Có Chuyện Tình Nào Với Chú Kết Thúc Hạnh Phúc Không

Chương 5



Năm 2014, bộ phim “Năm tháng vội vã” ra mắt và ngay lập tức bùng nổ phòng vé.

Từ Quý Châu mua vé hàng ghế cuối cùng, lịch chiếu phim lúc mười giờ tối.

Anh cho rằng những cô gái tuổi tôi thích nổi đau tuổi trẻ và có kết thúc buồn.

Nhưng anh đã sai.

Đây là thể loại phim mà tôi ghét nhất.

Trong truyện, dù cuối cùng nam chính và nữ chính có tiếc nuối vì bỏ lỡ nhau ở tuổi thanh xuân, họ vẫn luôn có những ký ức tuổi trẻ ấy, cũng như những nhịp tim vội vã của cô gái trẻ khi lần đầu biết yêu.

Nhiều năm sau nhìn lại, có thể thấy buồn nhưng họ sẽ không bao giờ hối hận.

Tôi khác với họ.

Khi còn trẻ, tôi đã yêu một người không yêu tôi, và tôi đang chờ đợi một người không bao giờ đợi tôi.

Anh không có tình yêu và sự quan tâm của nam chính dành cho nữ chính, sợ cô bị tổn thương nên ôm cô vào lòng mà xem như bảo bối.

Anh chỉ nói một cách mỉa mai, ánh mắt thờ ơ và không bao giờ muốn chia sẻ hơi ấm với tôi.

Cảm ơn Đường Lâm Nam.

Tôi trở thành người không dám yêu.

Vì vậy, tôi ghét thể loại phim này.

Tôi ghét cái kết khi họ nhìn nhau và quên đi mối hận thù.

Từ Quý Châu nhìn thấy tôi mất tập trung, cho rằng tôi không muốn xem phim, cẩn thận nói: “Nếu em không thích phim này thì đổi đi, lúc đó anh không biết em thích xem phim gì, nên anh chọn ngẫu nhiên. Xin lỗi em”.

“Không sao đâu”. Tôi cầm lấy vé xem phim trong tay anh, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay anh.

Cổ Từ Quý Châu chuyển sang màu đỏ với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Cuối phim, các cô trong rạp bật khóc, cũng có người cuối đầu lén lau nước mắt, có cô gái đặt câu hỏi liệu bạn trai của mình có lừa dối như Trần Tầm trong phim hay không.

Tôi không có phản ứng gì nhiều, nhưng sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, Từ Quý Châu nhìn thấy má tôi, liền nói: “Tử Ninh, em không sao chứ?”.

Lúc này tôi mới nhận ra là mình đang khóc.

Những người khác đã khóc ngay tại chỗ khi kết thúc phim, nhưng phản xạ của tôi khác với người khác, mười phút sau khi ra khỏi rạp tôi mới bắt đầu khóc.

Tôi cũng không biết tại sao mình khóc.

Có lẽ bởi nhìn thấy Phương Hồi bối rối khi ngủ với người xa lạ để trả thù Trần Tầm, đồng thời buộc phải buộc phải bỏ đi sinh mạng vốn không nên tồn tại trong bụng mình.

Dùng chữ đó đã in sâu trong tâm trí tôi.

Phương Hồi ôm Trần Tầm và cố gắng mỉm cười

“Thật tuyệt biết bao nếu đứa bé này là của anh”