Có Chồng Là Thần y

Chương 100: Bốn trăm bốn mươi ba mét



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

"Tôi đến trước!"

Cậu Lương khó chịu nhất với Sở Quốc Thiên, thế nên ngay sau khi Lý Vị Quân tuyên bố trận đấu bắt đầu, anh ta là người đầu tiên đứng lên.

“Xin mời.” Sở Quốc Thiên duỗi tay ra hiệu, cũng không đi thay quần áo cùng đám cậu ấm này mà vẫn mặc đồ của chính mình.

Cậu Lương cũng không khách sáo, bước tới khu vực phát bóng, hai chân hơi khuỵu xuống, sau khi thử múa may vài đường gậy liền hung dữ đánh văng quả bóng về phía trước.

“Ba trăm chín lăm mét, vào lỗ!”

Ngay sau đó, nhân viên của sân golf đã nhanh chóng báo lại thành tích mà cậu Lương đạt được.

Sắc mặt cậu Lương vô cùng phấn khởi. Ba trăm chín mươi lăm mét đã có thể coi là thành tích vượt xa người bình thường, loại cự ly này ở bất kỳ cuộc thi đấu golf nào cũng có thể được coi là một kết quả không tệ.

Anh ta nhìn về phía Sở Quốc Thiên, đắc ý nói: "Đến lượt anh!"

"Mọi người đến trước đi, chờ tất cả mọi người xong xuôi, tôi sẽ đánh phát cuối cùng!" Sở Quốc Thiên lắc đầu, như thể không hề quan tâm đến màn trình diễn của cậu Lương ban nãy.

Cậu Lương nhíu mày, nhưng thử tưởng tượng một chút, Sở Quốc Thiên hoàn toàn có thể giả bộ, nhưng đề nghị này quả thực rất hiệu quả, ít nhất cũng giảm bớt không ít thời gian.

“Để xem anh có thể giả vờ tới lúc nào?" Cuối cùng, sau một tiếng khịt mũi lạnh lùng, cậu Lương ra hiệu cho những người khác bắt đầu swing.

Có sáu cậu công tử tham gia trận đấu, chẳng mấy chốc, bọn họ đã hoàn thành cú đánh của mình, ngoại trừ một người đánh được bốn trăm linh hai mét, những người còn lại đều vượt quá ba trăm tám mươi tư mét, hơn nữa tất cả đều vào lỗ.

Kết quả như vậy có thể nói là vô cùng rực rỡ, ít nhất trong mắt bọn họ, thắng được Sở Quốc Thiên, một người mới chơi golf vài lần cũng không thành vấn đề.

"Sở Quốc Thiên, bây giờ chỉ còn lại có hai chúng ta, nếu để tôi ra tay, chỉ sợ anh sẽ không còn dũng khí mà xuynh gậy nữa mất." Lý Vị Quân nhìn Sở Quốc Thiên với vẻ mặt giễu cợt.

Vốn dĩ, anh ta cũng bị tấm thẻ hoàng đế Rồng Tím mà Sở Quốc Thiên lấy ra dọa cho kinh sợ, nhưng khi nhìn thấy những cậu ấm bên cạnh mình đều đạt được kết quả không tồi, sự tin tin bên trong anh ta đã được khôi phục trở lại.

Huồng hồ kỹ thuật đánh golf của anh ta vẫn luôn được công nhận là tốt nhất trong vòng luẩn quẩn này, thậm chí Sở Quốc Thiên chưa chắc đã vượt qua được thành tích của người khác, chứ đừng nói là kết quả của anh ta.

“Nói nhiều, đánh nhanh lên.” Sở Quốc Thiên tức giận đáp.

Sắc mặt Lý Vị Quân tối lại, không ngờ Sở Quốc Thiên còn kiêu ngạo hơn cả mình, anh ta trừng mắt nhìn Sở Quốc Thiên rồi tiện tay cầm lấy một cây gậy.

"Vút!"

Lý Vị Quân thậm chí không cần thử gậy, giống như chỉ tiện tay đánh một cái, quả bóng nhanh chóng rời khỏi bệ phát và bay nhanh như chớp hướng về phía xa.

“Bốn trăm hai mươi mét, vào lỗ!” Giọng nói của nhân viên công tác vang lên ngay sau đó khiến hiện trường như vỡ òa bởi những tràng pháo tay,

"Cậu Lý thật quá mạnh!"

"Cậu Lý, cậu thay đổi cũng quá nhanh rồi, thế mà đã chơi được tới đẳng cấp của tuyển thủ quốc tế hàng đầu!"

"Haha, hôm nay mỗi người chúng ta đều thể hiện vượt xa người bình thường, để xem tên kia định phá ra sao?"

"..."

Nghe thấy những lời nói đắc ý đầy kiêu ngạo của đám cậu ấm, trái tim vốn đã đập thình thịch của Lâm Thanh Di càng thêm hồi hộp tới mức không ngừng thở dốc. Dù sao cô cũng không phải đứa trẻ lớn lên trong gia đình bình thường, đương nhiên biết kết quả vừa nãy của đám cậu ấm kia có bao nhiêu xuất sắc.

Nhìn thấy Sở Quốc Thiên vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, cô không khỏi tiến lên kéo ống tay áo anh: "Sở Quốc Thiên, hay là chúng ta đừng cá cược nữa, phần thắng quá nhỏ..."

"Cô Lâm, cô nói thế là không được rồi, dám chơi phải dám chịu, nếu Sở Quốc Thiên đã đồng ý đánh cược với chúng tôi, làm sao có thể nửa đường đòi đổi ý?" Cậu Lương vẫn luôn quan sát phản ứng của Sở Quốc Thiên, cho nên khi Lâm Thanh Di nói ra những lời này, anh ta ngay lập tức phát hiện.

“Haha, Thanh Di, đây là cuộc chiến của đám đàn ông bọn anh, em đừng nhúng tay vào." Lý Vị Quân cũng cười nói.

"Nhưng…....."

Ngay khi Lâm Thanh Di đang định nói gì đó, Sở Quốc Thiên đã vươn tay cắt ngang lời cô: "Đừng lo, Thanh Di, thành tích tốt nhất của họ chỉ mới có bốn trăm hai mươi mét mà thôi, chưa là gì cả."

Tất cả mọi người đều sững sờ, không ai nghĩ tới Sở Quốc Thiên đến lúc này vịt chết vẫn còn mạnh miệng.

"Sở Quốc Thiên, ngoài giả bộ ra thì anh còn có thể làm gì được nữa thế? Cái gì gọi là chỉ mới bốn trăm hai mươi mét thôi? Hôm nay nếu anh có thể thắng bọn này, ông đây gọi anh là ông nội!"

Người có tính tình nóng nảy nhất là cậu Lương lập tức bùng nổ, chỉ vào Sở Quốc Thiên tức giận chửi mắng.

“Đây là tự anh nói đấy nhé." Sở Quốc Thiên không từ chối, sau khi cho Lâm Thanh Di một ánh mắt ra hiệu yên tâm liền bước tới khu vực phát bóng, tùy tiện cầm lấy một cây gậy.

Lâm Thanh Di cảm giác như mình sắp không thở nổi nữa rồi, cô ngước đôi mắt đẹp lên nhìn chằm chằm về phía Sở Quốc Thiên, không dám cử động, chỉ sợ tiếng hít thở của mình sẽ khiến anh phân tâm.

Sở Quốc Thiên không biết suy nghĩ trong lòng Lâm Thanh Di lúc này, khoảnh khắc anh cầm cây gậy golf lên, khí chất cả người đều thay đổi rõ rệt.

Sự thay đổi đột ngột này khiến cho đám cậu ẩm vốn không thèm bận tâm kia có chút nặng lòng, đưa mắt nhìn nhau đều thấy được trong mắt đối phương có vẻ đông cứng.

"Vút!"

Giống như Lý Vị Quân, Sở Quốc Thiên cũng không thử gậy, hơn nữa thời gian vung gậy của anh còn nhanh chóng và lưu loát hơn cả anh ta, chỉ nghe một tiếng vút vang lên, quả cầu nhanh chóng bay về phía trước với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Bốn...bốn trăm bốn mươi ba mét, vào lỗ!” Khoảng mười lăm giây sau, tiếng thông báo của nhân viên công tác đột nhiên vang lên.

Mọi người nghe xong, như bị sét đánh!

Chuyện này...Chuyện này làm sao có thể?

Cả đám người như vừa nhìn thấy một chuyện siêu phàm, không dám tin trên đời này có thể có người đánh được cự ly bốn trăm bốn mươi ba mét. Phải biết rằng ngay cả những tay golf hàng đầu thế giới cũng chỉ mới đánh xa được hơn bốn trăm ba mươi mét mà thôi!

Một lúc lâu sau, Lý Vị Quân mới phản ứng lại, buông lời mắng mỏ người nhân viên sân bóng vừa quay trở lại sau khi kiểm tra: "Mấy con số vừa nãy là thế nào...nói lại cho ông đây nghe lần nữa!" Người nhân viên sửng sốt, biết rõ lai lịch khủng bố của Lý Vị Quân, lại thấy cả ánh mắt cảnh cáo của anh ta, đành nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn thành thật trả lời: "Là bốn trăm bốn mươi ba mét, vào lỗ..."

"Thối vừa! Chỉ dựa vào lời nói bốn trăm bốn mươi ba mét thì chính là bốn trăm bốn mươi ba mét sao? Con số này trên đời chưa từng xuất hiện, anh coi bọn tôi là đồ ngốc hả?" Lý Vị Quân nhanh chóng rống lên đầy phẫn nộ.