Có Câu Chuyện Nào Vừa Ngọt Vừa Ngược Không?

Chương 3



5

Càng ngày càng có nhiều người đến tham dự. Để không chiếm diện tích, hai chúng tôi chuyển ghế dài vào góc, gần như ngồi vào trong đống vải phông nền và đạo cụ.

Cậu ta cầm điện thoại di động, bắt tréo chân, xem ảnh những người chơi dù lượn.

“Cậu thích chơi dù lượn à?”

Tôi bất chợt lên tiếng hỏi khiến cậu ta giật mình, hơi rụt người lại.

Tôi cười vỗ vai cậu ta: “Cậu ổn không đấy?”

Cậu ta cũng thấy hơi buồn cười: “Không sao đâu. Cậu cũng thích chơi dù lượn à?”

“Tôi thích thả diều.”

Khi cười, mắt cậu ta cong cong, tóc mái rủ xuống che khuất nửa vầng trán: “Cũng gần giống nhau, đều là bay trên trời mà.”

Tôi lấy từ cái túi đặt dưới chân ra một cây kem, đưa cho cậu ta: “Tôi mua đấy, để mời mọi người ăn, gặp ai thì người ấy có phần.”

Lúc đầu thì cậu ta từ chối, nhưng thấy tôi cứ mời mọc mãi nên đành nhận lấy: "Cảm ơn."

Cậu ta có đôi tay thon dài với những khớp xương rõ ràng, mặc chiếc áo thun màu sắc đơn giản, lộ rõ đường nét xương quai xanh, nom dáng vóc hơi gầy.

Kem đã mua được một lúc nên hơi chảy nước rồi. Khi cầm nó lên, một ít kem chảy xuống tay cậu ta.

Cậu ta nhìn quanh quất, muốn tìm thứ gì đó để lau đi. Tôi lấy khăn giấy từ trong túi ra và nhét nó vào tay cậu ta.

Vì thời tiết nắng nóng nên kem tan khá nhanh, tốc độ lau không thể theo kịp tốc độ tan. Cậu ta vội vàng nhét kem vào miệng rồi luống cuống lau đi, cẩn thận không để kem giây vào quần.

“Đừng cử động.” Thấy cậu ta cuối cùng cũng ăn xong kem, tôi cầm khăn giấy tiến lại gần.

Cậu ta hơi ngửa đầu ra sau, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Hôm nay tôi xịt nước hoa có mùi trái cây. Theo từng cử động của tôi, hương thơm tỏa ra từ cổ, ngực và tay áo.

Có một giọt kem dính trên cằm, trượt xuống dọc theo hầu kết của cậu ta. Tôi nghiêng đầu, dùng khăn giấy lau đi vết bẩn, sau đó dừng lại, lặng lẽ nhìn cậu ta: “Được rồi.”

Quả nhiên, tôi thấy khuôn mặt trắng trẻo gần như trong suốt kia bắt đầu đỏ hồng đến mang tai. Tôi gấp tờ giấy lại, vứt vào túi rác với vẻ mặt bình tĩnh rồi ngồi xuống như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Nhà tôi có một khu dù lượn ở ngoại ô.”

Cậu ta dường như vẫn chưa hoàn hồn lại sau bầu không khí vừa rồi nên hơi lắp bắp "Ơ… À, thật sao?"

Khu vực chụp ảnh bên kia ngày càng sôi động. Hôm nay có rất nhiều nữ sinh đến đây, ai cũng cười đùa vui vẻ. Khổng Doanh đã thay bộ đồ thứ hai, là đồng phục thủy thủ của học sinh, trẻ trung và chói loá. Thấy tôi không nói tiếp, cậu ta hơi ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Vì có nhiều người nên cần rất nhiều đạo cụ, mọi người liên tục đến thay đổi phông nền. Phông nền là những tấm vải nhung lớn đủ màu sắc treo trên giá, mà mấy cái giá là hàng rẻ tiền nên trông không chắc chắn lắm. Vì vậy, khi các thành viên câu lạc bộ tiến đến gỡ bỏ tấm vải một cách thô bạo, mấy cái giá đó đã rơi xuống đúng như dự đoán. Cả một hàng móc treo đạo cụ, trang phục đồng loạt đổ ập vào tôi.

“Cẩn thận!"

Tôi nghe thấy bên cạnh có người khẽ kêu lên. Sau đó tầm mắt đột nhiên tối sầm, tôi hoảng sợ đưa tay ra, lại chạm phải da thịt của ai đó đang ở phía trên mình.

“Cậu có sao không?”

Thấy mấy cái giá rơi về hướng này, cậu ta vô thức nhào đến chắn cho tôi, cuối cùng lại bị đè dưới tầng tầng lớp lớp dụng cụ cùng với tôi.

Tên nhóc này trông thì gầy nhưng coi bộ cũng khá khỏe đấy, dám nâng chồng vải lên. Nếu không, bị những tấm vải đè trực tiếp lên mặt, chúng tôi sẽ nghẹt thở mất.

Tôi vươn tay mò mẫm mép vải, cố gắng tìm một khe hở để bò ra ngoài. Kết quả là tôi không những không sờ đến mép vải mà còn thở hổn hển vì kiệt sức. Cậu ta gắng gượng trong chốc lát, sau đó dần hạ thân xuống, hơi thở ngày càng nặng nhọc. Tôi đưa tay chạm vào đầu cậu ta, thấy ướt đẫm mồ hôi.

"Đừng cố nhịn nữa, chúng ta gọi người đi."

Bên ngoài có rất nhiều người, hỗn loạn ồn ào đến mức không ai để ý thấy hai người bị vùi trong đống đạo cụ ở đây.

Cậu ta không nói gì, chỉ cố gắng chống đỡ: “Cậu bò ra đi, tôi chống cho cậu.”

Bên trong tối đen như mực. Tôi mò mẫm tìm đường thoát ra, lại vô tình đẩy phải tay cậu ta khiến nó trượt xuống. Toàn bộ cơ thể cậu ta đổ ập lên người tôi.

Cảm nhận trọng lượng đang đè trên cơ thể, tôi rên lên một tiếng. Cậu ta ngượng ngùng muốn nâng người dậy nhưng thử vài lần mà vẫn không thành công.

"Xin lỗi."

Mặc dù không nhìn thấy gì cả, nhưng tôi có thể cảm nhận được khuôn mặt cậu ta đang ở vị trí tôi vừa quay đầu, bởi hơi nóng toát ra khi cậu ta nói chuyện phả vào tai tôi, khiến tôi không khỏi rụt cổ lại.

"Cứu với! Ai đó đến đây cứu với!" Tôi hét lên hai lần, hy vọng có ai đó đến giúp đỡ.

“Cậu có ngại khi bị nhìn thấy không?”

“Hả?”

Choáng váng trước câu hỏi của cậu ta, tôi vô thức quay đầu về hướng phát ra âm thanh.

Tôi không biết mình đã vô tình quệt vào đâu, nhưng trên môi có một cảm giác ấm áp và mềm mại. Có lẽ đó là mặt của cậu ta, hoặc cũng có thể là… môi cậu ta.

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng quay đầu đi, lắng nghe hơi thở của cả hai dưới lớp vải. Chúng tôi không hẹn mà cùng hít sâu một hơi.

Có lẽ ai đó đã nghe thấy tiếng kêu cứu, sức nặng trên người tôi dường như nhẹ đi đôi chút. Có người ở bên ngoài hét lên: “Mau lại đây, có người bị kẹt ở bên dưới!”

Khi tôi nhìn thấy ánh sáng lần nữa, có người đã kéo tôi lên khỏi mặt đất. Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là vẻ mặt không vui của Tưởng Xuyên Minh. Hắn nắm lấy cổ tay tôi và nói: "Em làm sao thế? Tại sao em lại ở cùng với Tề Lăng? Có thấy xấu hổ không?"

Phản ứng đầu tiên của hắn không phải là lo lắng cho sự an toàn của tôi mà là cảm thấy mất mặt, xấu hổ khi cảnh tượng tôi và chàng trai khác bị dồn ép vào nhau diễn ra ngay trước mặt các thành viên trong câu lạc bộ của hắn.

Tôi phủi tay, vuốt thẳng tóc, nhìn Khổng Doanh: “Cũng nhờ có Tề Lăng, nếu không dựa vào sự nghiêm túc trong công việc của anh, e rằng tôi đã chết ở đây rồi.”

Tưởng Xuyên Minh thoáng hiện vẻ chột dạ, sau đó nhăn nhó mặt mày.

Tôi nhặt chiếc túi dưới đất lên, phủi phủi bụi: “Không quấy rầy anh làm việc nữa, tôi đi trước.”

Lúc ra khỏi cửa, tôi quay đầu nhìn lại, thấy Tề Lăng đã ngồi về chỗ cũ, mặt mày điềm nhiên cầm điện thoại di động, không biết đang xem cái gì.

Tôi gửi cho cậu ta một tin nhắn: “Cuối tuần này có muốn đi chơi dù lượn không?”

6

Cuối tuần đó chúng tôi không đi chơi dù lượn, vì cậu ta đã từ chối tôi.

Tôi cũng không nài nỉ, bởi Tề Lăng đã nói: “Cuối tuần này là sinh nhật bạn gái tôi, tôi muốn tổ chức sinh nhật cho cô ấy.”

Tôi mở điện thoại ra thì phát hiện hôm nay là thứ năm, hai ngày nữa là sinh nhật Khổng Doanh. Tưởng Xuyên Minh thì vẫn như trước, không có gì khác thường.

"Xuyên Minh, tối thứ sáu chúng ta cùng đi mát-xa nhé. Em thấy dạo này anh vất vả quá, để em trả tiền cho."

Tôi là người rất thích mát-xa. Tôi sẽ đi xoa bóp khi mệt mỏi, buồn chán hoặc vui vẻ. Tắm và mát-xa có thể xem là một cách giải trí độc đáo của cô gái miền Bắc tôi đây.

Ban đầu hắn cũng không quen lắm, mãi cho đến khi tôi nói “Em sẽ mời, anh cứ đi thử xem" thì việc này diễn ra thường xuyên cho đến khi tắm rửa và mát-xa trở thành sở thích chung của hai chúng tôi.

Vừa nghe đến mát-xa, hắn liền trả lời: “Được, cũng lâu rồi anh không đến đó.”

Lúc chạng vạng, chúng tôi nắm tay nhau ra khỏi cửa. Khi tôi đang chờ đèn đỏ để đi bộ qua đường, hắn đột nhiên lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ có nơ, nhét vào tay tôi: “Gần đây anh dường như không có nhiều thời gian dành cho em.”

Tôi mở chiếc hộp ra, thấy bên trong có một thỏi son – là thỏi son mà tôi từng than với hắn rằng trông thật đẹp nhưng tiếc là đã hết hàng, không mua được.

"Anh phải nhờ vài người bạn cùng lớp và liên lạc với mấy đại lý mới tìm được đấy. Em có vui không?"

Hắn nắm tay tôi, tôi quay lại nhìn hắn. Dưới ánh hoàng hôn, nửa khuôn mặt hắn ẩn trong bóng tối, nửa còn lại được chiếu sáng, tươi đẹp rạng ngời.

Tôi đã thích hắn từ lâu rồi. Có lần, tôi lớn tiếng tuyên bố với bạn bè: "Tao chỉ thích người nam tính như Tưởng Xuyên Minh thôi. Tao nhất định sẽ cưới hắn làm chồng!”

Vào thời điểm đó, hắn vừa cao lêu nghêu vừa đen thùi lùi, xấu chết đi được. Sau khi hắn được nhận vào cùng một trường đại học với tôi, tôi đã tận tay mua từng món quần áo, kính mắt, thậm chí cả ba lô và tất cho hắn.

Nhìn hắn ngày càng trở nên tốt đẹp, tôi cảm thấy rất hài lòng và tự hào. Gặp ai tôi cũng nói: “Đây là bạn trai tôi.”

“Xuyên Minh, anh sẽ ghét bỏ em cả ngày để mặt mộc, không thích ăn diện sao?”

Khi đèn chuyển sang màu xanh, hắn không trả lời tôi mà kéo tôi đi về phía trước: "Đèn xanh rồi, em đang nghĩ vớ vẩn gì thế?"

Sau khi vào nhà tắm, chúng tôi tách ra, đi đến khu dành cho khách nam và khách nữ. Ngâm mình xong, chúng tôi lên phòng mát-xa trên lầu, nằm xuống và lần lượt gọi chuyên viên.

"Đắp mặt nạ cho anh ấy đi ạ. Anh nhìn xem, gần đây anh thức đêm nhiều, mặt mũi thô ráp hết cả.” Tôi nhìn chuyên viên bôi tinh chất từ rong biển lên che kín cả khuôn mặt hắn, chỉ để hở hai lỗ mũi.

Trong phòng vang lên một bản nhạc êm ái, còn có mùi thơm thoang thoảng. Bàn tay của chị chuyên viên ấn vào toàn thân với lực vừa phải, cảm giác toàn bộ cơ bắp và xương cốt đều được thả lỏng.

Khoảng mười phút sau, bên kia truyền đến tiếng ngáy nhẹ nhàng. Tôi kéo mặt nạ xuống, lấy điện thoại của hắn thì phát hiện không biết từ khi nào hắn đã đặt mật khẩu. Nhưng may thay, vẫn có tính năng mở khóa bằng vân tay. Tôi nhẹ nhàng đặt điện thoại dưới ngón tay hắn, điện thoại liền mở khóa.

Sinh nhật thì phải mua quà, đúng không?

Tôi mở Taobao của hắn, không thấy có hồ sơ mua hàng đáng ngờ nào cả, nhưng các đề xuất trên trang chủ đều là sản phẩm dành cho phái nữ. Bên kia, tiếng ngáy của hắn ngày càng nhỏ lại, tôi luôn lo lắng hắn sẽ đột ngột tỉnh dậy. Cuối cùng, tôi mở Alipay và tìm thấy lịch sử mua sắm kỳ lạ. Một trong số chúng khiến máu khắp người tôi sôi sục, chỉ muốn bóp cổ hắn ngay tại chỗ.

Ngày mười hai tháng trước, hắn mua một hộp bcs, nhưng đã lâu rồi chúng tôi không có tiếp xúc thân mật. Cách màn hình, tôi dường như nghe thấy tiếng rên rỉ của đàn ông và phụ nữ hòa quyện vào nhau.

Điều khiến tôi sốc hơn nữa là việc hắn đã đặt khách sạn vào tối thứ bảy. Tôi hít một hơi thật sâu, chụp ảnh tất cả, đặt điện thoại về vị trí cũ và bước ra ngoài.

Tôi đi đến sảnh tiếp khách đang chiếu phim. Trong bóng tối, tôi tìm một chiếc ghế rồi nằm xuống, trùm chăn lên đầu, cuối cùng phà ra hơi thở đang kìm nén trong lồng ngực. Tôi thậm chí không khóc nổi, cảm thấy tay chân mình đang run rẩy và tê dại. Cuộn tròn trong chăn, tôi chỉ thấy buồn nôn.

Tôi vứt chăn ra rồi quay lại khu nhà tắm, tìm phòng tắm và kỳ cọ thật kỹ. Sữa tắm, dầu gội, sữa rửa mặt, tôi lấy tất cả rồi đổ một lượt lên người. Nước nóng rào rào rơi xuống, đến khi bọt tắm ngập đến mắt cá chân, tôi cuối cùng không kiềm chế được nữa, ngồi xổm xuống và khóc lớn.

Lúc tôi quay lại với vẻ mặt không hiện biểu cảm, Tưởng Xuyên Minh đã tỉnh. Hắn nằm trên giường, lười biếng hỏi tôi: “Em đi đâu thế?”

Tôi cười như không có chuyện gì xảy ra: “Em đói bụng, đi ăn chút gì đó.”

Đến thứ bảy, Tưởng Xuyên Minh quả nhiên đã sớm lấy cớ với tôi: "Tối nay câu lạc bộ tổ chức tiệc nên có lẽ anh sẽ không thể nhận điện thoại của em. Có chuyện gì thì đợi đến mai hẵng nói nhé."

Tôi tỏ vẻ hiểu chuyện, đồng ý với hắn, cũng hứa sẽ không làm phiền: “Bữa tiệc bắt đầu khoảng mấy giờ?”

“Chín giờ.”

Sau khi nắm được thời gian đại khái, tôi đi trước đến địa điểm đối diện khách sạn. Đối diện khách sạn có một quán cà phê. Tôi gọi cà phê và mì Ý lúc bảy giờ và ngồi cạnh cửa sổ, mang theo máy ảnh và thậm chí còn mượn chân máy của bạn cùng phòng.

Bạn cùng phòng tưởng tôi ra ngoài chụp ảnh: “Cậu định chụp ảnh à?”

“Ừ, đúng thế, ảnh đôi.”

Ngồi trong quán cà phê, tôi cảm thấy lòng mình thật bình tĩnh, thậm chí còn bình yên đến lạ. Nhìn dòng người ra vào khách sạn, tôi không hề cảm thấy nhàm chán, thậm chí còn hơi thích thú. Sau khi tôi uống ba tách cà phê và ăn hai phần mì Ý, lúc chín giờ ba mươi lăm, cuối cùng hai người họ cũng xuất hiện.

Cô gái bước xuống taxi trước và đứng bên ngoài, chắc là đợi chàng trai trả tiền. Sau đó vài giây, chàng trai cũng xuống xe, vòng tay qua eo cô gái. Hai người cười rất ngọt ngào rồi cùng nhau bước vào cửa khách sạn.

Sau khi chụp tất cả những bức ảnh này, tôi cảm thấy mình vừa đạt được thành tựu đặc biệt, giống như một tay săn ảnh của tạp chí Weekly Entertainment.

Sau khi xác nhận rằng mọi thứ đã được lưu lại, tôi gọi điện thoại cho Tề Lăng.

“Alo?” Giọng cậu ta có phần chán nản, không mấy hứng thú.

“Tề Lăng, cậu có biết chuyện của bọn họ không?” Tôi không nói thẳng ra, trước sau đều chừa đường sống, có thể tiến hoặc lùi.

Tôi tưởng Tề Lăng sẽ bối rối, nhưng không ngờ cậu ta lại hỏi tôi: “Sao cậu biết? Cậu biết từ khi nào?”

Hai câu này khiến tôi kinh ngạc đến mức gần như không thể giả vờ được nữa: “Tôi biết từ lâu rồi, tôi muốn gặp cậu.”

Tề Lăng im lặng hai giây, sau đó rầu rĩ nói: “Được rồi. Đừng làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ đến ngay.”

Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, cười khẩy: “Tôi chỉ cho cậu hai mươi phút. Nếu cậu đến muộn dù chỉ một giây, tôi không đảm bảo cô ta còn có thể bình yên tốt nghiệp đâu.”