Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 15: Muốn sờ?



Editor: Kiều Tiếu

Tống Cảnh Hiên lấy kính râm trong tay đeo lên, che khuất tầm mắt.

Cười ha hả nói, "Không làm gì."

Vừa nói, vừa đứng lên đi ra ngoài.

Kết quả đúng lúc này, có hai người đi vào, bộ dáng rắn rỏi, cơ bắp cuồn cuộn, vẻ mặt nghiêm túc, đã thế còn mặc quân phục.

Trong đó có một người cầm theo một hộp y tế.

Nói với Tống Cảnh Hiên, "Lão đại, cần rút máu kiểm tra cho ai a?"

Nụ cười trên mặt Tống Cảnh Hiên cứng đờ, bước chân tạm dừng.

Con ngươi màu xám nhạt của Quyền Tự liếc nhìn Tống Cảnh Hiên, trên mặt như kết một tầng băng mỏng.

Nửa ngày sau, Tống Cảnh Hiên bại trận, gỡ mắt kính xuống, thẳng thắn.

"Tôi rất tò mò với vị tiểu bằng hữu này. Muốn xem xem cô bé ăn gì lớn lên mà có thể khiến cho độ nhạy bén của chú suy nhược đi."

Mí mắt Quyền Tự rũ xuống, không thấy rõ cảm xúc trong mắt hắn.

"Không cần."

Tống Cảnh Hiên giơ tay, làm ra động thái đầu hàng.

"Tôi hoàn toàn không có ý định làm thương tổn cô ấy, chỉ là tò mò, thật sự chỉ tò mò mà thôi. Chú nói không cần thì thôi, chúng ta không làm."

Vừa nói Tống Cảnh Hiên vừa lui về phía cửa.

Nam Tinh nhìn biến hoá trước sau của Tống Cảnh Hiên, ánh mắt rơi xuống người Quyền Tự.

Hắn mặc một bộ áo ngủ màu trắng, tóc mái rũ xuống, khuôn mặt trắng nõn có vẻ bệnh trạng.

Dáng vẻ Quyền Tự như vậy, ngó trái ngó phải cũng không thấy có tí lực công kích nào.

Hắn đi đến cạnh cô, khom lưng đối diện với cô.

Cánh môi đỏ tươi không giống bình thường của hắn lúc đóng lúc mở.

"Tốt rồi?"

Nam Tinh lên tiếng, "Ừm".

Hắn để sát vào, dùng trán hắn chạm vào trán cô.

Hai người cách nhau cực gần, nghe hắn chậm rãi nói, "Thân thể tốt, phải đi rồi."

Nam Tinh nhìn khuôn mặt tuấn mỹ được phóng đại của hắn, trong chớp mắt hoảng hốt.

Ngón tay nhẹ nhàng túm lấy sô pha.

Lông mi đen dài của hắn rung rung rồi khẽ rũ xuống.

Bỗng nhiên, ngón tay thon dài nắm chặt eo cô, dùng sức kéo cả người vào trong lòng ngực.

Tức khắc, hơn nửa người của Nam Tinh đều nằm gọn trong lòng hắn.

Hai cánh môi như có như không đụng vào nhau, đôi tay cô đặt ở ngực hắn.

Quyền Tự ôm lấy cô gái nhỏ trong lòng ngực, trên mặt mang theo ý cười, sau đó khàn khàn mở miệng.

"Lần này rời đi, đừng quên chuyện cô đã đồng ý."

Nam Tinh sửng sốt.

"Chuyện gì?"

"Cô sẽ đến thăm tôi."

Nghe hắn trả lời, ký ức của Nam Tinh rốt cuộc quay về.

Ách, trước đó cô quên mất chuyện này.

Cô gật đầu, "Được."

Lúc nói, tầm mắt cô đụng phải hầu kết hắn.

Thân thể hành động trước cả ý thức, đã nâng tay, sờ lên chỗ đó.

Trong khoảnh khắc mới đụng vào, cô có thể cảm giác được cơ thể Quyền Tự căng chặt, cực có tính công kích và nguy hiểm.

Phảng phất có thể tùy thời xé nát cô.

Chỉ là sau đó, hắn dần dần thả lỏng thân thể, tùy ý cho phép cô vuốt ve vùng yếu ớt nhất kia.

Giây tiếp theo, hầu kết hắn lăn lộn.

"Thích?"

Nam Tinh hoàn hồn, thu tay lại.

Cô không định trả lời câu hỏi của Quyền Tự.

Nhưng hắn vẫn luôn nhìn cô, chờ cô trả lời.

Đặc biệt vừa nãy cô còn sờ soạng.

Ngón tay lần nữa túm lấy đệm sô pha.

Trả lời nghiêm túc.

"Có chút."

"Còn muốn sờ chỗ nào?"

"Để làm gì?"

"Cho cô sờ."

Nam Tinh trầm mặc.

Cô không muốn sờ soạng, bằng không cứ có cảm giác như đang chiếm tiện nghi vậy.

Kết quả người này thấy cô bất động, một hai cứ túm lấy tay cô bắt cô sờ.

Trong lúc hai người ngồi đây dây dưa.

Bên kia truyền đến tiếng ho.

"Khụ khụ."

Hai người ngẩng đầu nhìn lại.

Dưới ánh nhìn chăm chú của lão bản, biểu tình của Bạch Vũ thoáng đọng lại.

Chỉ là rất nhanh, hắn khôi phục lại, mở miệng:

"Thiếu gia, bên Triệu giáo thụ liên hệ được rồi, hắn nói hắn ở Nhà hàng Kim Giang chờ ngài."

Nghiễm nhiên bọn họ muốn nói mấy chuyện bí mật hệ trọng.

Nam Tinh đứng lên, "Tôi đi trước."

Lần này Quyền Tự không ngăn cản.

Bạch Vũ nhìn Nam Tinh, nho nhã lễ độ nói:

"Nam tiểu thư, có xe chuyên môn đưa ngài đi học, sẽ không đến trễ."

Nam Tinh lên tiếng, "Ừm."

Cô nói xong, với lấy cặp sách trên sô pha.

Mà lúc này, Tống Cảnh Hiên vốn dĩ đã rời đi lần nữa quay trở lại.

Trên mặt hắn toát ra vẻ vui mừng, bước tới trước mặt Quyền Tự.

"Bạch Vũ đã nói với chú chưa? Tìm thấy người kia rồi. Nhà hàng Kim Giang, tin tức không sai được. Nghe nói thuốc trong tay hắn có thể ức chế 80% tình trạng cơ thể chú, hiện tại chỉ cần đàm phán...."

Lúc Nam Tinh rời đi, loáng thoáng nghe được đoạn trò chuyện này.

Ngồi trên xe, rời đi khách sạn Hoàng Thành.

Từ khách sạn Hoàng Thành tới trường học mất tầm hai mươi phút đi đường.

Chờ tới khi đi được mười mấy phút, Nam Tinh đột nhiên nhíu mày.

Nhà hàng Kim Giang, Triệu giáo thụ, có thể ức chế 80% độ mẫn cảm của hắn, giúp hắn trở thành người bình thường.

Trong "Tiểu kiều thê chớ chọc hoả", xác thật có một đoạn như thế.

Chẳng qua, cái tên Triệu giáo thụ kia kỳ thật đã nhận tiền của một tổ chức bất hợp pháp, muốn lừa Quyền Tự tới nhà hàng Kim Giang, sau đó nổ chết hắn ở đó.

Đáng tiếc, cuối cùng kế hoạch thất bại, trong những thời khắc cuối cùng lại để Quyền Tự phát hiện ra sơ hở, sống sót.

Nhưng vị trí quả bom nổ cách hắn quá gần.

Hơn nữa, thính giác của hắn cực kỳ nhạy bén.

Âm thanh nổ mạnh trực tiếp đâm xuyên qua màng nhĩ của hắn, một lỗ tai bị điếc, bên tai còn lại chỉ còn tầm 20-50% thính lực.

Sự cố lần này tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đối với sinh hoạt của hắn sau này, ngày sau mất sớm cũng có quan hệ rất lớn với chuyện này.

Lúc cốt truyện từ trong đầu hiện ra, phản ứng đầu tiên của Nam Tinh chính là, cô không muốn hắn chết sớm như vậy, hy vọng hắn có thể sống lâu hơn một chút, không chỉ vì hắn có thể khắc chế nam chủ Chu Mạc.

Mà chỉ đơn thuần muốn hắn sống lâu hơn một chút mà thôi.

Nhưng chuyện này có tính nguy hiểm cửu tử nhất sinh, cô tốt nhất, không nên can thiệp.

Dừng lại một chút, Nam Tinh xoa xoa ngón tay, sau đó mở miệng:

"Bác tài, không tới trường học. Tới nhà hàng Kim Giang."

Chiếc xe màu đen chạy băng băng với giao lộ, quay đầu, đi thẳng về phía nhà hàng Kim Giang.

Chỗ Nam Tinh xuống xe nằm ở đối diện nhà hàng Kim Giang.

Sau đó, cô vòng một vòng đi tới cửa sau nhà hàng.

Nhà hàng được thiết trí 4 tầng, còn chưa mở cửa, cửa sau cũng đóng chặt.

Nam Tinh đứng ngoài ngõ nhỏ, đánh giá một vòng.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa lớn đằng sau bỗng nhiên mở.

Bạch Vũ xuất hiện trước mặt cô.

Hắn đẩy kính mắt màu đen qua hốc mắt, cười nói:

"Nam tiểu thư không đi học à? Sao lại tới nơi này?"

Nam Tinh dò hỏi:

"Quyền Tự đâu?"

"Thiếu gia đang bàn chuyện."

Cô gật gật đầu.

Bước qua người hắn, túm người kéo vào cửa sau.

Cô đè thấp thanh âm, "Nơi này có nguy hiểm, bây giờ phải kêu hắn rời khỏi."

Bạch Vũ sửng sốt.

Thấy bộ dáng Nam Tinh hiện tại.

Một học sinh cao trung mà thôi, thật sự không có tí sức thuyết phục nào.

Chẳng qua, đối với hết thảy những khả năng nguy hiểm có thể xảy ra trên người thiếu gia, Bạch Vũ thời thời khắc khắc đều cảnh giác.

Hắn do dự một lát,

"Nam tiểu thư, việc lần này rất quan trọng với thiếu gia. Ngài có chứng cứ không?"

Nam Tinh rũ mắt, thoáng chốc yên tĩnh, "Có máy tính không?"

Bạch Vũ sửng sốt:

Sau đó, gật đầu.

"Có. Nam tiểu thư mời đi theo tôi."

Nam Tinh được dẫn tới phòng điều khiển.

Mười mấy màn hình máy tính xuất hiện ở trên tường.

Camera theo dõi được đặt ở khắp nơi trong nhà hàng này, 360° không góc chết.

Nam Tinh vừa mới xuất hiện ở cửa sau, phòng theo dõi cũng có thể quan sát dễ dàng.

Vậy nên lúc Bạch Vũ thấy cô, một chút đều không kinh ngạc.