Có Chồng Là Thần y

Chương 397: Khủng kiếp



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bùm!

Sức mạnh vừa phát ra đã khiến mọi người sợ hãi.

Bọn họ ngây người nhìn Sở Quốc Thiên, nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra sẽ có người không cần đến sức giúp đỡ của ngoại lực mà có thể rơi từ trên chiến cơ từ trên không trung xuống, vả lại đến cọng tóc cũng không hề hấn gì, như vậy phải mạnh đến mức nào đây?

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên với ánh mắt phòng bị, đồng thời nhắm thẳng họng súng vào người anh, giống như chỉ cần Sở Quốc Thiên có chút hành động khác thường, bọn họ sẽ chiết giết anh.

Có điều bởi vì... Sở Lăng không hề bị ảnh hưởng gì, ánh mắt của cô nhìn Sở Quốc Thiên, trong đầu nghĩ mãi cũng không nghĩ ra Sở Quốc Thiên là ai.

Đối diện với những tên cầm súng này, Sở Quốc Thiên không hề quá quan tâm, anh nhìn Lăng Vân một cái, điềm tĩnh nói: “Nghe nói trên người cô có long huyết và huyền chi nghìn năm?” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp

“Anh đến vì chúng?” Nghe Sở Quốc Thiên nói vậy, Lăng Vân cau mày.

“Đúng vậy, hai thứ mày vô cùng nhạy cảm, cô không hề có đủ thực lực để sở hữu nó, cho nên cho dù là vì an toàn tính mạng của bản thân cô hay thứ khác, tôi đề nghị cô nên đưa chúng cho tôi, cô yên tâm, tôi cũng sẽ đổi lại cho tôi thứ có giá trị ngang bằng hoặc cao hơn. Cô đồng ý không?” Sở Quốc Thiên gật đầu, không hề che dấu bất cứ điều gì.

Lăng Vân đang định nói thì người phụ nữ đã lên tiếng trước: “Cậu Sở, thứ cậu muốn lúc nãy đã bị tên súc sinh Diệp Khuynh Thành thì cướp đi rồi, vả lại hắn không những lấy đồ của chúng tôi, còn muốn quấy rối chúng tôi, cậu nhất định phải cứu chúng tôi!”

Lời của người phụ nữ trong phút chốc đã đánh thức Lăng Vân.

Đúng vậy, tên Sở Quốc Thiên này vốn cũng đến vì long huyết và huyền chi ngàn năm, bây giờ hai thứ đó đang ở trong tay của Diệp Khuynh Thành, tai sao không thể để bọn họ cắn xé lẫn nhau, còn bản thân thì nhân cơ hội mà bỏ chạy chứ?

Nghĩ như vậy, cô càng vội vàng nói: “Anh Sở, chính tên khốn đã xé quần áo này của tôi, đồ đã bị hắn ta cướp đi, chỉ cần anh cứu chúng tôi, thì đó đã là sự hồi báo lớn nhất rồi!”

“Được."

Sở Quốc Thiên gật đầu nhẹ, sau đó nhìn về phí Diệp Khuynh Thành.

Nhìn thấy Sở Quốc Thiên đang nhìn về phía này

Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Sở Quốc Thiên, nụ cười trên mặt của Diệp Khuynh Thành bất giác vụt tắt.

Hắn ta nghe thấy những lời lúc nãy anh nói văng vẳng bên tai, cũng hiểu được mục đích mà Sở Quốc Thiên đến đây, càng rõ ý mà Lăng Vân nói, chỉ là hắn ta không hề sợ, ngược lại hắn ta còn đặt tay của Lăng Vân lên trước ngực, ngửi lấy mùi hương toát ra từ người cô, sau đó mới từ từ nói: “Anh Sở à? Anh là cậu chủ nhà nào?” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp

“Giao long huyết và huyền chi ngàn năm đây, tao sẽ tha cho mình một mạng." Sở Quốc Thiên không trả lời câu hỏi của hắn.

Sở Quốc Thiên vừa dứt lời, sắc mặt Diệp Khuynh Thành đã trở nên u ám, hắn liếm môi, nói một cách hung ác: “Xem ra anh còn ngang ngược hơn cả tôi đấy nhỉ, đồ thật sự đang ở trong tay tôi, nhưng tôi không đưa cho anh thì có thể làm gì tôi?”

"Cạch cạch!”

Diệp Khuynh Thành vừa dứt lời, một loạt tiếng súng lên nòng đã vang lên, tất cả hỏng súng đều chĩa về phía Sở Quốc Thiên.

Sở Quốc Thiên nhìn thấy, không nói gì, cũng không có bất kì hành động nào. Lăng Vân nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vong, sau đó hít một hơi thật sâu.

Cô vốn thấy cảnh xuất hiện phi phàm của Sở Quốc Thiên, nên đã cho rằng anh thật sự đến cứu mình, nhưng bây giờ xem ra, anh ta còn không sợ súng, bản thân còn lo chưa xong.

Nhưng vào lúc này Sở Quốc Thiên đã bắt đầu hành động.

Chỉ thấy anh vừa cử động, đã phóng ra một luồng sáng bạc, dám người Diệp Khuynh Thành chưa kịp phản ứng khủy tay đã bị kim châm, lập tức thả súng rơi xuống đất.

“Cậu chủ yên tâm!” Nhìn thấy Sở Quốc Thiên đang xông về phía Diệp Khuynh Thành, một tên sát thủ lập tức kinh ngạc hét lên.

Chỉ tiếc là, suy cho cùng bọn chúng đã xem thường Sở Quốc Thiên, cho dù bọn chúng đều là người có võ, nhưng