Có Còn Rung Động

Quyển 1 - Chương 9: Không sao, họ không cần thì mình cần



Sau tết Nguyên đán, rốt cuộc Mai Mai cũng biết vì sao thời gian qua không khí gia đình mình lại kỳ quái đến như vậy. Một buổi chiều, sau khi la cà khắp nơi trở về nhà, Mai Mai thấy mẹ mình đang ngồi rũ trên nền nhà mà khóc. Trên ghế sofa là bà nội và một cậu bé khoảng bảy tám tuổi, đen nhẻm, nhìn rất quen mắt. Còn ông Dần, ba Mai Mai thì cúi mặt đừng cạnh cửa sổ hút thuốc. Trong phòng, tiếng khóc đè nén của mẹ xen lẫn với tiếng chửi mắng của bà nội

"Cô không sinh được con trai còn không muốn cho con trai tôi tìm người khác sinh sao? Cô là người đàn bà độc ác, cô muốn cho chồng mình tuyệt tự. Vì cô mà cháu đích tôn của tôi phải vất vưởng bên ngoài tám năm trời, nhìn thằng bé xem, ốm nhách ốm nhom như vậy. Cô giờ không muốn cũng phải muốn, không thì mẹ con cô dọn đồ rồi cút khỏi cái nhà này đi."

Ông Dần quăng điếu thuốc hút dở xuống sàn nhà hét lên: "Mẹ có im lặng đi không."

Lúc quay ra thấy Mai Mai đứng ở cửa thì xấu hổ cúi mặt xuống châm thêm một điếu thuốc khác.

Mai Mai từng xem rất nhiều phim truyền hình 8h tối, kịch bản kiểu như vậy cô đã thấy qua không dưới bốn năm lần. Người vợ không sinh được còn trai, người chồng vì nghe lời mẹ nên đã đi tìm người phụ nữ khác sau đó dẫn đến những màn sóng gió gia tộc, đấu đá tranh giành gia sản, càng xem càng lôi cuốn càng hấp dẫn. Nhưng giờ, khi kịch bản này ập tới gia đình mình, Mai Mai chỉ cảm thấy dường như tay chân và cả trái tim của mình đang run rẩy.

Tám năm trước, ông Dần không chịu nổi sức ép từ mẹ mình đã lén qua huyện bên cạnh quen một người phụ nữ khác để kiếm con trai, kết cục cũng được như ý nguyện. Người phụ nữ đó cũng không có yêu cầu gì ngoài được cơm no áo ấm, không phải vất vả vì miếng ăn, bà ta từng có một đời chồng, vì bị bạo hành thường xuyên nên trốn lên đây làm công cho các trang trại trồng rau. Ông Dần hiếu thảo với mẹ nhưng cũng yêu thương vợ, ông không muốn bỏ vợ bất chấp mẹ có uy hiếp như thế nào. Ra ngoài sinh con trai ngoài giá thú với ông đã là giới hạn cuối cùng, nếu bà cụ còn không chịu nữa ông nói sẽ nhảy cầu cho bà vừa lòng. Phần sợ con trai tìm đường chết, phần lại nghĩ cháu nội trai đã có, tìm cơ hội sẽ đưa được về nhà thôi nên bà đành thỏa hiệp. Hàng tháng ông và mẹ mình vẫn lén chu cấp cho hai mẹ con họ. Cho tới năm trước, mẹ thằng bé gặp được một tay buôn rau củ rồi phải lòng, bà ta muốn để lại thằng bé cho ba nó và đi theo tiếng gọi của tình yêu, giằng co suốt mấy tháng nhưng ông Dần vẫn không thuyết phục được vợ mình. Bà Giao biết chồng có con riêng ở ngoài thì như phát điên lên, nói gì cũng không nghe. Rồi sáng nay mẹ thằng bé đóng gói nó cùng hành lý để lại trước nhà Mai Mai rồi theo người tình đi mất.

Giờ thì Mai Mai đã biết sao mình mới nhìn thằng bé kia lại thấy quen mắt, vì nó chính là 1 bản copy của ba mình. Chiếc mũi to, chân mày rậm, cằm hơi bạnh.. không cần phải xet nghiệm ADN cũng nhìn ra được có máu mủ.

Mai Mai thấy ông trời thật thích drama, nhiều năm cô ước ao có em trai như vậy không thấy cho, đùng một ngày ở đâu lại rơi xuống một đứa. Mai Mai biết mẹ mình sớm muộn sẽ nghe bà nội, tính bà xưa giờ mềm yếu. Bà vốn quê ở Vĩnh Long nhưng nhà nghèo lại đông con, học tới lớp 9 thì nghỉ ở nhà phụ việc, sau ba mẹ bà mất anh chị em cứ vậy tan tác, một mình bà phiêu dạt lên tận Lâm Đồng làm công rồi lấy ba cô. Giờ mẹ chồng nói bà không chịu đứa con riêng này của chồng thì đi đi, bà biết đi đâu.

Bà nội biết mẹ Mai Mai đã lung lay, bà nhổm dậy khỏi ghế, lẹt xẹt đi vào trong, vừa cười vừa nói

"Mặc kệ các người, tôi phải đi dọn phòng cho cháu nội tôi. Gia Bảo ngồi đây chờ bà nội nhé."

Vốn bà định đi vào dọn căn phòng để đồ sát nhà bếp nhưng nghĩ gì lại vòng lại đẩy cửa vào phòng Mai Mai

"Mai, mày nhường phòng này cho em trai đi, con gái rồi cũng lấy chồng dọn ra khỏi nhà, ở phòng to như vậy để làm gì." Vừa nói tay vừa thoăn thoắt lấy từng chồng sách vở ra khỏi giá sách.

Ông Dần còn chưa kịp lên tiếng thì Mai Mai đã giơ chân đá bay cái ghế con bên cạnh, chiếc ghế bay thẳng vào tủ búp phê, cửa kính mỏng vỡ nát văng tung tóe.

"Nó dám vào vào phòng đó ở thì mỗi ngày con sẽ đánh nó một trận."

Bà nội lao ra khỏi phòng, trên tay cầm cuốn album ảnh của Mai Mai đập thẳng lên mặt cô.

"Cái thứ ăn tàn phá hoại, mày đe dọa ai, mày đánh ai."

Mai Mai không tránh, để yên cho bà đánh, viền kim loại của cuốn album quẹt qua má Mai Mai để lại một đường cắt sắc lẹm, máu rịn ra. Ông Dần nhảy qua giữ lại tay mẹ mình nhưng không kịp nữa rồi.

Nhưng cơn nư của bà nội vẫn chưa hết, bà hét lên không ngừng, quăng cuốn album vào người Mai Mai.

"Mười mấy năm qua mày ăn sung mặc sướng còn em mày có nhà mà không được về. Mày có cả cuốn album hình còn em mày một tấm hình chụp chung với cả nhà cũng không có. Mày còn định ăn hiếp nó, mày ác độc như mẹ mày."

Lúc ông Dần giữ được mẹ mình thì Mai Mai đã nhặt cuốn album lên đá tung cửa đi ra khỏi nhà. Cô định qua nhà sàn rồi lại đổi ý rẽ qua hướng đập nước, đá giày ngồi dựa lưng vào gốc cây thông. Mai Mai nghĩ mình cần thời gian để tiêu hóa hết mớ lùng bùng này, nhưng đến lúc ngồi xuống đầu óc cô lại trống rỗng, không nghĩ được gì cả. Một lát sau bên cạnh có tiếng bước chân đạp lên lá khô, không cần quay sang nhìn Mai Mai cũng biết đây là tiếng bước chân của Nguyên. Chân cậu từ lúc lên cấp 2 đã phục hồi phần nào không còn khập khiễng nhiều, đi đường nhìn qua sẽ không khác người bình thường, nhưng âm thành tạo ra sẽ có chút khác biệt, một tiếng nặng và 1 tiếng nhẹ kéo dài hơn.

Cậu đi tới ngồi xuống bên cạnh Mai Mai.

"Lúc nãy mình tới tìm Mai nên ở bên ngoài, mình nghe thấy hết rồi, chị Mai đá ghế rất ngầu."

Mai Mai phì cười, kiểu an ủi gì lạ lùng thế này.

"Từ lúc mình còn nhỏ, mình đã luôn có một suy nghĩ, lẽ ra mình không nên sinh ra trên đời này. Mẹ mình hay nói, nếu mình là con trai thì tốt rồi, bà nội sẽ không chửi bới, ba có người nối dõi, mẹ sẽ không phải nhịn nhục. Mình nghĩ sau này con trai làm được gì mình sẽ làm cái đó, lớn lên sẽ chăm sóc phụng dưỡng họ, mẹ sẽ không hối hận khi sinh ra mình, bà nội và ba sẽ không phí công nuôi lớn mình. Mình luôn không dám đòi gì cả, mình sợ họ sẽ thấy mình quá phiền toái, không muốn nuôi mình nữa. Mình dùng sách giáo khoa cũ, mặc lại váy cũ của chị họ, mình không đòi làm sinh nhật, mình nói mình không thích uống sữa, mình nói mình không thích ăn thịt gà, mỗi khi té ngã mình sẽ không khóc không ăn vạ sẽ tự tìm dầu để thoa, dù bị bệnh mình cũng sẽ nói mình muốn ăn cơm không cần phải mất công nấu cháo.. Vậy mà vẫn không đủ, Nguyên, vậy mà vẫn không đủ, họ vẫn không cần mình."

Nguyên đưa tay vuốt lại mái tóc lộn xộn, dùng khăn giấy lau máu trên mặt cô bạn.

"Không sao, họ không cần thì mình cần."

Giọng Mai Mai nức nở:

"Biết vậy mình đã không thèm nhường thịt gà, mình sẽ ăn hết, một mình ăn hết một đĩa."

"Không sao, mình sẽ nấu thịt gà cho Mai ăn, một mình một đĩa, không cần phải nhường ai hết."

"Hồi đó bị bệnh mình đau họng muốn chết, biết vậy mình đã đòi ăn cháo, cháo thịt bằm mới chịu."

"Không sao, sau này mình sẽ nấu cháo thịt bằm cho Mai ăn, ăn ngán thì thôi."

"Mình sẽ đòi mua bộ váy xòe màu trắng đó, trên lớp đứa con gái nào cũng có, chỉ có mình không có."

"Không sao, mình mua váy xòe cho Mai."

"Còn đặt tên là Gia Bảo, tên của nó thì quý giá tên của mình thì đặt đại."

"Không sao, mình thích tên Mai Mai hơn, chị Mai, chị Mai nghe hay lắm."

* * *

Buổi chiều hôm đó, bầu trời vừa cao vừa xanh, dưới tán thông rì rào, Mai Mai nghĩ dù cô có đòi trăng trên trời thì chắc Nguyên cũng sẽ tìm cách hái xuống cho cô vui. Cuốn album cuối cùng do Nguyên cầm về nhà vì Mai Mai nói thứ dám làm cho chị Mai đổ máu không ngũ mã phanh thây đã là nhân từ lắm rồi. Nguyên biết, cô giận ba mình nhưng lại không nỡ lòng vứt bỏ hình chụp với ông mà thôi, cô không muồn thì cậu sẽ giữ giúp. Chính Mai Mai cũng không biết rằng, sau này khi cuốn album trở lại tay cô đã bị thiếu mất một tấm. Tấm hình chụp Mai Mai lúc còn học mẫu giáo, có lẽ tham gia một tiết mục văn nghệ, hóa trang thành một bông hoa hướng dương. Đôi mắt to vì cười mà cong cong lại, miệng múm mím lộ ra 2 chiếc răng thỏ, khuôn mặt tròn xoe được bao quanh bằng một vòng cánh hoa màu vàng. Mặt trời nhỏ của cậu, đóa hướng dương bé nhỏ, rực sáng của cậu.

Rốt cuộc Mai Mai vẫn phải nhường lại phòng của mình cho em trai mới, vì bà nội nói sẽ tuyệt thực nếu cô không nghe lời, ông Dần chỉ còn cách quay ra van xin con gái. Hôm dọn phòng, Nguyên mua một con gà kho cho Mai Mai một nồi gà kho gừng lớn, một mình cô ăn hết hai dĩa đầy, không phải nhường đùi gà cho ai cả. Sáng hôm sau, còn mang tới lớp cho Mai Mai một hộp cháo thịt bằm thơm phức, cậu nói Mai Mai muốn ăn cháo thịt bằm lúc nào cũng được, không bệnh cũng được ăn. Còn cô nàng nào đó vẫn vô tâm vô tính vừa ăn vừa cười khặc khặc:

"Ây dô, em trai đảm đang này hay có muốn đi theo nâng khăn sửa túi cho chị Mai hơm, muốn gì chị cũng chiều."

"..."

Sau này mong chị đừng vì những lời nói hôm này mà hối hận, chị Mai.