Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 76



Mục đích đêm nay của Lý Ái Lan rất rõ ràng, chính là muốn đến chỗ Lục Tĩnh Sanh nhìn cho rõ ràng.

Kỳ thật trong nội tâm nàng sớm từ lúc còn trong rạp hát đã nắm rõ chân tướng từng sự việc rồi, trong lòng nàng cùng Lục Tĩnh Sanh, Diệp Hiểu Quân đều thập phần rõ ràng, còn kém một tầng cửa sổ trước mắt.

Nhìn thái độ Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân, như là muốn dàn xếp ổn thỏa, nhưng nàng lựa chọn xuyên phá.

Lục Tĩnh Sanh lái xe, toàn bộ hành trình cùng Lý Ái Lan không có trao đổi.

Nàng lần đầu tiên cảm thấy phải coi mẹ mình là đối thủ cạnh tranh, như một người xa lạ.

Rất dứt khoát đi lên lầu, vào nhà.

Con mèo nhỏ Tráng Tráng nằm dài thân chờ đợi, chế độ cho ăn tự động thiết lập tốt rồi cũng không có dùng, mỗi khi ăn xong liền rất nhanh đói bụng. Vừa nghe thấy tiếng bước chân biết rõ chủ nhân trở về, meo meo mà đạp đạp chạy đến cửa ra vào, mãnh liệt dừng lại.

Tiếng bước chân hôm nay tựa hồ có chút khác biệt, lỗ tai tiểu tráng tráng hướng cửa nhà hóng hớt, cửa vừa mở ra, quả nhiên có người lạ, tiểu Tráng Tráng nhanh như chớp chạy đi, chui vào phía sau tủ TV. Cái đuôi nhỏ quẫy động trái phải, rồi biến mất.

Lục Tĩnh Sanh cùng Lý Ái Lan đều nhìn thấy.

Bồn ăn cho Mèo, WC của mèo công khai mà bày trong phòng khách, ngoài tủ giày là hai đôi dép kiểu dáng giống nhau chỉ khác biệt về màu sắc đặt ngay ngắn, trong tủ thủy tinh có vài lọ nước hoa, có 2 lọ là nhãn hiệu mà Lục Tĩnh Sanh chưa bao giờ dùng. Áo khoác móc bên cửa ra vào cũng có chiếc size nhỏ không phải size của Lục Tĩnh Sanh, trên ghế sofa còn có hai tệp kịch bản chưa kịp dọn dẹp, trên mặt giấy là ba chữ "Diệp Hiểu Quân".

"Con gạt ta." Lý Ái Lan đưa lưng về phía Lục Tĩnh Sanh, thanh âm ẩn giấu tức giận nói, "Con rõ ràng gạt ta."

Một viên Hoả lực hướng đầu Lục Tĩnh Sanh lướt qua, một buổi đêm vốn nên tốt đẹp đột nhiên xuất hiện biến cố quấy rầy, mà nàng vẫn là có thể chuẩn bị tốt đối mặt với chất vấn của Lý Ái Lan, gió lạnh chợt nổi lên, thổi tới cửa sổ lộp độp, cũng thổi tới căng thẳng trong lòng Lục Tĩnh Sanh.

"Suốt buổi hòa nhạc, mẹ đều ngồi phía sau hai đứa, vẫn luôn quan sát cả hai. Con nói quan hệ của con cùng nàng không có gì, con gạt ta."

Lời này vừa ra, Lục Tĩnh Sanh ngược lại không có thấp thỏm. Nàng luôn luôn không có trốn tránh những chuyện đã xảy ra, Lý Ái Lan gần như đã nắm rõ rồi, nàng cũng lười đi tạo cảnh thái bình giả tạo. Trong đầu nhanh chóng hiện lên khả năng Lý Ái Lan hùng hổ dọa người, tìm ra cách đối phó thích hợp nhất, dùng giọng điệu gì, tư thái nào để đón tiếp trận chiến đấu này, trong khoảng thời gian ngắn nhất nàng cần đem tất cả chuẩn bị cho tốt.

Lục Tĩnh Sanh nhắm mắt lại, lại mở ra: "Mẹ đều nhìn thấy, vậy mẹ muốn như thế nào?"

Lý Ái Lan quay đầu lại, mẹ con đối mặt.

Lục Tĩnh Sanh vận sức chờ phát động, Lý Ái Lan sóng yên biển lặng.

"Ta không muốn như thế nào." Lý Ái Lan bỗng nhiên bình thản nói, "Ta chỉ muốn cùng con nói một chút."

"..."

Như là hiểu rõ tính tình cứng rắn từ mình đều di truyền hết cho nữ nhi, Lý Ái Lan đối với tâm tư của con gái cũng là lòng dạ biết rõ. Nàng hiểu rất rõ tính cách Lục Tĩnh Sanh, từ nhỏ chính là ở đâu có áp bách thì ở đó có phản kháng, bắt nàng đi hướng đông, nàng đều có thể ngạnh cổ giống như hy sinh anh dũng mà phải đi hướng tây.

Vào lúc này, ngược lại dùng chính sách dụ dỗ càng có tác dụng.

Lý Ái Lan để cho Lục Tĩnh Sanh nấu nước pha trà, tuy nói muốn hảo hảo nghiêm túc thảo luận, nhưng nàng không vội.

Lúc này bên ngoài gió nổi lên, nhiệt độ buổi tối hạ thấp đến lợi hại. Bà biết rõ Diệp Hiểu Quân giờ phút này tuyệt đối không có chỗ nào để đi, nếu như trêu chọc tới con gái Lý Ái Lan bà đây, cũng đừng ngại gió lạnh rét thấu xương.

Lý Ái Lan bưng chén trà chậm rãi nhấm nháp, nhưng Lục Tĩnh Sanh lại như ngồi trên đống lửa.

Diệp Hiểu Quân không mang tiền cũng không mang điện thoại, không liên lạc được nàng. Nàng có lẽ còn có một chút tiền lẻ có thể ngồi giao thông công cộng trở về, nhưng nàng vẫn không thể vào cửa được. Vừa rồi mắt nhìn dự báo thời tiết, thực sự nhiệt độ đã giảm xuống dưới không độ, hôm nay đi nghe hòa nhạc hai người mặc cũng không nhiều, Diệp Hiểu Quân chỉ mặc kiện áo nhung cùng khoác thêm áo khoác mỏng bên ngoài, căn bản không cách nào chống cự cái rét.

Lời thề son sắt lúc trước khi kêu nàng tới ở chung, chưa được bao lâu đã khiến cho nàng lâm vào loại cục diện này...

Lục Tĩnh Sanh rất khó qua, bàn tay nắm chặt, hết lần này tới lần khác đem nàng kẹp ở giữa.

Nếu như thái độ Mẹ ác liệt một ít, có lẽ nàng có thể trực tiếp đóng sập cửa đi. Nhưng Mẹ nàng hết lần này tới lần khác bày ra vẻ mặt ôn hoà...

"Ta biết rõ, con đối với cảm tình loại này sẽ có tò mò." Lý Ái Lan nhấp một miếng trà, cuối cùng nghiêng đầu: "Đừng cho là ta già thật rồi, qua nhiều năm như vậy con cùng nam sinh nào từng có mập mờ, ước hẹn gì đó, toàn bộ ta đều biết rõ. Ta nhìn ở trong mắt, tự nhiên rõ ràng con hoàn toàn không hề có thực sự động tâm qua, vẫn một mực chơi đùa, con căn bản không biết cảm tình là cái gì. Lần này con cũng chỉ là tò mò, cũng chỉ là đang vui đùa thôi."

Lục Tĩnh Sanh đem trà rất tự nhiên đổ vào chén, đè nặng tâm tình lo lắng trong lòng tận lực bình tâm theo sát Lý Ái Lan nói: "Con không cảm thấy kinh nghiệm bản thân sẽ quyết định trình độ trải nghiệm sự việc nào đó. Có bao nhiêu đạo diễn nổi danh từng ở trong tổ kịch chỉ là vai phụ, nhìn người khác quay chụp, lần đầu tự mình chỉ đạo có thể đánh ra tác phẩm xuất sắc."

Lý Ái Lan khẽ cười một tiếng: "Tráng Tráng, con là thấy mình có năng khiếu trên phương diện tình cảm sao?"

Lục Tĩnh Sanh hỏi ngược lại: "Cảm tình cần có năng khiếu sao?"

"Tráng Tráng, con tự hỏi chính mình xem, con thật sự đem chuyện này là thật? Con thật sự ưa thích vị Diệp tiểu thư này sao? Con chẳng qua là mang tâm tình hiếu kỳ mà làm nên chuyện này, con là con gái của ta, ta hiểu rõ con."

Lục Tĩnh Sanh đang muốn mở miệng cãi lại, Lý Ái Lan không cho nàng cơ hội, bà nói tiếp: "Coi như là con thực sự có cảm tình đi, nhưng con cùng Diệp tiểu thư vô luận từ gia cảnh hay vẫn là hoàn cảnh phát triển mà nói đều là hoàn toàn bất đồng. Các con thật có thể đi tới cùng sao? Giá trị quan của các con nhất trí? Chẳng qua là con ở cùng Ấu Ninh quá lâu, khiến cho con tiếp thu một cái dị loại quan hệ, con cảm thấy thú vị, đều muốn thăm dò. Chờ thú vị mới mẻ đi qua, con ngay cả nhìn cũng sẽ không muốn nhìn đến nàng. Đến lúc đó con có tổn thương hay không chưa nói đến, người bị tổn thương sâu nhất sẽ là Diệp tiểu thư."

Lục Tĩnh Sanh trong lòng biết rõ trong một chốc một lát nàng rất khó nói cho Lý Ái Lan thay đổi cách nhìn đối với đoạn tình cảm của nàng cùng Diệp Hiểu Quân, nhưng vẫn nhịn không được mà nghĩ nên vì chính mình giải thích đôi câu: "Mẹ làm sao có thể xác định con chính là muốn tìm mới mẻ, muốn vui đùa một chút? Ý nghĩ của con chẳng nhẽ con còn không biết?"

Lý Ái Lan: "Con xem cái tính cách này của con đi, xúc động nhất thời mà đưa ra quyết định còn chưa đủ nhiều? Ta và Ba ba con phân phó qua con nhiều lần như vậy, con có thật sự cẩn thận bình ổn tinh thần ngẫm lại chưa? Tốt, con nói ý nghĩ của bản thân con rõ ràng, chúng ta đổi lại góc độ mà nói, con có thể biết rõ suy nghĩ trong đầu người khác sao?"

"Mẹ có ý gì?"

"Diệp tiểu thư kia ah, là rất có năng lực, đã viết vài bộ điện ảnh đắt khách rồi a, còn đạt tới đề cử giải thưởng Kim Đồng hạng mục biên kịch xuất sắc nhất." Lý Ái Lan cười lạnh, "Nếu như ta nhớ không lầm, mấy bộ điện ảnh đắt khách nàng viết ra đều là xuất từ đầu tư của con a. Ta hỏi con, nếu như nàng thật sự có bản lĩnh lớn như vậy, tại sao phải sau khi gặp con mới từ trong tay con đứng lên đây? Là vàng tất sẽ tỏa sáng, nàng làm sao lại cần phải có con mới có thể tỏa sáng?"

Lục Tĩnh Sanh rút cuộc nhịn không được bộc phát: "Mẹ, ngài làm sao lại có thể đem người nghĩ xấu xa như vậy!"

Lý Ái Lan lại giống như là muốn cắn chết Diệp Hiểu Quân, bỗng dưng trở mặt: "Con gái, loại sự tình này ta thấy nhiều rồi, nhìn thấu, trong nội tâm nàng nghĩ cái gì ta là rõ ràng. Chẳng qua, đối với nàng mà nói con chỉ là một cái đòn bẩy để đi tới con đường cao tốc rộng lớn, cho dù có tuôn tới loại xe rách nát như nào đều có thể chạy như bay."

Bóng lửa trong đầu nàng càng lúc càng lớn, sau một khắc muốn biến thành liệt hỏa hừng hực.

Lục Tĩnh Sanh trầm mặc ba giây đồng hồ, cố gắng khắc chế đè xuống tâm tình phẫn nộ: "Con không muốn cùng mẹ nhao nhao. Mẹ đêm nay ở chỗ này đúng không, con đi đây."

Nói đi là đi, Lý Ái Lan gọi lại nàng, thần sắc khôi phục thành như trước bình thản, chậm rãi mà từ trên ghế salon đứng dậy: "Được rồi, mùa đông lạnh như vậy con còn chạy đi đâu? Ta đi, con ở lại. Đem Diệp tiểu thư của con cũng tiếp trở về đi."

Lục Tĩnh Sanh đứng ở cạnh cửa không có quay đầu lại cũng không nhúc nhích.

Lúc Lý Ái Lan đi thoáng qua nàng, nói: "Nếu như chuyện này bị Ba ba con biết, hắn sẽ có bao nhiêu khổ sở."

Lý Ái Lan biến mất trong thang máy, bốn phía yên tĩnh giống như là lúc đầu, tất cả xảy ra đều chỉ là tà vật.

Lục Tĩnh Sanh thừa nhận, trong khoảng thời gian này nàng có chút quá đắc ý.

Sự nghiệp thành công, yêu đương tiến triển, cho dù là trên đường đi có không ít yêu ma quỷ quái, cũng bị nàng từng cái chém xuống ngựa. Nàng tự tin đường làm quan của nàng rộng mở, lại quên con mắt người nhà vẫn luôn sau lưng dõi theo nàng, đạo đức xã hội sẽ đè ép tới nàng.

Diệp Hiểu Quân để tâm suy nghĩ.

Lúc Lý Ái Lan nói muốn Lục Tĩnh Sanh đưa bà đi về nhà, Diệp Hiểu Quân đã cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy.

Nàng bắt kịp chuyến xe cuối, lúc còn cách căn hộ Lục Tĩnh Sanh khoảng 1,5 km nàng xuống xe, từ từ mà đi bộ về. Từ xa nhìn thấy cửa sổ căn hộ, đèn vẫn còn sáng.

Nàng không có lập tức lên lầu, dừng tại một cửa hàng tiện lợi mua một lon cà phê nóng, đứng ở cửa tiệm chờ.

Cũng là có chút ít không may, tuyết lại rơi.

Diệp Hiểu Quân muốn quay vào trong cửa hàng tiện lợi, nhân viên cửa hàng nói xin lỗi, cửa hàng phải đóng cửa.

Không có tiền cũng không có điện thoại, cho dù có điện thoại, nàng cũng không muốn đi phiền phức bất cứ người nào.

Tại trong cái thành phố này nàng không có một vị bằng hữu nào có thể cho nàng mặt dày đi quấy rầy.

Đem cà phê uống hết, nàng suy nghĩ, có phải hay không cũng nên kết giao một cái hảo hữu, một cái bạn thân? Tựa như Lục Tĩnh Sanh cùng Đồng Ấu Ninh như vậy, lúc không may gặp rủi ro cũng có thể vùi đầu vào cái ôm ấm áp của đối phương.

Diệp Hiểu Quân thừa nhận cá tính bản thân có vấn đề, cho nên một mực không có bằng hữu cố định. Cha mẹ ly dị, mẫu thân mất, nàng không vui vẻ.

Nhưng nếu so với những người xui xẻo hơn thì nàng vẫn còn sống được rất tốt, những người đó hiểu được quên đi bi thương, ôm lấy hạnh phúc.

Phá vỡ màn đêm, Lục Tĩnh Sanh thở hồng hộc xuất hiện ở trước mặt nàng, mái tóc dài luôn chải chuốt cẩn thận lúc này dính không ít bông tuyết, tóc mái ngang trán đều rối loạn, lộ ra có chút buồn cười, lại rất đáng yêu.

"Chị quả nhiên ở đây, tôi không nghĩ tới mẹ của tôi lại đột nhiên muốn theo tới trong nhà..." Lục Tĩnh Sanh còn chưa bình ổn hơi thở liền lo lắng mở miệng, Diệp Hiểu Quân bỗng nhiên ôm lấy nàng, vội vàng không kịp chuẩn bị.

Áo khoác của nàng rất mềm, có mùi nước hoa quen thuộc.

Hai tay giấu ở trong tay áo, vòng ôm eo của nàng, khuôn mặt cũng muốn vùi vào trong ngực của nàng.

Lục Tĩnh Sanh ngẩn người, cũng đem nàng ôm lấy: "Như thế nào bỗng nhiên làm nũng đây..."

Thật đáng yêu, trên mặt nong nóng, ngay cả tâm cũng muốn tan chảy.

"Tĩnh Sanh." Diệp Hiểu Quân như vậy gọi tên nàng.

"Sao?"

Khuôn mặt Diệp Hiểu Quân còn buồn bực chộn tại trong cổ áo nàng rộng mở: "Bỗng nhiên xưng hô như vậy, có phải hay không có chút kỳ quái?"

Lục Tĩnh Sanh nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên nở nụ cười.

Diệp Hiểu Quân ngẩng đầu nghi ngờ nhìn nàng.

"Nhớ tới Đồng Ấu Ninh lưu manh kia từng nói, chị vẫn luôn một mực gọi tôi là Lục tiểu thư, đến ngay cả trên giường cũng gọi như vậy."

Văn nhân lập tức mặt đen, từ trong ngực nàng lui đi ra.

"Vậy mẹ em về rồi sao?" Diệp Hiểu Quân xoay người đi lên phía trước.

Lục Tĩnh Sanh trong lòng "Ôi chao!" một tiếng, biểu cảm khả ái, bầu không khí êm dịu khi nãy đâu rồi? Như thế nào lập tức liền biến thành như vậy?

Lục Tĩnh Sanh chân dài, hai bước đi lên theo sát nàng: "Rời đi rời đi. Trở về tắm nước nóng, đừng để đông lạnh bị cảm. Cái kia... là cái miệng không nghe lời bộc phát, chị đừng tức giận."

Diệp Hiểu Quân bỗng nhiên dừng bước lại, khăn quàng cổ dày đặc ngăn trở hơn nửa khuôn mặt nàng, mắt to nháy nháy hai cái: "Tôi tại sao phải tức giận."

Lục Tĩnh Sanh nóng lòng: "Văn nhân luôn ngại thương nhân thô tục, tôi hiểu."

"Thương nhân không chê văn nhân chua hủ?"

"Chúng ta không phải vẫn luôn ghét bỏ lẫn nhau như vậy sao?"

Vốn luôn cảm thấy Lục Tĩnh Sanh nói chuyện trực tiếp, không nghĩ tới chính nàng thừa nhận trước, Diệp Hiểu Quân cũng liền không có lập trường đi nói cái gì, bất đắc dĩ cười.

Thật lâu về sau, Diệp Hiểu Quân nhớ lại lúc nàng cùng Lục Tĩnh Sanh mới ở chung, vẫn là rất cảm khái. Khi đó Lục Tĩnh Sanh đối với nàng có bao nhiêu bao dung cùng dịu dàng, Diệp Hiểu Quân thiệt tình ưa thích nàng. Các nàng ở bên nhau một chỗ, cũng từng rời xa, đồng ý qua suốt một đời, cũng thề muốn cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ.

Nói về sau có rất nhiều rất nhiều, chẳng qua là khi đó Diệp Hiểu Quân còn không biết, cũng không có nghĩ xa và dài như vậy.

Nhớ tới cái hôn của Lục Tĩnh Sanh cùng nàng, tựa hồ cũng là trong tiết trời mùa đông, trời đông đầy tuyết bay, có người ấm áp như xuân.