Có Còn Rung Động

Quyển 1 - Chương 11: Không có Nguyên, bất cứ ngọn gió nào cũng có thể xô ngã được cô



Đầu học kỳ hai lớp 11, trường của Mai Mai sôi sục vì một sự kiện. Một tổ chức phi chính phủ về giáo dục đã tài trợ cho trường một gói học bổng, năm học sinh qua được kỳ thi xét tuyển của họ sẽ được đưa qua Canada học hết chương trình cấp 3 sau đó được trao học bổng tiếp lên đại học theo chuyên nghành mong muốn.

Thầy Quân sau khi trầm ngâm uống cạn một bình trà thì vỗ đùi đứng dậy, thời của ông tới rồi, dù là lớp chót bảng nhưng lớp ông lại có Trần Nguyên, thành tích học tập của cậu không thua gì học sinh giỏi nhất của lớp 10/1, là rồng giữa bầy giun dế, là phượng giữa bầy gà vịt. Chỉ cần cậu nhóc có thể lọt vào nhóm được học bổng thì ông có thể ngẩng cao đầu mà đi trong trường, biết đâu còn có thể thoát kiếp chủ nhiệm lớp chót bảng, chuyển sang lớp khác dễ thở hơn, kịp thời cứu lấy mấy cọng tóc còn sót lại trên đầu. Vậy nên Mai Mai gần đây phát hiện ra thằng đệ mình thường xuyên bị ông giáo chủ nhiệm lén lút kéo đi tâm sự chuyện tương lai, sự nghiệp. Lúc thì buổi sáng, lúc thì nghỉ giữa giờ, lần nào cũng chưa hết nửa tiếng chưa chịu thả về. Người của của chị Mai không chỉ bị người ta thèm muốn mà còn có khả năng sắp mọc cánh bay đi mất.

Lần đầu tiên, Mai Mai ý thức được rằng, Nguyên và cô có thể một ngày sẽ phải tách ra. Cô rơi vào trầm tư, không dám đối mặt với Nguyên, sợ cậu nhìn thấu sự ích kỷ của bản thân mình. Đúng vậy, cô không muốn cậu tham gia cuộc thi đó. Mai Mai cảm thấy, nếu mình là một cái cây thì Nguyên chính là gốc rễ của cái cây đó, không có Nguyên, bất cứ ngọn gió nào cũng có thể xô ngã được cô. Nhưng Nguyên không biết điều đó, Mai Mai cũng không muốn cho cậu biết điều đó, cô không muốn mình trở thành gánh nặng cho bất cứ ai cả, đặc biệt là Nguyên. Cậu ấy xứng đáng được tự do bay lượn, làm bất cứ điều gì cậu muốn. Cậu ấy không thể bỏ đi đôi cánh của mình chỉ vì một con gà không biết bay như cô được.

Mai Mai hết trầm tư lại trầm tư. Từ nhỏ tới lớn, ngoại trừ không thể từ một đứa con gái biến thành một đứa con trai cho bà nội hài lòng, Mai Mai luôn tự tin rằng không chuyện gì mà mình không giải quyết được. Chuyện không giải quyết được bằng một trận đánh nhau thì đánh thêm một trận nữa là ổn ngay. Nhưng thầy chủ nhiệm và Nguyên, ai cô cũng không thể đánh. Một người là người già, phải kính lão đắc thọ, tôn sư trọng đạo, một người thì cô không nỡ.

Nguyên nhanh chóng phát hiện ra dạo này Mai Mai trốn tránh mình. Cô viện cớ đi sớm về muộn, cô không nhìn vào cậu khi nói chuyện, nếu cậu hỏi cô sẽ trả lời qua loa rồi chạy mất. Cô lại còn nói có thể sắp tới sẽ lên nhà cô hai ở vài tuần, tự nhiên nhớ anh chị họ.

Nguyên nhịn hai ba ngày, nhịn thêm bốn năm ngày, đến ngày thứ sáu thì cậu không thèm nhịn nữa, tan học câu thẳng tay kéo Mai Mai đi vào quán nước gần trường, ngồi xuống rồi nhìn cô chằm chằm. Nhìn tới mức chị đại thần kinh thô cũng cảm thấy không ổn, nhấp nhổm mông như ngồi trên đống lửa, nhưng miệng vẫn cố cứng rắn.

"Sao, nhìn mình làm gì?"

"Mai nói đi, dạo này làm sao?"

"Quan tâm mình làm gì, lo chuyện học bổng của Nguyên đi."

Nguyên rất thông minh, vậy nên cậu hiểu ra rồi, mím miệng cười.

"Học bổng gì, mình không đăng ký."

Đến lượt Mai Mai ngớ người.

"Cơ hội tốt vậy, Nguyên bị gì à, sao không đăng ký."

Nguyên lườm cô một cái, già mồm.

"Mình không muốn để ba mình lại một mình để đi xa như vậy." Trong lòng cậu thầm nói tiếp, "Cũng không muốn bỏ Mai lại."

"Mình chỉ định thi một trường ở Sài Gòn thôi."

A, chị Mai không kìm chế được, miệng cười ngoác tận mang tai, hai con mắt cong cong. Sài Gòn thì được, Sài Gòn gần nha. Mình chịu khó học bài một chút cũng thi một trường ở Sài Gòn là được. Đam Mỹ Sắc

"Sài Gòn phức tạp lắm, Nguyên một mình tới đó nhắm được không. Hay thôi mình cũng phải tới đó học để bảo kê cho Nguyên vậy." Dù vui muốn bay lên trời rồi nhưng cũng phải làm cao một chút mới giống chị Mai.

"Ừ, nhờ chị Mai giúp đỡ." Nguyên cũng nghiêm túc cho chị đại mặt mũi.

Mai Mai đắc ý: "Ây da, đừng khách sáo, bù lại giúp mình ôn tập lại bài vở là được, thời gian quan mình.. hơi.. à hơi chểnh mảng một chút, nhưng mình sẽ cố gắng chăm chỉ."

Từ nhỏ tới lớn Mai Mai chưa bao giờ cố chấp phải có được gì cả. Cô muốn ăn kem, cô muốn váy mới, cô muốn đi chơi.. chỉ cần người lớn nói không được, từ đó cô sẽ không đòi nữa. Nhưng ở vào năm mười bảy tuổi này, Mai Mai muốn bất chấp tất cả giữ Nguyên lại bên cạnh mình, lâu nhất, mãi mãi nếu có thể.