chẳng có nửa điểm mỏi mệt.

"Con và Doãn Nhiên xảy ra chuyện gì à?" mẹ Bạch đột nhiên hỏi.

Kiều Ngộ An thoáng nhìn bà rồi cười: "Sao mẹ biết?"

Chuyện anh và Doãn Nhiên chia tay vẫn chưa nói cho ba mẹ anh biết, một là không có thời gian, hai là chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói, nhưng bây giờ mẹ Bạch đã hỏi tới rồi, anh cũng đâu còn đường chối cãi.

"Trong hai ngày đi hội thảo nhị viện mẹ có gặp nó hai lần, hình như nó trốn tránh mẹ."

"Vậy à." Kiều Ngộ An nghe vậy thì lại cười: "Không phải tụi con chia tay không êm đẹp, chỉ là chia tay rồi, em ấy trốn tránh mẹ cũng là chuyện bình thường thôi."

"Chia tay lúc nào?" Như đã đoán trước được kết quả sẽ thành ra thế này, mẹ Bạch không mảy may ngạc nhiên chút nào.

"Từ lúc con du học trở về, cũng hơn nửa năm rồi."

Mẹ Bạch liếc anh một cái rồi không nói gì nữa, anh cũng im lặng cười cười.

Cách giáo dục anh của mẹ Bạch và ba Kiều luôn là vậy, chỉ cần chuyện lớn không làm sai thì mấy chuyện vụn vặt của anh họ cũng không nhúng tay vào, ngay cả lúc anh come out, họ cũng chỉ trầm mặc một lát rồi nói:

"Con đường này không dễ đi, con phải suy nghĩ thật kĩ."

Kiều Ngộ An cảm kích họ vô cùng, đa phần những người ngoài xã hội kia vẫn còn khó mà chấp nhận tính hướng của anh, vẫn chỉ có những người thân ruột thịt là cảm thông và thấu hiểu cho anh nhất.

Lúc về tới Bốn Mùa Nhập Mộng thì ba Kiều còn chưa ngủ. Thấy hai người vào đến cửa, ông gỡ mắt kính, đặt quyển sách trong tay xuống rồi chạy đến chỗ mẹ Bạch, lấy dép lê trong tủ cho bà mang, nhân lúc bà đang thay giày còn cởi áo khoái giúp rồi cầm túi xách hộ bà luôn.

Dù bát cơm cún này anh nhai từ nhỏ tới lớn cũng quen rồi, ngày nào cũng ăn mấy bát, nhưng lúc nhìn thấy vẫn không nhịn được mà mỉm cười.

Hiếm có ai đã hơn sáu mươi tuổi mà vẫn mặn nồng son sắt suốt mấy thập kỉ như họ lắm.

Kiều Ngộ An ngậm một họng cơm cún mang theo chút tủi thân, ai mà không muốn như họ?

Về phòng tắm táp xong cũng đã một giờ sáng, anh nghĩ Khương Tiểu Mễ chắc cũng sắp về nhà rồi nên không định đi tìm nó nữa thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Kiều Ngộ An tưởng là ba mẹ có chuyện muốn nói với mình, chỉ là quên gõ cửa, nhưng thôi kệ, anh đứng dậy theo bản năng. Ai ngờ người tới là Khương Tiểu Mễ.

Anh nhìn đồng hồ, 0 giờ 52 phút, đây không phải lúc nhân cách thật của Khương Tiểu Mễ, nên anh chắc nịch nhỏ đứng trước mặt mình là nhân cách "Khương Chanh".

"Khương Chanh" Kiều Ngộ An ra vẻ thản nhiên: "Tìm em có việc gì hả?"

"Khương Chanh" này rất ít khi nói chuyện, mặc dù dáng vẻ hiện tại chắc đang có việc cần anh giúp, nhưng nó vẫn cứ là không thèm mở miệng, chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt ra hiệu ý bảo anh đi theo rồi quay lưng rời đi. Kiều Ngộ An cũng vội vàng đi theo.

Đi tới cây tùng cạnh biệt thự số bốn, Khương Tiểu Mễ lại quay đầu nhìn Kiều Ngộ An rồi trèo lên cây. Kiều Ngộ An tự hiểu cái ánh mắt này là nó muốn anh trèo lên theo nó, khổ nổi chiến tích trèo cây hôm qua sâu đậm quá, anh vẫn còn đau nên hơi không muốn đi theo, hầy, thôi thì vẫn là đi theo, đây cũng là lần đầu tiên nhân cách kia của Khương Tiểu Mễ có việc tìm anh giúp mà.

Anh nhanh chân theo hóng xem rốt cuộc là vụ gì.

Với cả, nếu anh tìm được cơ hội giải thích rõ ràng với cậu chủ nhà kia về chuyện của Khương Tiểu Mễ thì càng là chuyện tốt.

Đã có kinh nghiệm leo cây từ hôm qua, lần này cũng không bị Khương Tiểu Mễ hù, Kiều Ngộ An thuận lợi trèo lên gác mái. Khương Tiểu Mễ hôm nay không thèm nghịch đống búp bê nữa mà mở cửa gác mái, đứng đó nhìn anh như chờ anh đi xuống cùng.

Kiều Ngộ An cảm thấy việc tự do đi lung tung trong nhà người khác tất nhiên là rất bất lịch sự, nhưng Khương Tiểu Mễ nào có cho anh thời gian giải thích về cách ứng xử và lễ nghi, nó đợi anh vào rồi thì cũng quay người từ từ đi khỏi gác mái.

Kiều Ngộ An hết cách, chỉ đành đi theo.

Ít ra thì gác mái còn hứng được tí ánh sáng từ đèn đường, còn bước ra khỏi đó thì tối còn hơn tiền đồ chị Dậu, thật sự duỗi tay không thấy năm ngón luôn. Anh mở đèn pin của điện thoại giơ lên thì thấy gương mặt của Khương Tiểu Mễ thình lình dí sát, doạ anh giật hết cả mình, còn Khương Tiểu Mễ sau khi xác nhận được là anh có đi theo mình thì lại tiếp tục lủi mất.

Kiều Ngộ An thở dài bất lực rồi theo sau Khương Tiểu Mễ.

Đi từ gác mái xuống lầu hai, Khương Tiểu Mễ cực kì tự nhiên đi thẳng vào một căn phòng, Kiều Ngộ An đi phía sau bất giác lia đèn pin nhìn quanh một vòng. Dù bề ngoài chỗ này nhìn tồi tàn thật, nhưng bên trong được dọn dẹp khá sạch sẽ, cũng không tới mức như anh từng nghĩ.

Khương Tiểu Mễ thấy anh còn đứng đó không vào theo thì phát ra một tiếng gầm gừ như con thú nhỏ, nghe bất mãn lắm. Kiều Ngộ An ngưng nhìn, lẽo đẽo đi cùng Khương Tiểu Mễ.

Căn phòng anh bước vào trông rất rộng nhưng xung quanh lại trống trãi, nhìn một cái là thấy hết cả phòng, chỉ chứa một giường và một tủ quần áo đều thuộc loại bigsize, trên giường có một người đang nằm, thở gấp, phòng vừa tối vừa yên tĩnh tất nhiên là phát hiện ra ngay.

Khương Tiểu Mễ bước qua đứng bên cạnh mép giường rồi quay đầu ngó Kiều Ngộ an.

Kiều Ngộ An đi tới, không dùng đèn pin nữa mà nhờ chút ánh sáng nhỏ nhoi nhìn rõ được người nằm trên giường.

Chính là cái người hôm qua "cúng" chuối cho anh và Khương Tiểu Mễ không sai vào đâu được, bởi đôi môi xinh xắn kia đã khiến anh ấn tượng cực kì.

Lúc này cậu không đeo chiếc kính hồng ngoại choáng chỗ kia nên Kiều Ngộ An cũng phát hiện, uầy, chiếc visual này không đùa được đâu, đẹp y chang anh tưởng tượng.

Ngũ quan đẹp đẽ thanh tú, không phải nét đẹp đại trà thấy nhan nhản ngoài đường mà là khí chất mạnh mẽ sắc bén. Bây giờ khuôn mặt dính đầy nhan sắc ấy đang trắng bệch, lông mày hơi nhíu, đôi môi khiến anh để ý kia cũng đang bong tróc nứt nẻ.

Kiều Ngộ An đưa tay ra định sờ trán cậu thì Khương Tiểu Mễ lần nữa nhe nanh múa vuốt gầm gừ như thú con, như là cảnh cáo anh đừng có mà làm hại người ta.

Động thái của Khương Tiểu Mễ khiến đường vào tim Kiều Ngộ An ôi băng giá, anh là cậu ruột cùng huyết thống của nó, dù nhân cách này là "Khương Chanh" thì ít nhiều cũng là chị em, nhưng bây giờ thời thế đổi thay, Khương Tiểu Mễ vì một anh đẹp giai cho nó vài quả chuối mà quay lưng lạnh nhạt với anh. truyện teen hay

Nhưng mà Kiều Ngộ An cũng đâu phải con nít, so đo với Khương Tiểu Mễ làm gì.

"Chị biết cậu ta bị bệnh nên mới chạy đi tìm em phải không?" Kiều Ngộ An kiên nhẫn giải thích: "Em là bác sĩ, em muốn xem cậu ta bị gì chứ không có làm hại đâu mà."

Khương Tiểu Mễ như đã hiểu, không gầm gừ nữa, tuy nhìn nó có vẻ không an tâm lắm nhưng vẫn chịu lùi ra cho Kiều Ngộ an đến kiểm tra.

Kiều Ngộ An thầm thở dài trong lòng, sờ lên trán của cậu trai. Nóng quá, chắc sốt rồi.

Nhưng bây giờ không ở bệnh viện, Kiều Ngộ An không cầm theo hộp thuốc, mà dù có cầm thì cũng không dám cho bệnh nhân uống bừa bãi tại anh đâu biết người ta có dị ứng với thành phần nào không. Cách tốt nhất bây giờ là hạ sốt vật lý*, nếu mà vẫn không đỡ thì chở thẳng đến bệnh viện luôn.

*Hạ sốt vật lý: là làm giảm nhiệt độ cơ thể người bệnh bằng cách chườm lạnh hoặc làm mát sao cho tản bớt độ nóng đi

Hiện tại Kiều Ngộ An là đang lẻn vào nhà người ta, chủ nhà thì đang hôn mê vì sốt hừng hực nên không chỉ chỗ để hộp thuốc cho Kiều Ngộ An được, anh càng không thể lục lọi nhà người ta, mà chỗ này cách nhà không xa nên anh quyết định quay về nhà lấy hộp thuốc.

Anh nhìn Khương Tiểu Mễ.

"Cậu ấy cần ít đồ, em sẽ về nhà lấy, chị đứng đây đừng đi đâu hết nha, em về nhanh thôi."

Khương Tiểu Mễ lần thứ N* trưng ra biểu cảm bất mãn, cô bé như kiểu không thích cách em trai nói chuyện với mình như dỗ trẻ con thế này, nhưng có lẽ vì để tâm đến anh đẹp giai nằm trên giường hơn nên nó bơ Kiều Ngộ An luôn, hơi gật đầu rồi lại chăm chú nhìn vào cậu trai đang sốt kia.

Kiều Ngộ An không đi ngược lên gác mái nữa mà xuống lầu, vì không dùng kính hồng ngoại như cậu trai kia nên anh bật đèn pin điện thoại rồi xuống nhà.

Nhưng lúc bật đèn lên, anh kinh ngạc nhìn phòng khác bự chảng trước mắt.

Lúc anh còn trên cầu thang tầng hai cũng có bật đèn lướt qua một vòng, cũng biết là khá sạch sẽ, nhưng bây giờ xuống tận đây nhìn thấy tất cả thì anh sốc văn hoá ngang.

Anh chưa bao giờ thấy chỗ nào mà cửa sổ, cửa chính đều được che lại bằng những tấm rèm dày nặng như thế này.

Hèn gì anh nhìn từ bên ngoài vào chả thấy tí ánh sáng gì, không nói đến cậu trai kia ban đêm cứ dùng kính hồng ngoại mà dù không đeo kính thì thì cũng không muốn để căn nhà này lọt ánh sáng ra ngoài, tất nhiên người bên ngoài nhìn vào sẽ không nghĩ chỗ này có người đang sống.

Kiều Ngộ An đảo mắt nhìn phía tầng hai, thầm nghĩ rốt cuộc người này đã trải qua những chuyện gì để phải sống trong bóng tối lánh mình khỏi xã hội như vậy.

Nhưng giờ không phải lúc để nghĩ mấy điều này.

Kiều Ngộ An về nhà lấy hộp thuốc rồi chuồn lẹ trong khẽ khàng tránh làm ba mẹ thức giấc, Khương Tiểu Mễ vẫn luôn ngồi yên trên sàn nhà bên cạnh mép giường, thấy anh quay về thì sốt ruột chỉ tay vào chàng trai nằm trên giường, Kiều Ngộ An mở đèn pin đi qua, xốc chăn khỏi người cậu.

Cậu ngủ rất sâu, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Kiều Ngộ An không chần chừ cởi luôn cúc áo ngủ của cậu ra, nhưng gỡ đến chiếc cúc thứ hai thì anh bỗng khựng lại.

Ngực cậu chi chít vết sẹo, có một số đã mờ nhạt phải nhìn kĩ mới thấy, số còn lại nhìn vào là đoán được cậu đã từng trải qua cái gì.

Kiều Ngộ An đưa mắt nhìn khuôn mặt chàng trai đang hôn mê vì sốt, lòng thầm nghĩ có thể những vết sẹo này chính là nguyên nhân của những tấm rèm tối tăm treo khắp nhà đó.

Khương Tiểu Mễ thấy anh bất động thì lại nhe răng gầm gừ, dưới sự thúc giục của cô bé, anh cũng lười suy nghĩ nhiều. Hơn nữa anh thân là bác sĩ, mà cho dù không phải đi nữa thì con nhóc kia thích người này đến vậy, anh cũng phải giúp đỡ người ta.

Làm vậy có khi thay đổi được tình hình hiện tại của Khương Tiểu Mễ cũng nên.

Chàng trai này thoạt nhìn gầy guộc, nhìn tình cảnh là biết cậu ở nhà quanh năm. Kiều Ngộ An cứ tưởng chắc bụng cậu ta cũng toàn nước lèo thôi, nhưng lúc phanh áo ngủ của cậu xuống đến bụng, Kiều Ngộ An mới vỡ lẽ, có khi anh còn không cơ bắp bằng người ta.

Đương nhiên Kiều Ngộ An không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là ngạc nhiên thôi. Ngạc nhiên xong rồi thì anh dùng khả năng tối thiểu của một bác sĩ mà lấy cồn lau khắp người cho cậu nhằm hạ sốt vật lý.

Sau khi lau qua cổ, nách và bụng, anh cài cúc áo lại đàng hoàng cho cậu rồi dém chăn, dán miếng hạ sốt lên trán cậu. Anh xuống nhà rót một ly nước, ngồi vào đầu giường đỡ cậu ta lên tựa vào vai mình rồi cần thận mớm ít nước cho cậu.

Đỡ cậu nằm lại xuống giường xong thì anh cứ cảm thấy dưới mông mình cấn cấn cái gì, đứng dậy nhìn qua mới biết là một cái thẻ căn cước công dân.

Ảnh chụp trên căn cước tuy nhìn non nớt nhưng vẫn nhận ra được là chàng trai đang nằm trên giường. Cậu bé hơn anh một tuổi, tên nghe rất êm tai.

Thời Niên.

HẾT CHƯƠNG 3