Có Chuyện Tình Nào Với Chú Kết Thúc Hạnh Phúc Không

Chương 3



Ngày kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học cũng là ngày sinh nhật tròn mười tám tuổi của tôi.

Đó cũng là lần đầu tiên trong đời tôi công khai thách thức giới hạn của Đường Lâm Nam đối với mình, tôi uống rượu trong quán bar và phớt lờ tất cả các cuộc gọi của anh hết lần này đến lần khác.

Đến khi đứng trước cửa nhà, cuối cùng tôi cũng tỉnh rượu.

Trong phòng khách mờ tối, Đường Lâm Nam ngồi hút thuốc trên sofa, đầu thuốc lá đang cháy là ánh sáng duy nhất trong đêm tối, cả phòng khách tràn ngập khói thuốc lá khiến tôi khó chịu ho vài tiếng.

“Đứng lại”.

Tôi đóng cửa, dựa vào tủ giày, nhẹ nhàng nói: “ừm”

Đường Lâm Nam vứt điếu thuốc trên tay vào gạt tàn, đứng dậy đi về phía tôi.

Tiếng bước chân vọng trong đêm tối khiến tôi càng thêm sợ hãi.

“Đường Tử Ninh”.

Anh gọi tên tôi một cách lạnh lùng.

Đường Lâm Nam ép tôi vào tử giày, sờ vào cổ tôi rồi siết chặt trong nháy mắt.

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác sợ hãi, cố gắng gọi anh: “Chú ơi, cháu đau...”

Lúc đó anh mới buông tay.

Tôi cố gắng hít thở, cảm giác như vừa vượt qua được cái chết.

“Em tới quán bar?”

Mùi rượu trên người nồng nặc, dù đã đi loanh quanh trước khi về nhà nhưng vẫn không có tác dụng.

Tôi cuối đầu không nói.

“Em có biết đến quán bar rất nguy hiểm không?”

“Đặc biệt là với cô gái xinh đẹp như em”

Từng câu nói của Đường Lâm Nam, rõ ràng là giọng điệu bình thường nhất, nhưng lại nói ra những lời độc ác nhất.

“Rất dễ bị bán đi”

Trong im lặng, anh nới lỏng khoảng cách giữa hai chúng tôi.

“Đi tắm đi, bẩn quá”

Anh ấy luôn đổi xử với tôi một cách lạnh lùng như vậy, như chắc chắn rằng tôi sẽ ngoan ngoãn vâng lời.

Tôi thì thầm “Vậy anh có mua không?”

“Cái gì?”

Đường Lâm Nam nhất thời không hiểu ý của tôi.

Tôi lấy hết can đảm tựa vào ngực anh, vòng tay ôm lấy cổ anh: “Vậy em bán, anh có mua không?

Không đợi Đường Lâm Nam trả lời, tôi đã lao tới hôn anh.

Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi và Đường Lâm Nam.

Môi anh rất lạnh và có mùi thuốc lá.

Tôi cố gắng hôn anh, anh lạnh lùng nắm lấy vai tôi và đẩy vào tường.

“Đường Tử Ninh, em điên rồi à?” Anh gần như hét lên với tôi.

Nhìn thấy ánh mắt giận dữ của anh, tôi chợt cảm thấy vui sướng.

Lần này tôi đã thắng.

“Đường Lâm Nam, em thật sự không ổn chút nào”.

“Em chưa bao giờ là cô gái ngoan như anh tưởng tượng, huống chi em chỉ là con chim hoàng yến được anh nuôi dưỡng”

“Đây mới thực sự là con người của em”.

Em đã thích anh rất lâu rồi.

Sau này, dù đã nhiều năm trôi qua, tôi vẫn nhớ mãi đêm nay.

Cuối cùng, lý chí như sợi dây bị kéo căng, không thể kiểm soát.

Mọi thứ trở nên mơ hồ, cả thể chất lẫn tinh thần.

Từng giọt mồ hôi của anh nhỏ giọt trên xương quai xanh của tôi.

Và tất cả bắt nguồn từ đêm nay.

Chiếc hộp Pandora đã được chính tay tôi mở ra