Cố Chấp Yêu Em

Chương 31: Khoé miệng cậu cong lên



Cố Vĩ Trí thấy mẹ không phản bác nữa, lúc này mới đi vào phòng khách.

Tô Vĩ Thành vẫn ngây ngốc đứng đó nhìn cậu, Cố Vĩ Trí không biết hiện tại quan hệ giữa hai người đang là như thế nào, không nên tự sưng hô, vậy nên chỉ hơi vòng tay trước người, cúi đầu chào hỏi Tô Vĩ Thành.

Tô Vĩ Thành cũng kinh ngạc trước phản ứng của Cố Vĩ Trí, nhìn cậu không hề có chút ngạc nhiên nào khi gặp anh xuất hiện trong nhà mình, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai người chính thức giáo mặt nhau.

Tô Vĩ Thành giọng hơi gấp gáp:'' Con biết ta?''

Cố Vĩ Trí cũng không giấu giếm, gật đầu:''Mẹ chưa bao giờ giấu điều gì.''

Tô Vĩ Thành cảm động nhìn sang Cố Diễm Tinh, cô cũng đã phát hiện ra, Tô Vĩ Thành có vẻ như đã biết được sự thật.

''Cảm ơn em.'' Tô Vĩ Thành giọng hơi khàn khàn, khó khăn nói được mấy từ.

Cố Vĩ Trí gật nhẹ đầu lần nữa, tỏ ý tạm biệt, rồi đi vào trong phòng, gương mặt từ lúc bước vào vẫn luôn lạnh lùng như cũ.

Nhưng khi cánh cửa phòng vừa khép lại, khoé miệng cậu cong lên một đường cong nhẹ đẹp mắt.

Cố Vĩ Trí đang ở nhà, Tô Vĩ Thành không tiếp tục mặt dày ở lì trong nhà cô nữa, không thể để lại ấn tượng xấu trong lần gặp mặt đầu tiên với con trai được.

''Căn nhà này hơi nhỏ, em có suy nghĩ sẽ tìm một căn lớn hơn không?''

''Tôi cũng đã có một khoản tiền, sắp tới sẽ chuyển nhà, cũng sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé.''

''Em uống chút nước mật ong rồi ngủ sớm đi, đừng bướng nữa. Hôm khác anh lại tới thăm hai mẹ con.''

Tô Vĩ Thành rời đi một lúc, Cố Diễm Tinh mới hoàn hồn, lên tiếng gọi con trai

''Vĩ Trí, con đã ăn tối chưa, mẹ nấu mỳ cho con nhé.''

Cố Vĩ Trí không đi ra, mà cũng chỉ nói vọng ra ngoài:'' Con không đói''

Sáng ngày hôm sau, khi mà Cố Diễm Tinh đang bận rộn với đống công việc chồng chất tại công ty, chỉ có Cố Vĩ Trí ở nhà thì tiếng chuông cửa vang lên.

Cánh cửa mở ra, hai mắt lớn, hai mắt nhỏ nhìn nhau, Cố Vĩ Trí lịch sự nói

''Mẹ không có nhà.''

''Ba biết, ba tới thăm con.''

Cố Vĩ Trí bước sang bên cạnh, có ý nhường đường cho Tô Vĩ Thành vào nhà.

Cố Vĩ Trí đặt cốc nước trước mặt Tô Vĩ Thành, không có ý định hỏi mục đích anh tới nhà tìm cậu.

''Con cũng đã lớn rồi, chúng ta có thể nói chuyện như hai người đàn ông.''

Cố Vĩ Trí liếc người ba trước mặt:" Con mới có 11 tuổi.''

"Có thể làm trụ cột gia đình bấy lâu nay, có khả năng nói chuyện đàn ông rồi.''

''Rốt cuộc chú muốn nói gì.''

''Con là con trai ba, chúng ta cần nói chuyện thẳng thắn với nhau không phải sao. Bây giờ ba biết mình có một ngừoi con trai, vậy thì ba nên quan tâm, chăm sóc cho con. Cho dù con không phải con trai ba, chỉ cần là cô ấy sinh ra, ba đều sẽ giúp đỡ.''

Cố Vĩ Trí hiểu ra:'' Những chuyện ở trường là do chú giúp?''

Học bổng trường quốc tế rất khó xin, vậy mà cậu chỉ cần nộp đơn một lần đã được. Ký túc xá cũng được phân cho căn tốt nhất, các thầy cô ở trường cũng rất quan tâm tới cậu, dĩ nhiên một phần cũng do thành tích của cậu rất tốt, ngoài ra còn có Tô Vĩ Thành tác động vào.

''Còn chưa biết là con ruột đã cung cấp nhiều tài nguyên như vậy, người ta gọi là dại gái.''

''Ba chỉ dại mẹ con thôi.''

''Mục đích chú tới đây hôm nay không phải chỉ nói mỗi như vậy chứ?''

Tô Vĩ Thành cười nhìn cậu:''Dĩ nhiên không chỉ có vậy rồi.''