Cố Chấp Yêu Em

Chương 23: Cần tớ giúp gì thì phải nói



''Mẹ, con về rồi.'' Cố Vĩ Trí vừa thay giày, vừa lên tiếng, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.

Hàn Lâm Viễn quay qua nhìn về phía tiếng nói vừa truyền đến, ánh mắt bỗng sững lại, khuôn mặt của cậu bé này, so với Tô Vĩ Thành đúng như một khuôn đúc ra, đây chính là bản sao ngày còn bé của Tô Vĩ Thành.

Cố Vĩ Trí cũng chẳng tỏ thái độ ngạc nhiên gì khi trong nhà có thêm một ngừoi đàn ông nhìn cậu chằm chằm.

Dĩ nhiên trước đó cậu cũng đã tìm được nhiều thông tin, nên biết được người đàn ông đang ngồi trong nhà cậu là ai.

Cố Vĩ Trí chỉ gật đầu một cái chào hỏi theo phép lịch sự, rồi đi vào.

Hàn Lâm Viễn lấy lại được ý thức, quay sang nhìn Cố Diễm Tinh

''Đây là con trai cậu mà mọi ngừoi hay nhắc tới gần đây?''

Cố Diễm Tinh biết nói dối cũng chẳng có tác dụng, nên đành thành thật:''Ừm, con trai tớ.''

Hàn Lâm Viễn quay sang nhìn cậu bé một lần nữa, lại nhìn thấy túi sách cậu đang cầm trên tay. Túi nilong trong suốt nên anh có thể nhìn được tên mấy cuốn sách đó.

Có mấy cuốn là sách văn học nổi tiếng, sách công nghệ, còn lại là sách giáo khoa của lớp sáu, Hàn Lâm Viễn càng chắc chắn suy nghĩ của mình, lên tiếng hỏi:

''Cháu năm nay lên lớp sáu?''

Cố Vĩ Trí nhìn Hàn Lâm Viễn với ánh mắt thờ ơ, đến ánh mắt cũng giống Tô Vĩ Thành như đúc

''Đúng vậy.''

''Sinh nhật cháu là ngày nào?''

''15-9''

Hàn Lâm Viễn đã hiểu ra, quay sang nhìn Cố Diễm Tinh, cô cũng biết Hàn Lâm Viễn đã chắc chắn chuyện gì rồi.

''Ngày ấy chạy sang tới đó tớ mới phát hiện đã mang thai. Lúc đó còn đang chui lủi bên đó, cũng không còn liên lạc được với ai, đành tự mình cố gắng sống sót thôi.''

''Vĩ Thành chưa biết à?''

''Chắc là chưa.''

''Cậu không định nói à?''

''Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi, cậu cũng đừng nói gì cả.''

Hàn Lâm Viễn biết đây là việc riêng của hai ngừoi họ, anh cũng không nên là ngừoi nói ra sự thật này, nên đổi chủ đề

''Cậu biết chuyện nhà họ Tô tìm được con gái chưa?''

Cố Diễm Tinh gật đầu:''Tớ có nghe rồi. Chuyện đáng mừng, nhà họ Tô đã tìm kiếm con bé bao nhiêu năm nay, Vĩ Thành cuối cùng cũng đã gỡ được nút thắt trong lòng.''

Hàn Lâm Viễn nhắc tới thì khuôn mặt chỉ còn lại dịu dàng:''Ngừoi ấy là vợ của tớ, duyện phận đúng thật là kỳ diệu.''

Cố Diễm Tinh cũng ngạc nhiên:''Mình mới chỉ nghe tin đã tìm được con bé thôi. Không ngờ con bé lại chính là vợ cậu.''

''Ừm, lúc biết được chuyện này, tớ cũng kinh ngạc lắm, không ngờ còn có duyện phận như vậy.''

''Tốt quá, đều là những ngừoi thân thiết với nhau. Con bé đã chịu nhiều bất hạnh, phải đối xử với vợ cậu thật tốt đó. Con bé xứng đáng được hạnh phúc.''

''Mình chắc chắn sẽ khiến cô ấy hạnh phúc. Còn cậu thì sao, cậu cũng xứng đáng mà. Vĩ Thành vẫn luôn chờ đợi cậu.''

Cố Diễm Tinh cừoi tươi:''Chúng tớ đã hết duyên phận rồi. Tớ cũng sẽ sống hạnh phúc, đừng lo cho tớ.''

Hàn Lâm Viễn thở dài, nhìn về phía căn phòng Cố Vĩ Trí đang ở trong, biết anh không nên can thiệp quá sâu vào chuyện của hai ngừoi.

''Cậu thấy thoải mái là được. Tớ về đây, Tịnh Kỳ mới mang thai, tớ về nhà sớm với cô ấy đây.''

''Con bé mang bầu rồi? Chúc mừng hai ngừoi nhé.''

''Cảm ơn cậu. Nếu cần tớ giúp gì thì phải nói đấy nhé.''

''Tớ biết rồi, tớ đã bao giờ khách sáo với cậu đâu.''

''Nhớ đó.''

Tiễn Hàn Lâm Viễn về, Cố Diễm Tinh cảm thấy ấm áp, tình bạn giữa bọn họ giống như vẫn khăng khít như năm xưa vậy, luôn quan tâm tới cô.