Có Chồng Là Thần y

Chương 85: Không có chút ý nghĩa nào



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Lúc này Tần Phong vô cùng giữ bình tĩnh, không có một chút gò bó và căng thẳng nào, chính là giống như một luật sư lớn đã trải qua trăm trận chiến.

Dưới sự đồng ý của quan tòa, Tần Phong họ nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Vừa rồi chiếu lên những tài liệu video, thật ra không phải là Sở Quốc Thiên lấy cắp tư liệu, mọi người cũng nhìn thấy rất rõ ràng rồi, tuy là hình ảnh thị Sở Quốc Thiên đã đi vào bên trong phòng, nhưng anh ấy chưa từng lấy vật phẩm gì gọi là phương thuốc."

Tần Phong không kiêu ngạo không siểm nịnh, khiến đại đa số người đều vô ý thức mà gật đầu.

Chỉ có điều Lâm Minh Hải lại đứng dậy nói: "Đó chính là bởi vì ảnh đèn quá mờ mịt, nên camera không quay được rõ, hơn nữa, diện tích để phương thuốc lại không lớn, nó hoàn toàn có thể nhanh chóng giấu đi!"

"Ngài Lâm Minh Hải, đó chỉ là suy đoán của ông, chứ đâu có đủ chứng cứ chứng minh anh Sở Quốc Thiên đương sự của tôi đã lén lấy trộm thứ gọi là phương thuốc trong lời nói của ông chứ!"

Lâm Minh Hải chột dạ, há hốc mồm nhưng lại không cách nào phản bác được.

Đúng ngay lúc này, Dương Tử Thu người vẫn luôn không nói gì lại đột nhiên đứng dậy nói: "Thưa quan tòa, ở chỗ tôi có một đoạn tài liệu video, muốn mời mọi người xem qua."

"Cầm lên đây."

Dưới sự chỉ dẫn của Lý Minh Trí, một nhân viên mang tài liệu của Dương Tử Thu phát lên.

Cái gì?!

Sau khi nhìn thấy nội dung trong video, hai người Sở Quốc Thiên và bà cụ Trịnh mỗi người một chỗ ở trong đại sảnh, và tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng Sở Quốc Thiên nhân lúc bà cụ Trịnh không chú ý lấy đi một mảnh giấy phương thuốc cổ.

Sắc mắt Tần Phong hơi biến đổi!

Mà lúc này Dương Tử Thu lại nhàn nhạt hỏi: "Bị cáo Sở Quốc Thiên, anh có thể nói cho mọi người biết, trong video, thứ mà anh lấy là gì hay không?"

"Đó chỉ là khi bà cụ Trịnh bệnh, một bác sĩ đã kê ra một tờ phường thuốc, tôi cảm thấy phương thuốc có vấn đề, bởi vì không muốn khiến bệnh tình của bà cụ Trịnh trở nên nặng hơn, cho nên chính là lúc đó đã lén lấy đi." Sở Quốc Thiên nhẹ nhàng trả lời nói.

"Quá gượng ép rồi!"

Nghe thấy Sở Quốc Thiên trả lời như thế, hiện trường nhất thời vang lên một tiếng chế giễu.

Hiên nhiên, Lý Minh Chí cũng đối với câu trả lời của Sở Quốc Thiên rất không hài lòng, Lý Minh Chí nghiêm túc nói: "Sở Quốc Thiên, phương thuốc có tác dụng hay không, bất luận anh là thân phận gì, tại sao lại không nói rõ ra, mà lại áp dụng loại thủ đoạn này?"

"Bởi vì tôi biết tôi có nói ra, chỉ nhận lại sự phản đối của bà cụ Trịnh, thay vì lãng phí thời gian, chi bằng trực tiếp lén lút giấu đi."

Lời nói của Sở Quốc Thiên, khiến sắc mặt của Tần Phong càng khó coi hơn.

Anh ta biết, vấn đề trong câu nói này của Sở Quốc Thiên rất lớn, dựa vào tính chuyên nghiệp của Dương Tử Thu, rất có thể sẽ lợi dụng cách trả lời này, mà ra một đòn đánh mạnh vào bọn họ.

Nhất thời, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng áp lực.

Nhưng rất nhanh, anh ta đã khôi phục lại, nói với Lý Chí Minh: "Thưa quan tòa, tôi cảm thấy đoạn video này cũng không đủ để chứng minh Sở Quốc Thiên đã lấy trộm phương thuốc cổ "

"Vậy mong các vị có thể nào cho tôi một đáp án chính xác hành vi của Sở Quốc Thiên trong video đại diện cho điều gì hay không? Theo như tôi biết, Sở Quốc Thiên không hề có bằng bác sĩ, anh ta dựa vào cái gì có thể phán đoán phương thuốc của bà cụ Trịnh có chỗ không đúng?" Dương Tử Thu rất nhanh đã phản bác hỏi một câu.

"Cũng giống như những gì Sở Quốc Thiên vừa nói, anh ấy biết phương thuốc có vần đề, anh ấy là đang cứu bà cụ Trịnh!"

"Cách nói này của anh đâu phải là đang trả lời câu hỏi!" Dương Tử Thu nắm lấy lỗ hổng trong lời nói của Tần Phong.

"Tuy Sở Quốc Thiên không có bằng cấp bác sĩ, nhưng không nghĩa là anh ấy không biết kiến thức về y thuật!" Tần Phong I ngay thẳng nói: "Mọi người đều biết, Sở Quốc Thiên đã chữa trị cho rất nhiều người, lại còn đại diện cho bệnh viện Đông y nước Viễn chiến thắng đoàn bác sĩ đại diện nước Lãng, chỉ dựa vào chút thành tích của anh ấy, chẳng lẽ còn không thể chứng mình anh ấy hiểu về ý thuật sao?"

Lời nói của Tần Phong, khiến Dương Tử Thu không khỏi nhăn mặt lại, vì tránh để mọi người bị lời nói của Tần Phong mê hoặc, anh ta gấp gáp nói: "Thưa quan tòa, tôi cảm thấy có nói nhiều hơn nữa đều cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nếu như muốn tra rõ chân tướng, vẫn là mong nguyên cáo và bị cáo lấy ra phương thuốc của mình, như vậy có thể trực tiếp dùng phương pháp kiểm định!"

Mọi người trước là sửng sốt, sau đó bất giác không tự chủ mà gật đầu một cái.

Thực sự như lời vừa rồi Dương Tử Thu nói, hiện tại ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, thay vì cứ tranh luận mãi không thôi, chi bằng lấy chuyện phương thuốc ra nói.

Thấy mọi người không ai nói gì, Dương Tử Thu nhếch miệng lên, tiếp tục nói: "Hiện giờ tôi có lý do để nghi ngờ, phương thuốc trong tay của nguyên cáo và bị cáo đều giống nhau, nhưng phương thuốc trong tay của nguyên cáo thì rất là cổ, tin chắc mọi người sau khi so sánh, vừa nhìn là có thể nhận ra ngay phương thuốc của bị cáo là sao chép của nguyên cáo!"

Dương Tử Thu nói xong, đã sớm chuẩn bị phương thuốc của nhà họ Lâm đưa lên trước mắt mọi người.

"Phương thuốc của nhà họ Lâm, là phương thuốc tổ truyền, lưu truyền từ xưa cho đến nay, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, mọi người chỉ cần dùng mắt thịt bình thường cũng có thể nhìn ra được sự cổ xưa nồng đạm. Nếu như có thể, tôi kiến nghị mời chuyên gia đến tiến hành kiểm định phương thuốc của nguyên cáo, như vậy mới có thể có sức thuyết phục!"

Dương Tử Thu ăn nói có căn cứ có đạo lý trong chốc lát đã có được cái gật đầu đồng tình của một số lớn người ở đây, nhưng mà sắc mặt Triệu Mai Hương và Lâm Minh Quang cùng những người khác đều trở nên vô cùng khó coi.

Ngay cả Lâm Thanh Di, lúc này trong lòng cũng trở nên thấp thỏm không yên, sợ bản thân mình sẽ thua!

Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Dương Tử Thu nhếch miệng lên nở nụ cười đắc ý, anh ta tin chỉ cần sau khi đem phương thuốc của đôi bên đi tiến hành kiểm định, như vậy quan tòa sẽ rất nhanh thôi sẽ đưa ra kết quả.

"Đồng ý lời đề nghị của bên luật sự nguyên cáo!" Tiếp sau lời nói của Lý Minh Chí, công tác viên tại hiện trường nhất thời bận rộn lên.

Bất luận là đại diện bên nhà họ Lâm, hay là Trịnh Văn Xương, Dương Tử Thu, toàn bộ đều lộ ra nụ cười vui mừng.

Suy nghĩ của bọn họ và Dương Tử Thu đều giống nhau, chỉ cần tiến hành kiểm định chuyên nghiệp, vậy thì bị cáo dù có trăm cái miệng cũng không thể tranh cãi được nữa, đến lúc sau khi họ thắng được tố tụng, thì có thể có được bản quyền của phương thuốc mới và cả quyền sản xuất.

Đặc biệt là nhóm người của Lâm Văn Sang, gần như đã nhìn thấy cảnh tượng sau khi nhà họ Lâm thắng kiện, được nhà họ Trịnh nâng đỡ, một bước bước lên thành gia tộc hạng hai ở Hoan Châu, thậm chí có thể là gia tộc hạng nhất.

"Bà nội, nhìn thấy rồi chứ, chúng ta sắp thắng rồi!"

"Mẹ, lần kiện tụng này chúng ta thắng chắc rồi, mẹ cứ đợi con sói này khóc nức nở đi ạ!"

"Ha ha, ai kêu nó dám ăn cây táo rào cây sung, quả thực không thể nào tha thứ mà!"