Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 132



Lúc Lục Tĩnh Sanh đi đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, Diệp Hiểu Quân đã tỉnh, nhưng nàng vẫn chưa thể đi vào, như trước chỉ có thể cách tấm kính thủy tinh nhìn cô.

Diệp Hiểu Quân tựa hồ cảm giác được ánh mắt của nàng, ánh mắt dời qua, nhìn nàng.

Thời gian rất lâu Lục Tĩnh Sanh cũng không có rời đi.

Cho dù là không thể nói chuyện, chỉ cần trông thấy Diệp Hiểu Quân ở đằng kia nàng đã cảm thấy an tâm, chỉ cần cô còn ở đây.

Nàng hỏi ý kiến bác sĩ về phương án trị liệu sau này đối với trường hợp của Diệp Hiểu Quân, bác sĩ nói phải tiếp tục ở lại phòng bệnh chăm sóc đặc biệt một đoạn thời gian, đợi tình trạng của cô có chuyển biến tốt đẹp một chút sẽ chuyển tới phòng bệnh thường.

Lục Tĩnh Sanh để Sài Trăn tiếp tục chăm sóc Diệp Hiểu Quân, có chuyện gì điện thoại cho nàng. Nàng mang tiểu Quý đi kiểm tra một chút, xử lý miệng vết thương.

Tóc Tiểu Quý bị Bạch Tô cào xuống một chút, đụng vài cái cũng rất đau, quần áo nhếch lên, sườn eo là một mảnh tím xanh, nhìn qua có chút dọa người. Bất quá không có bị thương xương cốt, Lục Tĩnh Sanh cũng không trở ngại, cái cằm bị đụng lại cọ xát với nền đất, tróc da, y tá kiểm tra khử trùng xong, giúp nàng băng lại, tiểu Quý nhìn nàng cười to, nói boss biến thành ông già Noel rồi.

Lục Tĩnh Sanh mệt mỏi không còn khí lực nói giỡn, bàn tay sưng rõ to, làm cho nàng nhớ tới một quyền đã từng đối với Ngu Minh Đình, đúng là nhận lại hậu quả giống nhau.

Lúc cùng Bạch Tô giao chiến là súng thật đạn thật, lúc ấy bị họng súng chỉ vào cũng có hốt hoảng, chẳng qua là hoàn toàn không nghĩ tới sẽ chết cho nên còn có thể tìm cách phản kháng, cuối cùng cũng phải nhờ tới tiểu Quý cùng nhau phối hợp ăn ý mới có thể đem Bạch Tô chế trụ —— Bạch Tô nhất định là có chút khinh địch mới bị lật thuyền trong mương. Bây giờ nghĩ lại thật nghĩ mà sợ, nếu như không cẩn thận trúng đạn thì sao? Đầu óc nở hoa đủ cho đời nàng tiêu tùng. Hiểu Quân tỉnh lại phát hiện nàng chết rồi, hẳn là rất khổ sở.

Chân Lục Tĩnh Sanh vẫn còn mềm nhũn, bàn tay cũng một mực phát run, nhưng trong lòng phẫn nộ cũng không có đem người này biến mất.

Từ nhỏ nàng cũng không sợ qua ai, chuyện này là Đường Cảnh Lộ ra tay trước, dùng mạng người kích hỏa, bây giờ hỏa khí bay ngút trời cao, ai cũng không có đường lui, đại gia cũng đừng có sợ chết, hãm không được xe liền cứng đối cứng a.

Lục Tĩnh Sanh đến bệnh viện thăm Diệp Hiểu Quân, thuận tiện kiểm tra thương thế xong muốn cùng Đồng Ấu Ninh tụ hợp, thời điểm gần đi ra khỏi bệnh viện, Lý Ái Lan vội vàng chạy đến.

"Mẹ... Sao mẹ lại tới đây." Lục Tĩnh Sanh dừng bước.

Khuôn mặt Lý Ái Lan hiện rõ vẻ mặt lo lắng, bước nhanh đi tới hai tay đỡ lấy cánh tay của Lục Tĩnh Sanh: "Trần thúc nói Bác Triển xảy ra hoả hoạn, con bị thương, mẹ từ trong nhà chạy tới trên đường kẹt xe bây giờ mới đến... Tráng Tráng, con bị thương chỗ nào? Đã kiểm tra cẩn thận chưa?"

Lục Tĩnh Sanh cùng Lý Ái Lan đã chiến tranh lạnh được một khoảng thời gian. Lý Ái Lan cá tính quật cường hiếu thắng, ở trước mặt con gái cũng không tỏ mềm yếu, nhưng dù sao cũng là thân sinh cốt nhục, nghe được tin con gái bị thương Lý Ái Lan đều lo lắng muốn điên rồi, chiến tranh lạnh là cái gì, kiêu ngạo là cái gì đều ném ra sau đầu, bà chỉ cần tận mắt nhìn thấy con gái không có việc gì.

Lục Tĩnh Sanh nhìn bà như vậy, tâm cũng mềm mỏng, thấp giọng nói: "Đã kiểm tra qua, con không sao, có chút vết thương ngoài da mà thôi... Không cần lo lắng."

Lý Ái Lan nhìn nàng, trong mắt đều là nước mắt, lặng lẽ hít mũi một cái: "Không có việc gì là tốt rồi... Công ty thôi mà, không sao, đốt đi lại xây mới. Mấu chốt là người giữ lại, mới có hi vọng."

Lục Tĩnh Sanh gật gật đầu, cũng có chút lúng túng: "Mẹ, con còn có chút việc, chậm chút thời điểm lại về nhà tìm mẹ..."

Lục Tĩnh Sanh muốn từ bên người bà đi qua, Lý Ái Lan ngăn trở cánh tay nàng, Lục Tĩnh Sanh quay đầu lại.

"Đừng nóng vội, mẹ còn có chuyện muốn hỏi con." Lý Ái Lan nói, "Con nói với Trần thúc, nghĩ mọi cách tìm ra Đường Cảnh Lộ, giết con bé, đúng không?"

Không có gì phải che dấu: "Vâng."

Lý Ái Lan suy nghĩ một chút, nói: "Ba của con ở bãi đỗ xe chờ con, có chuyện nói cho con."

"Con không có gì phải nói với ông ấy." Nhắc tới Ba ba, đã từng là người mà nàng rất kính trọng, hiện tại nhớ tới thật là làm cho người ta bật cười.

Lý Ái Lan không có lại nói tiếp, nhìn Lục Tĩnh Sanh đi vào thang máy, tiểu Quý hướng Lý Ái Lan ân cần thăm hỏi rồi bước vào theo.

"Con không thể không đi?" Giọng nói Lý Ái Lan gần như là cầu khẩn, Lục Tĩnh Sanh chưa bao giờ thấy qua bà như vậy.

Nữ nhi của mình, chính mình hiểu rõ nhất, Lục Tĩnh Sanh là người ăn mềm không ăn cứng, mình cứng rắn nàng cũng sẽ càng đối với mình cứng hơn, nhưng nếu như mềm xuống, nàng khả năng cũng sẽ mềm lòng. Lục Tĩnh Sanh đúng thật mềm lòng, Lý Ái Lan tuy rằng ý đồ can thiệp cuộc sống của nàng, nhưng nói đến cùng Mẹ rất yêu nàng, nàng không muốn làm cho bà lo lắng.

Người tới trên đời này là ba mẹ dạy nói, dẫn dắt lối đi, che chở cho con trưởng thành, nhưng không thể bảo hộ con cả đời.

Trên đường nhân sinh cạnh tranh kịch liệt, yêu hận tình cừu, đao quang kiếm ảnh đều phải dựa vào bản thân nàng chống đỡ.

"Đừng lo lắng." Lục Tĩnh Sanh suy nghĩ cũng chỉ lưu lại những lời này.

Nàng tất nhiên sẽ không việc gì, nàng làm sao có thể thua.

Đi vào bãi đỗ xe hướng đi tới xe mình, dưới ánh đèn lờ mờ có người đứng ở bên cạnh xe của nàng.

Là Ba ba nàng, Lục Trường Tuấn.

Lục Trường Tuấn trải qua mười mấy năm trên cơ bản không thay đổi, một bộ mắt kính tròn, tóc ngắn ngủn, đứng ở đấy lưng thẳng rất thẳng, hai tay có thói quen chắp tại sau lưng, chờ người khác nói trước mình mới mở lời.

Thói quen cùng sở thích của hắn có thể bảo trì theo thời gian rất lâu, được bảo dưỡng mà nên, thời gian ở bên hắn cứ như là dừng lại.

Lục Trường Tuấn một chút cũng không thay đổi, nhưng giờ phút này Lục Tĩnh Sanh nhìn hắn thế nào cũng đều cảm thấy lạ lẫm. Từ ngũ quan lộ ra một cỗ cảm giác làm cho người ta chán ghét, làm ra bất luận biểu lộ cũng đều rất dối trá.

Lục Tĩnh Sanh đưa ánh mắt dời đi, vượt qua hắn muốn lên xe.

"Tĩnh Sanh." Lục Trường Tuấn gọi lại nàng, "Con thật sự muốn làm như vậy?"

Lục Tĩnh Sanh không có trả lời.

"Trần thúc đã rửa tay gác kiếm nhiều năm, một câu của con muốn hắn nhặt lên nghiệp cũ, người nhà của hắn lại phải nơm nớp lo lắng. Con biết chuyện này phát triển tiếp sẽ biến thành cái dạng gì không? Con là để Trần thúc giết người... Trần thúc nhìn con lớn lên, con thật sự muốn làm như vậy?"

Lục Tĩnh Sanh: "Ba lo lắng là Trần thúc, hay là người khác? Nếu như Trần thúc không làm, con còn có người khác để chọn, ba bảo chú ấy tự mình đến nói với con." Nói xong làm bộ muốn lên xe, Lục Trường Tuấn giữ chặt cửa xe, hốc mắt đỏ lên nói:

"Đúng, đều là lỗi của ba, ba không có nghĩ đến năm đó nhất thời xúc động sẽ gây nên mầm mống tai vạ lớn như vậy. Bởi vì còn thêm chị gái của con, chuyện này ba vẫn một mực không biết rõ tình hình..."

"Chị gái?" Lục Tĩnh Sanh hỏi lại, "Cái gì gọi là chị gái, không phải ông tùy tiện ở bên ngoài truyền bá rồi có thể dẫn về nhà để cho tôi gọi chị chứ, tôi không có loại chị thế này. Tôi mặc kệ ông có biết hay không biết, chuyện này không có quan hệ gì với tôi, chuyện này là cô ta hướng tôi khiêu khích, động thủ đả thương người thân cận nhất của tôi, đó là truy sát muốn lấy mạng đối phương đấy. Việc này, ông tìm nhầm đối tượng thuyết giáo rồi? Trở về nói cho con gái của ông biết, kêu cô ta trốn cho kỹ vào đừng để tôi bắt được, tôi nhất định ăn miếng trả miếng."

Lục Trường Tuấn còn muốn nói tiếp cái gì, Lục Tĩnh Sanh giữ một bên cửa, ra lệnh tiểu Quý: "Lái xe!"

Tiểu Quý nhìn Lục Trường Tuấn tại gõ cửa sổ xe không biết đang nói cái gì, boss không thể không nghe a... Cho dù đối phương là ba ba của boss cũng chỉ có thể đắc tội, dù sao cũng là boss phát tiền lương cho nàng.

Lục Tĩnh Sanh đã từng nói qua không ít ngoan thoại, không có lần nào khó chịu giống như lần này.

Lúc rời khỏi bãi đỗ xe, nhìn vào kính chiếu hậu trông thấy Lục Trường Tuấn đứng ở tại chỗ, hai tay rủ xuống bên người, bỗng nhiên như già đi cả chục tuổi.

Trong lòng mỗi người đều có thần chi, một cái tượng mẫu trên đường trưởng thành. Đối với người trong nước không có tôn giáo tín ngưỡng mà nói, có lẽ ba mẹ chính là tín ngưỡng.

Tại lúc Lục Tĩnh Sanh bỏ qua Lục Trường Tuấn, thần chi trong nội tâm ầm ầm sụp đổ. Giống tại trên mặt biển sóng to gió lớn bỗng nhiên mất đi ngọn hải đăng, trong rừng bị mất sáng. Tín nhiệm cùng cố chấp trở nên rất buồn cười, xã hội hiện đại là một đài tháp tạo thành từ lợi ích cùng tiền tài chồng chất, tất cả mọi người đều cố gắng leo lên —— vấn đề này, trước kia nàng đã rõ ràng, hiện tại càng thêm vững tin.

Đi cùng với khổ sở, bỗng nhiên lại như là đi vào hoàn cảnh mới, trông thấy địa phương không đồng dạng như vậy, đã có thêm những mục tiêu mới dẫn dắt —— nảy ra từ chính nội tâm của nàng.

—————————————–

Từ bệnh viện B thành đến nam ngoại ô F thành cần hai giờ lái xe, chờ tới khi Lục Tĩnh Sanh dựa theo hướng dẫn của Đồng Ấu Ninh đến được điểm hẹn, có một nam nhân dẫn nàng cùng tiểu Quý xuyên bãi đỗ xe hỏng từng chút một lách qua đi sâu vào bên trong.

Trăng tròn cự lớn treo ở đỉnh đầu, mây đen mỏng manh từ từ lướt qua ánh trăng, tiểu Quý vô thức mà nhìn ngược lại, tổng cảm thấy ở trong chỗ sâu tối tăm có người nhìn chằm chằm vào các nàng.

Trong phòng cũ nát có một chiếc đèn treo, cửa sổ ngói rất thấp, ánh sáng ảnh hưởng, cả căn phòng làm cho người ta hỗn loạn. Nam nhân đá văng cái thảm bẩn thỉu, đem cửa ngầm kéo ra, mời Lục Tĩnh Sanh cùng tiểu Quý xuống dưới.

Không nghĩ tới tại một nơi tan hoang như vậy mà phía dưới lại xây dựng được một căn phòng tráng lệ khác, Đồng Ấu Ninh cùng Thời Tuyết Thụ ngồi ở trên ghế sofa, nhìn Lục Tĩnh Sanh vừa đến, dẫn nàng tiếp tục đi vào trong.

Cách một mặt thủy tinh ngăn cách, Bạch Tô ngồi ở trên một cái ghế giữa phòng, trong phòng nhỏ cũng chỉ có một cái ghế cùng ổ khóa, mắt Bạch Tô bị vải đen bịt lại, ngồi ở trên mặt ghế. Thành ghế rất đơn sơ, do ba côn sắt tạo thành, hai tay nàng bị còng cùng một chỗ, còng tay vòng qua thành ghế, đem hai tay một mực cố định tại sau lưng. Mắt cá chân cũng bị khóa lại, hợp với ổ khóa gắn tưởng. Áo blue trắng của Bạch Tô đã nhìn không ra hình dạng ban đầu, mất trật tự mà treo ở trên người nàng, lộ ra một bên bờ vai. Trên người nàng có vài đạo vết roi, mỗi đạo đều rịn ra máu thịt, áo khoác bị vết máu nhiễm đỏ loang lổ từng điểm.

Trong phòng phát ra ánh sáng màu đỏ, toàn thân Bạch Tô đổ mồ hôi, quần áo dính tại bên người, tóc bị mồ hôi thấm thành một đám, bờ môi cũng khô nứt chảy máu.

Đồng Ấu Ninh nói: "Nhiệt độ trong phòng là trên dưới bốn mươi lăm độ, tạm thời không có lấy mạng của nàng, chẳng qua là làm cho nàng khó chịu. Cô gái này cùng nam nhân kia giống nhau, xương cốt cứng rắn miệng đủ kín, chính là không nói ra tung tích của Đường Cảnh Lộ. Đánh cũng đã dùng, nhưng chỉ chầm chậm hao tổn. Phía bên kia còn có phòng lạnh, chút nữa còn có thể đem nàng ném vào đấy."

Lục Tĩnh Sanh nói với tiểu Quý: "Em đi ra bên ngoài chờ tôi."

"Dạ? A... vâng." Tiểu Quý nghe lời đi ra ngoài, trước khi đi ra ngoài nhìn thoáng qua các loại hình cụ trên tường, chỉ dùng mắt nhìn mà đã cảm thấy đau tới chân tơ kẽ tóc, tranh thủ thời gian bước nhanh chân đi ra ngoài.

Lục Tĩnh Sanh chuyển thêm cái ghế đi vào căn phòng, kéo xuống bịt mắt của Bạch Tô, ngồi vào đối diện nàng.

Bạch Tô sớm đã hư thoát, cộng thêm vết thương trên người, đổi lại người khác chỉ sợ đã sớm đầu hàng, nàng thế nhưng vẫn không nhúc nhích, sau khi bịt mắt được kéo xuống ánh mắt cũng không hề thay đổi, không nhìn Lục Tĩnh Sanh, chỉ nhìn chằm chằm mặt đất.

Lục Tĩnh Sanh: "Đường Cảnh Lộ ở nơi nào?"

Bạch Tô vẫn không nhúc nhích.

"Cô nói, cô chẳng qua là lấy tiền làm việc, không cần phải ở chỗ này cùng chúng tôi hao tổn, mục tiêu của chúng tôi cũng không phải cô. Cô vẫn luôn có liên hệ với Đường Cảnh Lộ, nói ra cô ta ở chỗ nào, chúng tôi sẽ không thương tổn cô."

Bạch Tô như trước không động đậy, tựa như con rối không có sinh mệnh.

Đồng Ấu Ninh đi đến sau lưng Bạch Tô, đem một vòng da vòng tại trên cổ của nàng, cúi thấp người, tại bên người nàng nói: "Cô gái xinh đẹp như vậy làm sao lại suy nghĩ không thông vậy? Không muốn để cho bản thân ít thống khổ sao. Muốn giày vò người, tôi đây còn rất nhiều phương pháp, rất nhiều, cũng đã lâu không được dùng. Tôi vẫn cảm thấy cô gái là để người ta thương, nhưng cô thật giống như là không cho như vậy? Trò chơi bắt đầu, hy vọng cô có thể cùng chúng tôi chơi đến cuối cùng."

Bạch Tô như trước không động.

Đồng Ấu Ninh đem một sợi xích sắt kẹp tại vùng da trên khuy áo nàng: "Chịu không được thì nói, nhớ phải mở miệng."

Trong tay đột nhiên thi lực, khóa sắt bị nàng xuống túm, đầu Bạch Tô lập tức ngửa ra sau.

Lục Tĩnh Sanh đem thùng mở ra, xuất ra một chồng giấy, lần lượt từng cái một tách ra thấm trong nước, ngấm nước xong trải tại trên mặt Bạch Tô.

Từng tờ từng tờ xếp chồng lên nhau, Bạch Tô hít thở càng ngày càng khó khăn, hít thở không thông làm cho thân thể nàng không chịu được mà run rẩy, trong cổ họng phát ra âm thanh khó nhịn, khóa sắt bị nàng gõ kêu loảng xoảng.

Sau ba phút đem giấy lấy ra, Bạch Tô từng ngụm từng ngụm cố hít thở, đối với dưỡng khí trước mặt ai cũng không thể làm giả được.

Lục Tĩnh Sanh hỏi: "Đường Cảnh Lộ, ở đâu?"

Ngực Bạch Tô kịch liệt phập phồng, cười lạnh một tiếng, một búng máu nôn ra tại trên gương mặt Lục Tĩnh Sanh.

Lục Tĩnh Sanh đem máu lau đi, Đồng Ấu Ninh lần nữa đem khóa sắt xuống, tiếp tục phủ giấy.

- --------------------

Mọi người thông cảm nha, dạo này mình lo làm kịch truyền thanh, Phong Uyển Nhu và Dương Tiểu Thảo á, nên post truyện sẽ chậm lại một chút, và kỳ 1 Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng sắp có rồi, hi vọng mọi người nhớ vào xem nha. Cám ơn mọi người nghe mình lãi nhãi.