Có Chồng Là Thần y

Chương 96: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chẳng mấy chốc, xung quanh Triệu Mai Hương đã có một đám người vây xem trò vui.

Thấy những người này chỉ trỏ vào mình, Triệu Mai Hương tức đến mặt đỏ bừng, bà muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Lâm Minh Quang nhẹ nhàng kéo lại.

"Thả tôi ra." Triệu Mai Hương tức giận nói.

"Mai Hương, đừng làm to chuyện, hôm nay là mừng thọ tám mươi tuổi của cụ bà, nếu cụ biết chúng ta làm trò cười cho mọi người ở đây không chừng lại trách chúng ta." Lâm Minh Quang nhỏ giọng khuyên nhủ.

Triệu Mai Hương sững sờ, lập tức chút tức giận nói: "Thế tôi phải đứng ở chỗ này để bị người ta cười vào mặt à?"

Sắc mặt Lâm Minh Quang rất khó coi, nhưng trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra cách gì tốt.

"Bố, mẹ, nếu người ta không chào đón chúng ta thì chúng ta đi là được." Trong lúc đôi vợ chồng già đang loay hoay không biết làm gì, đột nhiên Sở Quốc Thiên đưa Lâm Thanh Di đi tới, bế Bảo Nhi từ trong ngực bà ra.

Triệu Mai Hương nhưởng mày, bà chưa kịp nói gì đã nghe thấy người bảo vệ đầu trọc lạnh lùng mỉa mai nói: "Nên cút từ sớm mới phải, nghĩ người nào cũng có thể đến nhà họ Triệu ăn chực à?"

Người bảo vệ đầu trọc khiến những người xung quanh lần nữa cười vang, Sở Quốc Thiên bình tĩnh lấy điện thoại di động ra nói: "Tôi không biết là ai bảo anh ngăn cản chúng tôi vào chúc thọ cụ bà, nhưng không sao, bây giờ tôi quay video hành động của anh, đến lúc đó cụ bà hỏi tới chúng tôi cũng không phải chịu trách nhiệm."

Ánh mắt người bảo vệ đầu trọc bối rồi, anh ta không thể nghĩ tới Sở Quốc Thiên làm như vậy. Cứ cho là Triệu Mai Hương không được người nhà họ Triệu chào đón, nhưng tính tình cụ bà thay đổi thất thường, nhỡ đầu đến lúc thật sự trách mình thì xong đời.

"Được rồi, nếu người ta không chào đón chúng ta vậy thì chúng ta đi thôi." Sau đó Sở Quốc Thiên nhanh chóng quay xong video và nhét vào trong túi.

Ngay lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng hét lớn: "Khoan đã."

Đám người nhìn theo hướng của tiếng hét, chỉ thấy một người đàn ông mặc bộ âu phục đang bước tới.

Nhìn người tới, Triệu Mai Hương cảm thấy kinh ngạc: "Triệu Lỗi?"

Triệu Lỗi thân hình cao lớn, mặc dù mặc một bộ âu phục bình thường nhưng lại khó che đi cơ bắp của ông ta.

Thấy Triệu Mai Hương nhận ra mình, Triệu Lỗi vừa cười vừa nói: "Dì lớn, chủ, hai người làm cái gì vậy, hôm nay là tiệc mừng thọ của bà nội, hai người nhanh chóng đi vào đi."

"Đi vào?" Triệu Mai Hương tức giận liếc qua người bảo vệ đầu trọc, lạnh lùng nói: "Chúng ta cũng muốn đi vào lắm, nhưng có một số người không cho chúng ta tiến vào!"

"Còn có chuyện này?" Triệu Lỗi hơi sững sờ, nhìn theo ánh mắt của Triệu Mai Hương về phía người bảo vệ đầu trọc, trầm giọng hỏi: "Hùng, anh ngăn cản không cho dì và người nhà của dì vào cửa?"

"Không…..... Không có chuyện đó đầu cậu chủ, tôi không biết đây là gia đình của cô Hai, tôi..." Người bảo vệ đầu trọc tên Hùng lập tức sợ hãi, ấp úng, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán.

Triệu Lỗi nhìn thoáng qua Hùng, hừ lạnh một tiếng rồi nói với mấy người

Triệu Mai Hương: "Dì lớn, chú, tất cả là tại cháu không nói rõ ràng, Hùng cũng vừa mới đến nhà họ Triệu của chúng ta nên mới gây ra hiểu lầm to như vậy, dì xem xét một chút, hay là chuyện này coi như xong đi?"

"Coi như xong?" Sở Quốc Thiên bên cạnh lạnh lùng nói: "Dù sao mẹ tôi cũng là cô chủ của nhà họ Triệu, bị một tên bảo vệ làm khó dễ mỉa mai như vậy cứ coi như xong?"

Sắc mặt Triệu Lỗi trầm xuống, lạnh nhạt nói với Sở Quốc Thiên: "Sở Quốc Thiên đúng không? Vậy cậu muốn thế nào?"

Sở Quốc Thiên đã sớm nhìn ra Triệu Lỗi đang diễn kịch với Hùng, việc đã đến nước này, bọn họ còn không có cho một lời giải thích hợp lý, vậy nên lạnh lùng nói: "Rất đơn giản, xin lỗi."

Triệu Lỗi hơi nheo mắt lại, lập tức nhìn về phía Triệu Mai Hương nói: "Dì cả, Hùng là người cháu đưa tới, đã từng đi lính với cháu, cháu biết rất rõ ràng cách làm người của anh ta, sẽ không gây chuyện lung tung, bây giờ mọi người nhất định nói anh ta ngăn cản mọi người, không biết... Mọi người có chứng cứ không?"

Đôi máte Triệu Mai Hương sáng lên, ra hiệu Sở Quốc Thiên lấy ra video vừa nãy quay được.

Thế nhưng sau khi Sở Quốc Thiên lấy ra video, Triệu Lỗi lại buồn cười nói: "Dì cat, không phải cháu không giúp mọi người, chỉ là trong video này Hùng cũng không làm hành động vô lễ gì, không nói lên cái gì cả."

Triệu Mai Hương vội vàng cầm lấy, phát hiện trong video quả nhiên không có quay đến bất kỳ hành động có tính trực tiếp nào, bà tức giận trừng Sở Quốc Thiên một chút, sau đó nhìn về phía Triệu Lỗi, nói: "Vậy chuyện này cứ coi như vậy?"

"Để cháu hỏi khách khứa đứng xem, nếu bọn họ có thể làm chứng cho mọi người, cháu vẫn sẽ giúp mọi người lấy lại công bằng." Triệu Lỗi nói xong nhìn xung quanh một vòng, nói: "Không biết có ai vừa rồi trông thấy Hùng ngăn cản một nhà dì cả tôi vào trong không, xin anh ra làm chứng."

Nhưng chờ nửa phút cũng không có ai lên tiếng.

Người có thể tới đây làm khách, không có ai là người ngốc cả, bọn họ đương nhiên nhìn ra Triệu Lỗi đang cố ý thiên vị người bảo vệ đầu trọc, nói không chừng hành động vừa rồi của người bảo vệ đầu trọc là do Triệu Lỗi ra lệnh.

Gia đình giàu có như nhà họ Triệu loại này, quan hệ trong đó rất rắc rối phức tạp, bọn hắn là người ngoài không dám can thiệp vào. Huống hồ, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít cũng đã được nghe nói chuyện Triệu Mai Hương bị nhà họ Triệu đuổi đi, trong lòng càng thêm không muốn can thiệp vào.

Thấy không có một người nguyện ý đứng ra nói chuyện hộ nhà bọn họ, Lâm Thanh Di không khỏi đi tới trước khuyên nhủ: "Mẹ, hay là thôi đi."

Triệu Mai Hương chấn động, chẳng qua sau đó lập tức thở dài một hơi, nói: "Cũng được, mẹ vẫn nghĩ quá ngây thơ, sớm nên nghĩ đến..."

Giờ phút này, Triệu Mai Hương cũng đã hiểu rõ, một nhà bọn họ bị người ta cố ý coi như khỉ để mua vui.

Thấy mẹ mình đỏ cả mắt, cái mũi Lâm Thanh Di chua xót: "Mẹ.."

"Mẹ không sao, Thanh Di con không cần an ủi mẹ." Triệu Mai Hương hít sâu một hơi, an ủi ngược lại một câu.

Hai mẹ con khiến Lâm Minh Quang và Sở Quốc Thiên cảm thấy rất khó chịu, nhưng ngoài ý muốn là hai người đều không nói thêm gì.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí hết sức khó xử, cuối cùng vẫn là Triệu Lỗi mở lời trước: "Dì cả, chú, nếu mọi người đã từ xa về đây chúc thọ cho bà, như vậy chúng ta cũng không cần chấp nhặt với người giúp việc, không có chuyện gì, nên tranh thủ thời gian đi vào đi."

Triệu Lỗi nói xong, lại xua đám người vây xem đi, sau đó rời đi nơi này.

Đáng tiếc là, mặc dù đám người đã tản ra nhưng chuyện vừa rồi một nhà Triệu Mai Hương bị ngăn cản đã bị bọn họ xem như một chuyện cười rồi truyền ra nhanh chóng.

Một nhà năm người đi vào trong nhà xong lập tức cảm nhận được các ánh mắt mỉa mai từ mọi người, bọn họ không nói gì nhưng trong lòng lại càng thêm khó chịu.

Tìm mấy chỗ ngồi ở tòa nhà tổ chức tiệc, sau đó ngồi xuống, Lâm Thanh Di nghĩ một lát, nhẹ giọng hỏi: