Có Chồng Là Thần y

Chương 94: Trang viên của nhà họ Triệu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ông Lý, có phải ông nhầm lẫn rồi không, vừa rồi quản lý nói đây là bức thư pháp có độ mô phỏng cao, sao ông lại thương tâm như vậy? Cuối cùng có một vị khách nhịn không được mà nói một câu.

"Độ mô phỏng cao? Đây là hàng thật!"

Nào biết được, sắc mặt Lý Minh Thành lại trở nên nghiêm nghị, ông ta mạnh mẽ trả lời.

Oanh!

Đám người như bị sét đánh. Vậy mà... là đồ thật? Đặc biệt là người quản lý, căn bản ông ta vẫn đang đắc ý vì cuối cùng cũng bán được bức thư pháp không ai hỏi thăm, bị gác lại không biết bao lâu kia đi, kết quả sau khi nghe được lời nói của Lý Minh Thành, sắc mặt ông ta lập tức biến đổi.

"Ông Lý, ông thật sự xác định đây là hàng thật, mà không phải hàng mô phỏng lại sao?" Một lúc lâu sau mới có người run rẩy hỏi một câu.

"Đương nhiên có thể xác định!"

Lý Minh Thành tức giận trừng mắt liếc đối phương, nói: "Mặc dù bức thư pháp này đã không còn trọn vẹn, không đủ hết được một phần ba, nhưng Lý Minh Thành tôi chìm đắm trong tranh chữ hơn nửa đời người, một chút cũng có thể nhìn ra đây là Tấm bia về sự ra đời của Hoàng Phủ của Âu Dương Tuân!”

Lý Minh Thành nói xong lời này, lại sinh ra một chút hy vọng may mắn, nói với Sở Quốc Thiên: "Chàng trai trẻ, cậu..."

"Ông không cần nhiều lời đâu, tôi không bán." Sở Quốc Thiên vội vàng ngắt lời của đối phương, sau đó lập tức lấy bức thư pháp chuẩn bị rời đi cùng Lâm Thanh Di.

Nhưng hai người vừa ra khỏi tiệm bán đồ cổ thì bị một đám người to con chặn đường.

"Nhóc con, nhặt được đồ tốt đã muốn chuồn đi ngay, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy. Ây, đây là bốn trăm năm mươi triệu, cầm tiền xong thì đi đi!” Người đàn ông trung niên cầm đầu đưa túi nhựa trong tay cho Sở Quốc Thiên.

Nhưng Sở Quốc Thiên nhìn cũng không nhìn, lập tức lạnh giọng từ chối: "Tránh ra."

"Mẹ nó, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, anh Tứ của bọn tạo đã lấy tiền mua bức thư pháp của mày đã là vinh hạnh của mày rồi, đừng cho mặt lại không muốn mặt!"

Sở Quốc Thiên vừa cứng rắn nói xong, một tên to con vạm vỡ đứng bên cạnh người đàn ông trung niên tức giận nói.

Sở Quốc Thiên đối với chuyện này lại bĩu môi khinh thường: "Anh Tứ là ai? Sao tôi lại chưa bao giờ nghe thấy tên người này nhỉ?”

"Ngay cả anh Tứ của bọn tao đều chưa nghe nói qua, mày hỗn cái cọng lông! Tao nói cho mày biết, anh Tứ của bọn tao đi theo anh Hạ, nếu mày còn muốn tiếp tục sống ở khu vực thành phố Hoan Châu thì lập tức thành thành thật thật đem bức thư pháp bán cho chúng ta!"

"Anh Hạ? Hạ Văn Tân à?" Sở Quốc Thiên hung ác nhìn người đàn ông trung niên, cũng chính anh Tứ trong miệng tên to con kia.

Ông Tứ không nghĩ tới Sở Quốc Thiên còn biết đến Hạ Văn Tân, sau khi hơi sững sờ một chút, ông ta lập tức cười lạnh nói: "Không sai, chính là anh Hạ, Hạ Văn Tân!”

"Nhóc con, nếu mày biết tạo theo anh Hạ, thì mày vẫn nên tranh thủ thời gian lấy tiền rời đi đi, miễn cho người khác nói tao ức hiếp mấy tên nhóc con."

Sở Quốc Thiên lắc đầu: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

Ông Tứ lập tức giận dữ: "Nếu người anh em đã không nể mặt mũi, vậy cũng đừng trách tôi lòng dạ độc ác!" Nói xong, ông ta phất phất tay lên, mấy tên thuộc hạ ở đằng sau ông ta lập tức tiến lên vây Lâm Thanh Di và Sở Quốc Thiên ở giữa.

Lâm Thanh Di bị hù dọa đến nỗi mặt mũi trắng bệch, cô chưa bao giờ gặp tình huống như này, trong lúc nhất thời không nhịn được dính sát vào Sở Quốc Thiên.

Sở Quốc Thiên thấy thế, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, nhưng cuối cùng anh vẫn không trực tiếp động thủ, mà lại lấy điện thoại di động ra nói: "Chờ tôi gọi điện thoại cho Hạ Văn Tân."

"Nhóc con, mày cũng đừng giả ngu, số điện thoại của anh Hạ mày cho rằng có là có chắc, vậy cũng xem như tao cũng không có số điện thoại của anh Hạ." Trông thấy Sở Quốc Thiên thật sự móc điện thoại ra, ông Tử không khỏi lạnh giọng giễu cợt một câu.

Rất nhanh, điện thoại đã được kết nổi. Trong điện thoại truyền đến giọng nói không xác định của Hạ Văn Tân: "Anh Sở?"

"Là tôi, có một người xưng là ông Tứ, nói là thuộc hạ của anh, ông ta mang theo một đám người vây quanh tôi và vợ con của tôi." Sở Quốc Thiên đơn giản nói qua tình huống một chút.

"Cái gì?"

Ở bên đầu điện thoại kia, Hạ Văn Tân lập tức luống cuống, anh ta chỉnh lại cảm xúc, sau đó vội vàng nói: "Anh Sở, thật xin lỗi, còn xin anh đưa điện thoại cho Tứ, để ông ta nghe điện thoại được không?"

"Có thể." Sở Quốc Thiên nói xong lập tức đưa điện thoại cho anh Tứ: "Tìm ông."

"Giả vờ y như thật, nhóc con mày không làm diễn viên cũng tiếc thật” Ông Tứ một mặt khinh thường, nhưng vẫn thuận tay nhận lấy: "Alo, mày là ai, mày có biết hay không, tạo là ông Tứ..."

"Quỳ xuống!"

Nào biết được ông ta chưa nói xong được một câu đã nghe thấy tiếng rống giận dữ của Hạ Văn Tân ở đầu bên kia điện thoại.

"Phịch!"

Cái giọng quen thuộc này khiến ông Tứ không chút suy nghĩ mà lập tức quỳ xuống, đám người vây ở xung quanh xem thấy cảnh này, suýt chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Lúc này ông Tứ rốt cuộc cũng biết mình đá trúng tấm sắt, ông ta liên tục không ngừng cầu xin tha thứ Sở Quốc Thiên: "Đại ca, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin anh nói với anh Hạ bỏ qua cho tôi đi!"

Sở Quốc Thiên lắc đầu, cũng không phản ứng lại, anh lấy lại điện thoại di động của mình rồi định rời đi.

"Bịch bịch bịch..."

Bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập từ xa truyền đến gần, Sở Quốc Thiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mấy tên đàn ông mặc áo đen đang nhanh chóng chạy đến phía này.

"Anh Lưu, anh Vương, anh Mã, các người... sao lại tới đây?" Ông Tứ rất nhanh đã nhận ra mấy người đàn ông mặc áo đen này chính là vệ sĩ bên người Hạ Văn Tân, vội vàng chào hỏi một tiếng.

"Ra tay!"

Nhưng ba người cũng không nói nhảm nhiều, sau khi liếc mắt nhìn nhau, đã đánh bại tất cả thuộc hạ của ông Trứ, khiến bọn chúng nằm trên mặt đất.

"Mấy người anh em, các người đang làm cái gì vậy?" Lúc này ông Tứ sợ đến choáng váng, trong lòng có một dự cảm không tốt.

Nhưng vượt quá dự đoán của ông ta là, ba người họ cũng không hề động đến ông ta, mà trực tiếp đi đến trước mặt Sở Quốc Thiên, cung kính nói: "Có lỗi với anh Sở và cô Sở rồi, anh Hạ cũng không nghĩ rằng ông Tứ lại đụng chạm đến một nhà các người, vì để cho mọi người một cậu trả lời, anh Hạ đặc biệt phái chúng tôi tới, mang ông Tứ về nhà dùng gia pháp dạy dỗ, còn hi vọng các người sẽ không tức giận!"

Dạy dỗ bằng gia pháp!

Trong lòng ông Tứ căn bản vẫn có một tia may mắn, nhưng sau khi ông ta nghe được lời nói của ba người nói với Sở Quốc Thiên, hai mắt lập tức trở nên tối đen, ông ta bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.

Sở Quốc Thiên cũng không có bất cứ cái gì là không đành lòng, sau khi nhàn nhạt gật đầu, anh lập tức dẫn Lâm Thanh Di rời khỏi nơi này.

Nhìn bóng lưng ba người một nhà Sở Quốc Thiên đã rời đi, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh một tiếng.

Chuyện này... Người này rốt cuộc là cậu chủ nhà nào đây, thậm chí ngay cả lão đại của một trong tứ đại gia tộc là nhà họ Hạ ở thành phố Hoan Châu cũng phải tự mình phải người tới nói xin lỗi!

Rất nhanh, ba người đã ra khỏitrung tâm mua sắm, cho tới bây giờ Lâm Thanh Di mới bình tĩnh lại được một chút.

Cô biết Sở Quốc Thiên đã từng cứu ông cụ nhà họ Hạ, nhưng cũng không nghĩ tới người nhà họ Hạ sẽ tôn trọng Sở Quốc Thiên như vậy.

Trong nhất thời, cô không khỏi nghĩ