Có Câu Chuyện Nào Hành Hạ Người Ta Đến Ứa Gan Không

Chương 10



19.

Trương đạo sĩ hành tẩu giang hồ, quen biết nhiều kỳ nhân dị sĩ.

Anh ấy tìm cho tôi một trung y, tôi đề cử cho bà nội.

Dưới sự điều trị tỉ mỉ của Đông y, thân thể bà nội dần dần hồi phục.

Trong lúc này, tôi cố ý đem chuyện Trì Cận vô duyên vô cớ sa thải tôi tiết lộ cho bà.

Bà nội căm giận, "Thằng nhóc Trì gia kia khinh người quá đáng!"

"Nhưng mà bồi thường cũng rất nhiều, so với nhân viên bình thường tốt hơn không ít, đủ cho cháu tiêu xài một thời gian."

Bà nội nghe ra ngụ ý của tôi, hỏi tôi, "Con làm chức vị gì?"

"Chỉ là một tổ trưởng nhỏ thôi ạ, cháu mới vào công ty hơn hai năm, nếu cho cháu thêm chút thời gian, cháu khẳng định có thể làm tốt hơn. Đến lúc đó, Trì Cận nhất định không tuỳ tiện sa thải cháu. Đáng tiếc......"

Tôi giả vờ thở dài.

Nhà Trì thị nghiệp lớn, cạnh tranh kịch liệt cỡ nào bà cũng biết.

Tôi có thể trở thành tổ trưởng chỉ trong vòng 2 năm.

Bà ngoại nhìn tôi chằm chằm.

Thật lâu sau, ánh mắt bà hoài niệm, vuốt đầu tôi, nói: "Con và ba con thật giống nhau, đều ưu tú như vậy."

Bà chưa bao giờ tin tưởng tôi.

Trước kia tôi liều mạng thi đứng đầu, chờ mong bà có thể khen một câu.

Nhưng bà chỉ lướt qua phiếu điểm, nói với Thịnh Mẫn: "Tiểu Mẫn, cố thêm chút nữa nhé!"

Ngay cả buổi họp phụ huynh của tôi, bà cũng bảo thư ký đi thay.

Thứ tôi từng khát vọng, hiện tại lại có dễ như trở bàn tay.

Nhưng tôi không vui vẻ như trong tưởng tượng.

Tôi chỉ ở bên bà để lấy thông tin về bố.

Nói càng nhiều, áy náy của bà đối với tôi lại càng nhiều.

Tôi không biết bà rốt cuộc có tin tôi là phúc tinh hay không.

Nhưng rất rõ ràng là bà đang cảm thấy không xứng đáng với tôi.

Không lâu sau, bà nội xuất viện.

Dương thư ký nhìn ra chỗ tốt của tôi, giúp tôi nói mấy câu, "Tiểu thư thật sự dụng tâm, mấy ngày nay gầy đi không ít."

Bà nội vỗ vỗ tay tôi, "Để thím Lưu làm cho cháu nhiều đồ ăn bổ sung."

Tôi cắn cắn môi, làm như khó xử, "Bà nội, cháu phải về một chuyến. Bên kia có một đứa bé vừa xuất viện, cháu đồng ý sẽ cùng bọn nhỏ chúc mừng rồi.

"Cũng đúng, con là một đứa trẻ lương thiện. Như vậy đi, ta cho người mang đồ của con về. Hôm nay con đi tụ tập với bọn họ trước, buổi tối trở về với bà nội."

"Con cháu nhà họ Thịnh, ở bên ngoài không được đâu."

Tôi cứ như vậy trở về Thịnh gia.

Lúc ăn sáng, vừa vặn gặp được cô từ nước ngoài bàn bạc xong việc làm ăn trở về.

Cô nhìn thấy tôi, vẻ mặt kinh ngạc.

Mà tôi, nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Đau đớn như vậy, mới không để lộ ra sơ hở.

Tôi tươi cười sáng lạn, "Chào buổi sáng cô út.

Tôi thật sự muốn xem xem, bà cô này còn có thể diễn trò được bao nhiêu ngày.

Bà nội đề nghị tôi vào công ty làm việc.

"Tinh Tinh cũng trưởng thành, nên tiếp xúc với chuyện trong nhà. Tiểu Nhã, cơm nước xong con dẫn nó đi công ty đi."

Cô tôi không có sắc mặt tốt, lại chỉ có thể đồng ý.

Tôi nhu thuận nói: "Làm phiền cô rồi."

20.

Trì Cận đổi phương thức liên lạc mấy lần tìm tôi, tôi không để ý đến anh.

Không lâu sau, trong buổi tiệc sinh nhật của Thịnh Mẫn, tôi đã gặp anh ấy.

Anh vẫn lẻ loi một mình, bên cạnh không có bạn gái.

Rõ ràng chỉ mặc một thân âu phục màu đen đơn giản, nhưng thân hình hắn lại khó chất ưu việt.

Đặt ở trong đám người, đặc biệt gây chú ý.

Không giống với bộ dáng lãnh đạm ít nói ngày xưa, trong mắt hắn lóe hào quang chói mắt dị thường.

Chúng tôi xa xa nhìn nhau.

Thật lâu sau.

Tôi thu hồi ánh mắt.

Thấy tôi muốn đi, Trì Cận vội vàng hô: "Tiểu....."

Chữ "Bắc" còn chưa ra khỏi miệng, Thịnh Mẫn đã chắn trước mặt hắn.

"Trì tổng, chúng ta cùng đi cắt bánh ngọt đi."

Giang gia không lọt vào mắt cô ta, nhưng Trì gia thì có.

Trì Cận cau mày, kéo dài khoảng cách với cô, "Xin lỗi, tôi còn có việc."

Thịnh Mẫn đang muốn kéo cánh tay anh, nghe nói như thế, vẻ mặt cứng đờ.

Tôi thích nhìn Thịnh Mẫn nhăn nhó.

Cho nên tôi cố ý đi chậm, chờ Trì Cận đuổi theo tôi, nắm chặt cổ tay tôi, mang tôi rời khỏi đại sảnh khách sạn.

Tôi tận hưởng ánh mắt ngạc nhiên, tức giận, oán hận của Thịnh Mẫn.

Đến khi đến một căn phòng trống, Trì Cận mới buông tôi ra.

Tôi nhíu mày, xem ra hắn mưu đồ đã lâu, ngay cả địa điểm cũng chuẩn bị xong.

Anh vội vàng mở miệng, "Tiểu Bắc, không phải tôi làm."

Trì Cận mở một đoạn ghi âm, chính là lời tự thú của người làm rơi chậu hoa.

Đối phương là một thằng bé tâm tính bướng bỉnh.

Hắn nói, đây thật sự là ngoài ý muốn, đứa bé đí là bởi vì vui chơi mới ném chậu hoa, hắn không liên quan gì cả.

Trì Cận thật sự rối loạn, lại dùng phương pháp ngu xuẩn như vậy để chứng minh.

"Trì Cận, tôi nên tin tưởng anh như thế nào đây? Ở chỗ anh, tiền là vạn năng đúng không? Tiền của anh trả đủ rồi, tự nhiên có thể làm cho nó đổi trắng thay đen."

"Tiểu Bắc, không phải như vậy..."

Tôi lui về phía sau một bước, "Tôi nên cảm tạ anh đã hạ thủ lưu tình sao?"

"Anh nói tôi chiếu sáng anh, nhưng anh biết không? Là cô Trần chiếu sáng những đứa trẻ kia."

"Vực sâu của bọn chúng tối hơn của anh gấp trăm lần. Bọn họ chỉ có thể bắt được ánh sáng yếu ớt của cô Trần mà thôi."

"Trì Cận, chút ánh sáng này, thiếu chút nữa bởi vì anh mà tắt."

Cái tôi muốn, chính là hắn phải áy náy.

Khi đó, tôi cố ý không đáp lại uy hiếp của hắn, chính là muốn hắn từng bước ép tôi.

Tôi muốn hắn trở thành quý nhân của tôi, trở thành thanh gươm sắc bén nhất trên con đường báo thù của tôi.

"Tiểu Bắc, anh sẽ không để nó tắt."

Trì Cận đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy một phần văn thư."

"Trừ hai trăm ngàn quyên góp của tập đoàn Trì, tôi lấy danh nghĩa cá nhân, mỗi năm quyên góp cho'Ngôi nhà của các vì sao'năm trăm ngàn, dùng cho ăn, mặc, ở, đi lại của bọn nhỏ."

"Còn nữa, chỉ cần bọn nhỏ có thể thi đậu vào trường học của Trì thị, vừa nhập học, học phí đều miễn."

Bản hiệp nghị này tôi đã ký rồi. Chỉ cần cô Trần Bách ký, hiệp nghị sẽ có hiệu lực."

Hắn thông minh biết bao.

Hắn biết, chuyện có lợi cho bọn nhỏ, tôi sẽ không cự tuyệt."

"Tiểu Bắc chuyện trước đây đã làm, xin lỗi em."

Tôi hỏi anh: "Nếu em không phải là "sao Bắc Đẩu", anh có cảm thấy tiếc không?"

Anh trừng to mắt, im lặng.

Không đâu.

Tôi biết rõ câu trả lời.

Tôi nhận lấy thỏa thuận, "Cứ như vậy đi."

Tôi xoay người mở cửa phòng, ngoài cửa, là Giang Yến Tri.

Cậu ta không đi cắt bánh với Thịnh Mẫn, tới đây làm gì?

"Em và Trì Cận ở bên trong làm gì?!"

Hắn đến gần tôi, ánh mắt lướt qua đầu vai tôi, tìm hiểu tình hình trong phòng.

Thấy Trì Cận ăn mặc chỉnh tề, hắn hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, anh giữ chặt tôi, "Bà nội em đang tìm em."

Trì Cận cầm cổ tay hắn ta "Buông ra."

Giang Yến Tri không để ý tới hắn.

Trì Cận đang dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Giang Yến Tri chịu đựng đau đớn, trong lời nói mang theo khiêu khích.

"Tôi đưa Tinh Tinh đi thì liên quan gì đến anh? Các người hình như không có quan hệ gì, đúng chứ?"

"À đúng, trước kia có hôn ước phải không? Đáng tiếc, anh từ hôn rồi."

"Vậy em ấy muốn đi với ai, anh cũng không có quyền xen vào."

Trên mặt Trì Cận chợt lóe lên hối hận.

Từ hôn là hắn nói, hiện tại hối hận trước cũng là hắn.

"Tôi có thể tự đi được."

Tôi tránh khỏi tay Giang Yến Tri, đi về phía đại sảnh.

Giang Yến Tri hất Trì Cận ra, hừ lạnh một tiếng.

Cuối cùng, bọn họ không nói một lời, yên lặng đi theo phía sau tôi.

Hai người phía sau tôi quá gây chú ý.

Vừa vào đại sảnh, mọi người nhao nhao hướng mắt về phía chúng tôi.

Thịnh Mẫn dừng tay cắt bánh.

Co vẻ sắp không duy trì được nụ cười trên mặt.

Cô ta ghét nhất là bị người ta cướp mất sự nổi bật.

Bà nội vẫy tay với tôi, ngữ khí yêu thương, "Tinh Tinh, con chạy đi đâu rồi, mau tới đây."

Bánh đã cắt xong.

Nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật này cũng đã thay đổi.

Bà tôi chính thức giới thiệu tôi với mọi người.

Bà ấy chưa bao giờ chuẩn bị tiệc sinh nhật cho tôi, cũng rất ít khi dẫn tôi đi những bữa tiệc khác.

Nếu như nói Thịnh Mẫn là mặt tiền của Thịnh gia.

Tôi đây, chính là vết nhơ bà cực lực muốn che giấu.

Nhưng lần này, bà lại muốn tẩy trắng vết bẩn thay tôi.

"Lần này tôi vào bệnh viện, là con nhóc Tinh Tinh luôn chăm sóc tôi."

"Đứa nhỏ này, ngày đêm trông coi, mệt mỏi đếm gầy đi."

Người bên ngoài đều khen bà có phúc khí.

Tôi kéo cánh tay bà nội, cười mà không nói gì."

- --------