Có Câu Chuyện Ma Nào Rất Đáng Yêu Không

Chương 11



Tại phòng gặp mặt trong nhà tù.

Sau 4 năm, một lần nữa gặp lại Từ Phong sau tấm kính thủy tinh.

Hai má hắn lõm xuống, mắt đầy tơ máu, khóc rống lên sám hối và khẩn cầu tôi tha thứ.

"Tiểu Hạ, cô có thể cho tôi một cơ hội sửa sai không? Tôi biết sai rồi, tôi không muốn ch.ế.t."

Tôi hờ hững nhìn hắn: "Hối hận không?"

Nước mắt hắn lăn dài theo gò má lõm xuống rơi vào miệng: "Hối hận, thật sự hối hận, mỗi ngày tôi đều hối hận."

"Tôi nhất định sẽ bù đắp sai lầm của mình, van xin cô, cho tôi một cơ hội có được không? Tôi thật sự không muốn c.h.ết."

"Anh cũng thật dối trá", tôi cười lạnh nói, "Anh chỉ hối hận vì để mình bị phát hiện, hối hận mình chưa đủ cẩn thận, hối hận mình quá mức kích động, tự chuốc họa vào thân."

Sắc mặt Từ Phong chân thành, ánh mắt khẩn cầu:

"Tiểu Hạ, cô đừng nghĩ vậy. Tôi thật sự rất hối hận vì đã làm ra những chuyện như vậy, chỉ cần cô chịu tha thứ cho tôi, cái gì tôi cũng có thể làm."

Tôi nhếch miệng, "Cái gì cũng có thể làm?"

"Đúng vậy, bất cứ điều gì."

"Vậy hiện tại tôi muốn anh ch.ế.t, anh sẽ ngay lập tức ch.ế.t sao?"

Hắn sửng sốt: "Tiểu Hạ..."

"Đáng tiếc", tôi lắc đầu, "tôi thật sự hy vọng anh có thể trốn được, sau đó để anh rơi vào tay tôi, tôi tuyệt đối sẽ để anh sống không bằng c.h.ết."

Từ Phong cởi bỏ ngụy trang, ngây người nhìn tôi một lát, chậm rãi cười ra tiếng: "A, thật đáng tiếc. Ngày đó về nhà tại sao không phải là em chứ?"

"Nhìn vào mắt em, tôi cảm thấy, em rất thích hợp để trở thành một tác phẩm nghệ thuật đấy. Làn da trắng nõn mềm mại của em sẽ bị tôi vạch ra má.u, giọng nói ôn nhu của em chỉ nên dùng để hét lên, mắt em sẽ chứa đầy thống khổ và tuyệt vọng."

"Em biết không? Sau khi em tố cáo tôi khắp nơi, tôi cảm thấy ng.ượ.c đ.ãi động vật nhỏ đối với tôi vẫn chưa đủ thỏa mãn."

Lục Nghị nói không sai, từ khi chúng tôi chuyển đến sát vách nhà hắn, bánh răng vận mệnh cũng đã chuyển động.

Đối với vẻ mặt si mê nhìn chằm chằm tôi của hắn, tôi liền phun ra một câu: "Anh thật ghê tởm."

Hắn nhướng mày: "Cảm ơn lời khen của em"

"Anh lạm dụng mèo con để thỏa mãn sở thích bi.ến th.ái.", Tôi trừng mắt nhìn hắn, "Hơn nữa, chuyện này còn chưa kết thúc đâu, dư luận sẽ tiếp tục bàn tán. Bạn bè ruột thịt của anh sẽ mãi mang tiếng xấu, tên tuổi của anh sẽ mãi mãi bị ghi nhận là một kẻ ghê tởm."

"Sự kiện này sẽ thu hút nhiều sự chú ý hơn. Những người như anh sẽ trở thành con chuột cống ngoài đường chỉ biết tìm chỗ mà trốn. Cũng nhờ anh thúc đẩy mà việc thành lập luật bảo vệ động vật sẽ diễn ra, đây mới là chuyện quan trọng nhất."

"Thì sao", Hắn khinh thường cười cười, "Cho dù vậy thì cái ch.ế.t của tôi vẫn nhẹ nhàng hơn cảnh sát Lục đấy? Cô biết không, khi ngón tay anh ta bị ch.ă.t đứt, vẻ mặt thống khổ của anh ta quả thực là cảnh đẹp ý vui."

Tôi nhếch khóe miệng: "Anh muốn làm tôi đau lòng sao? Đáng tiếc, tôi sẽ không. Đau khổ cho Lục Nghị cũng đã xong, còn anh ở đây, tôi đợi xem anh sẽ đem đến cảnh đẹp ý vui cho tôi như thế nào."

"Anh có tin vào nhân quả báo ứng không?" tôi hỏi.

Từ Phong ngây người hai giây, sau đó khoa trương ôm bụng cười ra tiếng, một lúc lâu mới ngừng cười, khinh miệt nói: "Báo ứng? Đó là lời nói của kẻ yếu, chỉ nói ra để an ủi sự yếu kém của họ thôi."

"Cô cứ xem cảnh sát Lục sống tốt bao nhiêu, cuối cùng hắn cũng có được ch.ế.t nhẹ nhàng tử tế hay không? Thời đại này mà còn muốn tôi tin vào quả báo sao?"

Tôi cười khẽ: "Nhưng tôi tin, và rất nhanh anh cũng sẽ phải tin."