Cố Chấp Yêu Em

Chương 10: Đầu cứng như đầu trâu



Cố Diễm Tinh kể lại chi tiết chuyện dạo gần đây luôn bị hắn làm phiền. Hôm nay còn quay được cảnh hắn định cậy khoá cửa phòng cô nữa. Sau đó đưa video cho cảnh sát xem.

Tên sở khanh nhìn cô bằng ánh mắt cảnh cáo cùng tức giận, nhưng Cố Diễm Tinh làm như không biết, vẫn nhìn chăm chằm Cố Diễm Tinh, ánh mắt càng dữ tợn hơn.

Tô Vĩ Thành ngồi ở phía sau, thu hết mọi chuyện vào tầm mắt. Anh nhìn thẳng vào tên sở khanh

''Không cần mắt nữa thì móc ra''

Mọi người giật mình, quay qua nhìn Tô Vĩ Thành, tên sở khanh cũng quay ra nhìn, thấy người mà Tô Vĩ Thành ám chỉ là mình thì sợ hãi, quay ngoắt mặt đi, không dám quay sang nhìn Cố Diễm Tinh nữa.

Hắn còn muốn biện minh, nhưng video đã quay quá rõ ràng, lại thêm ánh mắt lạnh như nam cực phía sau lưng, làm hắn dựng hết cả tóc gáy. Suốt quá trình Cố Diễm Tinh khai báo, hắn không dám ho he gì nữa.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Cố Diễm Tinh không muốn ngồi xe của Tô Vĩ Thành nữa, liền rẽ hướng khác định đi.

Vừa đi được hai bước cánh tay đã bị kéo lại, Cố Diễm Tinh kêu 'ối' một tiếng

Tô Vĩ Thành lạnh lùng lên tiếng:''Lại định phủi sạch quan hệ?''

Cố Diễm Tinh cười trừ:''Hôm nay rất cảm ơn anh, cũng muốn rồi, anh về đi không ngừoi ở nhà chờ.''

''Ngừoi ở nhà?''

Cố Diễm Tinh không nghe anh hỏi lại, mà chỉ nghĩ muốn chạy, lại bị Tô Vĩ Thành lôi lại.

''Lên xe đi, anh cho đi nhờ một đoạn.''

Cố Diễm Tinh bị anh ấn lên xe:''Em vẫn muốn về cái phòng trọ không an toàn đó à?''

''Hắn cũng đã bị giam lại, đâu có vấn đề gì nữa''

''Em nghĩ trên đời chỉ có một tên sở khanh là hắn thôi à.''

''Không sao, em chỉ ở lại đó có hai hôm nữa thôi, dù sao cũng không suất hiện tên thứ hai nhanh như vậy được.''

''Em đúng là đầu cứng như đầu trâu.''

Cố Diễm Tinh nói một câu 'cảm ơn' xã giao với Tô Vĩ Thành rồi trở về phòng trọ.

Bây giờ cũng đã muộn, sáng ngày mai cô sẽ nói chuyện chuyển nhà với bà lão chủ nhà.

Cơn mệt mỏi truyền đến khắp ngừoi nhưng Cố Diễm Tinh cũng không thể ngủ nổi, nhớ lại lần cuối cùng hai ngừoi chia tay trong không vui.

Ngày hôm đó, cô lại lần nữa chứng kiến ba mẹ cãi nhau, mẹ đã không thể chịu đựng được cảnh ba bồ bịch ở bên ngoài, lại còn bị ả hồ ly đó dụ dỗ tham ô tiền của công ty nuôi bà ta.

Mẹ cô phát hiện ra được, hai ngừoi ầm ỹ không vui, còn đập đồ. Cố Diễm Tinh đeo tai nghe ngồi ôm gối ở trong phòng, miệng lẩm bẩm theo lời bài hát, nhưng vẫn không át đi được tiếng cãi vã bên ngoài.

Cố Diễm Tinh vừa lẩm nhẩm hát, vừa vùi đầu vào trong gối, nước mát giang giụa thấm xuống dứoi quần.

Sau một tiếng thuỷ tinh vỡ nát đáng sợ, Cố Diễm Tinh sợ hãi giật bắn người, tiếng ồn ào bên ngoài mới chấm dứt.

Cố Diễm Tinh giật ra giây tai nghe, thấy mọi chuyện đã im ắng trở lại, mới đứng dậy, nhón chân đến trước cửa, áp tai lên nghe. Sau khi chắc chắn bên ngoài đã không còn ai, cô mới đi ra ngoài.

Nhìn đống đổ vỡ, cùng căn nhà trống trải, Cố Diễm Tinh đau thắt trong lòng. Gạt đi những dòng nước mắt không giữ được, đi tìm dụng cụ dọn dẹp.

Dọn cho căn nhà lại gọn gàng như cũ, không hề có giấu hiệu của việc tranh chấp cãi cọ. Chỉ là sau những lần như vậy, căn nhà lại trở lên trống trải hơn. Dần dần đã chẳng còn giống căn nhà nữa, giống như gia đình cô, đã dần rỗng tuếch, sắp vỡ tan tành.