Có Chồng Là Thần y

Chương 59: Không dám giúp anh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Yến Thành, phó chủ tịch Hiệp hội Y khoa Nước Viễn, một đại diện quan trọng của Hiệp hội Y khoa Nước Viễn, là một trong những vị khách được mời lần này của Monica, và anh ta cũng là một khách mời cực kỳ quan trọng!

Mặc dù hầu hết khách mời tại hiện trường đều chưa từng nhìn thấy qua Yến Thành, nhưng bọn họ biết rất rõ thân phận của anh ta, không ngờ rằng Yến Thành lại cúi đầu trước Sở Quốc Thiên mà xin lỗi.

Đặc biệt là Hoàng Phúc Uy, anh ta biết rõ trọng lượng của Yến Thành hơn tất cả mọi người có mặt ở đây, cho dù là chính anh ta, anh ta cũng phải dùng thân phận vãn bối hành lễ.

“Chú Yến, chú... chú đây là?” Hoàng Phúc Uy vội vàng hỏi.

Vương Hạo Hưng lúc này cũng có phản ứng, trong lòng cũng tràn đầy vẻ nghi hoặc: "Phó Chủ tịch Yến, anh có nhận lầm người không?"

Yến Thành không có đáp lại lời của hai người kia, anh ta vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, động đậy cũng không dám.

Tuy nhiên, Sở Quốc Thiên làm như không nhìn thấy, để cho Yến Thành cúi đầu một mình.

Anh có thể đoán ra được Yến Thành hẳn là bị người nhắc nhở yêu cầu anh ta tự mình xin lỗi, nhưng anh không muốn nhanh như vậy tha thứ cho Yến Thành.

Với tư cách là phó chủ tịch của Hiệp hội Y khoa nước Viễn, người đại diện chứng kiến cuộc chiến của Lâm thị với các y bác sĩ lần này, Yến Thành thực sự đã chặn anh tham gia cuộc thi vài lần chỉ vì anh còn trẻ. Nếu không bị cắt chức ngay lập tức đã xem là nhân từ với anh ta lắm rồi.

Thấy Sở Quốc Thiên không lên tiếng, Yến Thành cảm thấy rất bất đắc dĩ, anh ta liền phịch một tiếng quỳ xuống: "Yến Thành thật sự đã biết sai rồi, xin anh hãy tha thứ cho tôi, anh Sở!"

Bùm!

Mọi người đều cảm thấy tim mình như co rút lại, ngay cả hô hấp cũng như ngừng lại.

Hoàng Phúc Uy tự cấu mạnh mình, hy vọng những gì anh ta đang nhìn thấy không phải là sự thật, nhưng thật đáng tiếc cơn đau từ cơ thể anh dập vào anh một cái thật mạnh.

“Chú... Chú Yến!” Hoàng Phúc Uy nhìn Yến Thành với đôi mắt đỏ hoe, anh ta không thể chấp nhận được việc những người lớn tuổi mình phải kính nể lại quỳ xuống trước người mà anh ta muốn trấn áp.

Anh chỉ là đồ bỏ đi vô dụng, chú Yến đã xảy ra chuyện gì thế này? Ở nơi này đã xảy ra chuyện gì?

Cảnh tượng kinh ngạc như vậy khiến toàn bộ sảnh tiệc im lặng đến đáng sợ, ngoại trừ tiếng thở gấp gáp của mọi người.

Tuy nhiên, Lâm Thanh Di là người bị sốc nhất.

Mặc dù cô không biết thân phận cụ thể của Yến Thành, nhưng Hoàng Phúc Uy đã gọi là chủ của anh ta, từ ánh mắt kinh ngạc của mọi người tại hiện trường, cô loáng thoáng nhận ra thân phận của Yến Thành không thấp.

Nhưng một người cao quý như vậy, lúc này hóa ra giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, quỳ gối trước Sở Quốc Thiên cầu xin thứ tội.

Lâm Thanh Di trong tiềm thức liếc nhìn Sở Quốc Thiên, đây là thứ mà anh tự tin sao? Anh có thực sự chỉ là một bác sĩ quân y bình thường?

So với sự kinh ngạc của tất cả mọi người tại hiện trường, lúc này Yến Thành trong lòng tràn đầy sự hối hận vô hạn.

Anh ta không khuất phục trước thân phận bí ẩn của Sở Quốc Thiên, đây là lúc mà anh ta thực sự nhận ra mình đã phạm phải sai lầm lớn như thế nào.

Anh ta đang quỳ gối trước Sở Quốc Thiên chỉ là trên bề mặt, anh ta là bí mật quỳ gối trước hội trưởng hội Đông Y Nước Viễn!

Nếu không phải vì danh tính bí ẩn của Sở Quốc Thiên, có lẽ anh ta đã rời khỏi hiện trường vì một số vật cản trước đó của anh ta. Nếu chuyện như vậy mà thực sự xảy ra, anh ta không thể tưởng tượng được liệu Hiệp hội Đông Y nước Viễn sẽ có địa vị gì trên thế giới này hay không. Nếu việc đó xảy ra, anh ta chính là tội nhân xuyên thời đại!

“Được rồi!” Sở Quốc Thiên đột nhiên nói một tiếng sau không biết qua bao lâu.

Yến Thành sửng sốt, anh ta liếc mắt nhìn Sở Quốc Thiên, lại phát hiện đối diện với ánh mắt vô cùng lãnh đạm của anh, chỉ có thể đáp lại một tiếng, khó khăn đứng lên khỏi mặt đất.

“Thanh Di, chúng ta về nhà thôi.” Sở Quốc Thiên nói, nắm tay Lâm Thanh Di đi về phía cửa.

"Đứng lại! Ai cho phép anh đi?" Không biết từ lúc này, chị Hồng đã ngăn cản hai người bọn họ ngay trước cửa.

Khi Hoàng Phúc Uy nhìn thấy điều này, một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng anh ta.

Sở Quốc Thiên đôi mắt hơi híp lại:

"Tránh ra!"

“Anh là gì, tại sao tôi phải nghe lời anh?” chị Hồng cười lên giận dữ.

Mặc dù cô ta cũng rất bất ngờ trước hành động của Yến Thành, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô ta không tin Sở Quốc Thiên lại có thân phận đáng sợ như vậy, nếu anh có thực lực thì tại sao lại im lặng rời đi.

Đây rõ ràng là lương tâm cắn rứt!

“Cô là ai? Cô có tư cách mà nói chuyện với anh Sở như thế?” Đột nhiên Yến Thành bước tới chỗ chị Hồng, tức giận hỏi.

Chị Hồng trái tim run lên, ánh mắt cô ta hoảng sợ liếc qua nhìn Hoàng Phúc Uy, Yến Thành nhìn Hoàng Phúc Uy hỏi: "Hoàng Phúc Uy, đây là người của anh sao?"

Cảm nhận được vẻ tức giận trên mặt của Yến Thanh, trong lòng Hoàng Phúc Uy rùng lên, anh ta không ngờ rằng Yến Thành không chỉ quỳ trước Sở Quốc Thiên, mà còn hỏi tội anh ta vì Sở Quốc Thiên.

Sở Quốc Thiên này vẫn đang che giấu thân phận của mình sao?

Hoàng Phúc Uy biết đây không phải là lúc cân nhắc những chuyện này nên nhanh chóng trừng mắt nhìn chị Hồng nói: "Đi xuống."

Chị Hồng dù rất không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn tránh sang một bên.

Nhìn thấy Sở Quốc Thiên chuẩn bị đưa Lâm Thanh Di đi, Hoàng Phúc Uy gương mặt nhanh chóng biến sắc liếc nhìn Ya Ya, đối phương lập tức hiểu được, nhanh chóng chặn anh lại: "Thanh Di, cô có chắc là cô muốn rời đi như thế này không?"

Bước chân của Lâm Thanh Di dừng lại.

Sở Quốc Thiên cau mày.

Yến Thành sắc mặt trầm xuống, vô thức nhìn Hoàng Phúc Uy nhưng lại thấy Hoàng Phúc Uy giang hai tay ra: "Chú Yến, đây không phải việc tôi làm!"

Nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Hoàng Phúc Uy, Yến Thanh trong lòng làm sao không biết âm mưu nhỏ của anh ta, vừa định làm thêm gì đó, ngoài cửa liền có tiếng bước chân gấp gáp.

Mọi người nhìn theo âm thanh, lập tức phát hiện Monica đang cùng một nhóm người bước vào.

“Này, các người đang chơi cái gì vậy?” Monica nhìn thấy mọi người vây quanh anh, còn tưởng đang chơi trò chơi gì, không khỏi cười hỏi.

Nhưng ngay sau đó, đôi mắt đẹp của cô ấy sáng lên, liền nhào tới bên Sở Quốc Thiên trong đám người:

"Thầy giáo, anh thật sự tới rồi!"

Mọi người lại bàng hoàng. Thậm chí gần như tê liệt toàn thân.

Người không thể chấp nhận được nhất chính là Hoàng Phúc Uy, anh ta sững sờ nhìn mọi thứ trước mắt, làm sao anh ta có thể ngờ rằng Sở Quốc Thiên không chỉ biết Yến Thành, mà còn biết cả Monica, người chủ trì buổi tiệc này?

Những gì anh nói vừa rồi là sự thật sao, quả thực là Monica mời anh sao?

Hoàng Phúc Uy nhận ra điều này, và hầu hết những người có mặt cũng nghĩ đến điều này, nhưng không ai trong số họ nói gì cả, chỉ lặng lẽ quan sát tất cả những điều này.

“Cô Monica!” Cuối cùng, Vương Hạo Hưng là người có phản ứng đầu tiên và chào hỏi Monica.

Monica vừa định ôm lấy Sở Quốc Thiên, nghe được lời nói của Vương Hạo Hưng, cô lập tức phản ứng lại: "Anh Vương, bây giờ khách đã đến gần đủ rồi, anh có thể yêu cầu nhân viên phục vụ đồ uống và đồ ăn nhẹ."

"Được rồi..." Vương Hạo Hưng tươi cười, ngay sau đó bắt đầu ra lệnh cho nhân viên tại chỗ.

Mà lúc này, Sở Quốc Thiên nói: "Monica, tôi có thể còn có một cái hẹn, tôi phải rời đi khỏi nơi này."

"Xin chờ một chút!"

Nhìn thấy Sở Quốc Thiên đã thực sự chuẩn bị mang Lâm Thanh Di đi, Monica cảm thấy lo lắng, nhưng Sở Quốc Thiên lại không bỏ qua chút nào.

Sau khi đuổi tới cửa, Monica không đuổi kịp nữa, cô ta tức giận giậm chân. Ngay lập tức, cô ta nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nhìn Vương Hạo Hưng, hỏi: "Anh Vương, anh có muốn giải thích mọi chuyện cho tôi biết không?"

Vương Hạo Hưng run rẩy định nói, nhưng Hoàng Phúc Uy đã cướp lời của anh ta trước: "Cô Monica, cô... có biết Sở Quốc Thiên không?"

Monica liếc nhìn Hoàng Phúc Uy, tuy cô ta còn rất trẻ nhưng đã ngồi tại địa vị cao lâu năm, trong lòng cô ta chợt hiểu, vừa rồi bởi vì trọng tâm là Sở Quốc Thiên, cho nên cô ta không cảm thấy bầu không khí kỳ quái của hiện trường.

Lúc này sau khi bình tĩnh lại, cô ta chợt hiểu ra, Sở Quốc Thiên nhất định là đã chịu oan khuất gì đó, nếu không thì sau cứ như thế này mà rời đi.

Hít sâu một hơi, Monica lạnh giọng tuyên bố: "Vì anh ấy đã đi rồi, tiệc cocktail này không cần tiếp tục nữa!"

"Cái gì?!"

Mọi người đều bị sốc trước lời nói đột ngột của Monica.

Theo như ý tứ trong lời nói của Monica, không phải mục đích lớn nhất của Monica khi tổ chức tiệc cocktail này là vì Sở Quốc Thiên sao?

Nhìn thấy Monica chuẩn bị rời đi, Hoàng Phúc Uy vội vàng đuổi theo hỏi: "Cô Monica! Việc này cô làm như vậy là không được, chúng ta vẫn chưa thảo luận hợp tác!"

“Đừng nói lung tung.” Monica dừng lại, giọng nói cực kỳ lạnh lùng, nói: “Cậu Hoàng, nếu anh đã xúc phạm anh Sở chính là anh đã xúc phạm tôi. Tất cả các dự án phát triển thiết bị y tế đã đề cập trước đây đều sẽ bị hủy bỏ!”

"Cô Monica... Sắc mặt Hoàng Phúc Uy thay đổi rõ rệt, anh ta muốn đuổi theo giải thích, nhưng lại bị mấy tên vệ sĩ ngăn lại.

"Làm sao vậy?"

Hoàng Phúc Uy nhìn theo hướng Monica đã bỏ đi trong tuyệt vọng, anh ta không thực sự đến đây hoàn toàn vì Lâm Thanh Di mà đến để thảo luận về việc hợp tác với Hiệp hội Y khoa Quốc tế, Hiệp hội Y khoa nước Viễn và các đơn vị khác theo lệnh của gia đình.

Nhưng giờ cô Monica, đại diện Hiệp hội Y khoa Quốc tế đã ra đi thông báo như vậy, anh ta không biết phải giải thích thế nào với gia đình mình, nếu gia đình trách móc thì anh ta phải làm sao đây...

Hoàng Phúc Uy không dám nghĩ