Có Còn Rung Động

Quyển 2 - Chương 11: Tình đầu là anh, tình cuối cũng sẽ là anh. Đoạn giữa không tính



Vượt thác xong thì cũng đã đến giờ trưa, hành trình trekking chấm dứt, Mai Mai dắt cả đoàn di chuyển đến một điểm chờ khác để lên xe đi ăn trưa, sau đó di chuyển về lại Sài Gòn.

Trưa nay họ sẽ ăn trưa tại một nhà hàng khá đặc biệt, đầu bếp kiêm ông chủ là người gốc miền Trung vào Bảo Lộc làm ăn. Nhà hàng của anh ta tên là "Có gì nấu đó" và phục vụ cũng đúng gì tên gọi, không có menu, mỗi ngày anh ta ra chợ thấy gì tươi ngon thì mua, mua được gì thì nấu món đó. Nhà hàng này nằm cuối một con đường nhỏ dưới chân đồi nên chỉ có khách quen mới biết. Khách muốn ăn phải gọi báo trước một ngày để anh ta biết mà đi chợ, khách tới bất ngờ thì hên xui, còn dư đồ ăn sẽ được ăn, không còn dư thì đi về vì đầu bếp không nấu thêm. Phong cách làm ăn rất ngang ngược nhưng vì anh ta nấu ăn rất ngon, lại vui vẻ hào phóng nên quán vẫn luôn đắt khách. Phiêu Travel vì chỉ dẫn những đoàn khách nhỏ nên anh ta mới nhận đơn, khách đoàn đông đúc trên mười lăm người đều bị từ chối với lý do "tiệm không có đủ chỗ". Nhưng Mai Mai nghe nói, thật ra do anh ta ngại đông đúc ồn ào, bày chiều chén dĩa dọn mệt.

Xe vừa tới được nhà hàng thì trời đổ mưa to, mọi người đều cảm thán thật may mắn, chơi xong rồi mới mưa. Dù đã đặt trước nhưng tới nơi vẫn phải chờ thêm nửa tiếng mới có đồ ăn. Ông chủ miệng ngậm điếu thuốc, cười hớn hở, giọng oang oang:

"Sáng tui mua được mấy con cá tầm ngon, một con làm ba món, nấu lá giang, nướng riềng mẻ, kho tộ, thêm mớ rau luộc nữa, ăn với cơm gạo dẻo là ngon thôi rồi. Cả nhà chờ xíu hỉ."

Xong lại đẩy một cái rổ tre lên bàn.

"Trong lúc chờ đợi, cả nhà ăn lạc luộc cho đỡ buồn mồm."

Dù anh ta có kiểu buôn bán lạ đời nhưng vì cái miệng như tép nhảy, thái độ thân thiện này nên khách hàng vẫn yêu quý.

Ăn cơm xong trời vẫn mưa như trút nước, tài xế đề nghị nghỉ thêm chút chờ tạnh mưa hãy đi cho an toàn nên mọi người chuyển qua một chiếc bàn tròn ngồi uống trà. Một đám người còn trẻ, nói lòng vòng hết chuyện công việc, chuyện thời thế lại bắt qua chuyện yêu đương, kết hôn.

Nguyễn Diễm vừa cắn hạt dưa vừa bà tám:

"Dạo này cha Phú không còn trekking, nghe nói là vì đang chuẩn bị lấy vợ."

Đình Hải hóng chuyện.

"Thiệt hả chị Diễm? Em chưa thấy ảnh dắt vợ đi tour bao giờ."

"Yêu nhau lâu rồi, là mối tình đầu đó nhưng vợ ổng không có thích vận động này kia nên không đi. Đám cưới kêu là làm ở khách sạn 5 sao Phú Quốc, chú rể và cô dâu đều rất chịu chi."

Cô bé Vân trẻ nhất, rất hứng thú với đề tài tình đầu tình cuối này:

"Ui, tình đầu mà lấy được nhau là hiếm đó. Mọi người ở đây có ai còn nhớ tình đầu của mình năm bao nhiêu tuổi nữa không? Chị Mai, chị yêu lần đầu năm bao nhiêu tuổi?"

Mai Mai đột nhiên bị điểm danh "..."

Cô buông đĩa hạt hướng dương xuống, tình đầu của cô à, đang ngồi ngay bên cạnh cô chứ đâu.

"Tình đầu của chị hả? Năm lớp 11 đó."

Vân ồ lên:

"Yêu sớm trong truyền thuyết đây nè. Kéo dài bao lâu chị, ba mẹ chị có cấm cản không?"

Mai Mai liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, cười nói:

"Em không nghe câu hát" tình đầu là tình dở dang "sao? Yêu được vài tháng, gia đình chưa kịp cấm cản, chị còn chưa kịp xơ múi gì thì anh ta đã.. đá chị chạy mất tiêu rồi."

Mọi người cười lớn, cảm thương cho cuộc tình vừa chớm nở đã vội tàn của Mai Mai.

Mai Mai được buông tha, cầm đĩa hạt hướng dương lên thì Nguyên ngồi bên cạnh đột nhiên nghiêng người nói vào tai cô:

"Sau đó thì sao? Sau đó em có bao nhiêu cuộc tình nữa?"

Lại phải buông đĩa hạt hướng dương xuống, đúng là ăn một miếng cũng không yên.

Mai Mai giơ bàn tay phải lên trước mặt Nguyên, tay trái chọt chọt lên từng đầu ngón tay phải:

"Một, hai, ba, bốn, năm đếm hết trên một bàn tay được luôn đó. Anh còn thắc mắc gì không?"

Nhìn thấy mặt anh lạnh xuống, môi mím chặt, Mai Mai thấy sảng khoái trong lòng. Cho anh dám bỏ đi, cho anh đi biền biệt mấy năm liền, anh tưởng một người xinh đẹp như tôi, quyến rũ như tôi ngoài anh ra không ai thèm nữa chắc?

Ờ, dù đúng thật là cô không yêu đương gì cả, mấy lần được tỏ tình cô đều từ chối, một phần do quá bận rộn, phần khác không muốn. Nhưng vậy thì sao? Cô không nói ra đố Nguyên biết được.

Hơn 3h chiều, rốt cuộc cơn mưa cũng nhỏ lại, mọi người lục tục lên xe đi về, hướng dẫn viên lên xe sau cùng nên lúc Mai Mai lên chỉ còn trống một ghế đối diện với ghế Nguyên ngồi, hàng ghế sau đã dùng để chất đồ đạc, cô không nói gì im lặng ngồi xuống. Nguyên từ sau khi nghe cô đếm năm mối tình kia cũng không nói chuyện nữa. Xe chạy được một lúc cô bé Vân mới nhớ ra, nói với về phía sau:

"Chị Mai, chị chưa gửi hình chụp tập thể trên đỉnh núi vào nhóm chung đâu, chị gửi nhanh đi em còn đăng cho nóng."

Mai Mai lấy điện thoại ra, thấy sóng 4G đầy đủ thì trả lời:

"Chị gửi bây giờ luôn nè."

Một cái điện thoại màu đen bỗng xuất hiện trước mặt cô với một mã QR.

"Thêm bạn bè với anh đi, rồi add anh vào nhóm chung, anh cũng muốn xem hình tập thể."

"Anh đọc số điện thoại đi, tôi add vào nhóm luôn cho nhanh."

"Không được, tài khoản anh để chế độ riêng tư, không phải bạn bè không add vào nhóm được."

Mai Mai lại nhịn, không thể cãi nhau với "khách" trước mặt khách khác được. Add thì add, add xong không nói chuyện là được. Add xong một khung chat nhảy ra, hình đại diện của Nguyên là một bông hoa hướng dương màu đỏ, giống như bức vẽ năm kia anh tặng cô. Mai Mai khóa màn hình lại, kéo mũ sụp xuống mí mắt giả vờ ngủ.

Vì kẹt xe nên phải năm tiếng sau xe mới về tới Sài Gòn, nhà Mai Mai ở gần ngay cửa ngõ thành phố nên cô tạm biệt mọi người và xuống trước, đồ đạc còn lại tài xế sẽ chở về công ty. Cô bước xuống đường thì Nguyên cũng theo sau, anh nói với tài xế: "Nhà tôi ở gần đây."

Mai Mai nhìn anh rồi bước về phía trước, mặc kệ, cô không muốn nói chuyện. Tiếc là không phải cô cứ không muốn là được. Một đoạn đường này Nguyên trở thành cái đuôi của cô, cô đi thẳng anh đi thẳng, cô rẽ trái anh rẽ trái, cô rẽ phải anh rẽ phải, tới dưới sảnh chung cư Mai Mai không chịu nổi nữa, quay sang hỏi:

"Anh định đi theo tới bao giờ?"

"Trời tối rồi, khu này nhìn có vẻ không an toàn, anh đưa em về tới nhà sẽ đi."

Mai Mai bất lực, thôi kệ anh, cô bước vào thang bộ đi lên nhà. Nhà Mai Mai chỉ ở tầng 3 nên cô thích đi thang bộ hơn là thang máy. Tới trước cửa nhà, cô lắc lắc chìa khóa, nói với anh:

"Tới rồi, anh về đi."

Đột nhiên Nguyên bước lại gần, khoảng cách hai người chỉ còn chưa tới nửa cánh tay, nhiều năm qua chiều cao của Mai Mai đì đẹt tới 1m58 là ngừng, còn anh chắc phải cao gần 1m8, cô buộc phải ngước đầu để nói chuyện, giọng run run:

"Sao, sao vậy?"

Nguyên cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.

"Lúc chiều em nói, yêu anh em chưa kịp xơ múi gì, anh xin lỗi, để anh đền lại cho em."

Nói rồi anh đưa tay giữ lấy gáy cô, cúi đầu xuống và hôn, ban đầu chỉ là môi chạm môi rồi giữ yên, về sau môi anh cọ xát môi cô, khẽ mở ra ngậm lấy môi cô mút nhẹ rồi mới buông.

Mai Mai chỉ cảm thấy môi mình ấm áp, rồi môi dưới bị kéo căng một chút. Cô hoàn toàn mất khả năng điều khiển toàn bộ cơ thể.

Nguyên nhìn cô gái trước mắt như mất hồn, mắt đầy ý cười, đưa tay vuốt vuốt nhẹ môi cô.

"Tình đầu là anh, tình cuối cũng sẽ là anh. Đoạn giữa không tính."

Nói rồi lấy chìa khóa trên tay cô mở cửa, đẩy cô vào trong nhà, nói "hẹn gặp lại em", sau đó đóng cửa cẩn thận rồi mới đi về.

Phải năm phút sau Mai Mai mới hồi hồn, cô ngồi bệt xuống sàn nhà, đá giày ra khỏi chân, quăng balo sang một bên gào lên:

"Nụ hôn đầu của mình bị cướp mất rồi, cái tên khốn đó."

"Mình còn chưa kịp cảm thấy gì cả, không phải, vấn đề không phải là cảm thấy gì, vấn đề là tên đó cướp mất nụ hôn đầu của mình rồi. AAAAA."

* * *

Một tiếng sau, ở một căn hộ khác, Nguyên bấm máy gọi cho quân sư Vĩ.

"Mình cần thuê một căn hộ ở lầu ba, tòa C, khu chung cư Hoa Lam. Cậu tìm xem có căn nào không giúp mình, đối diện hay sát bên cạnh căn số năm càng tốt."

Vị quân sư nào đó không trả lời mà hỏi ngược lại:

"Chừng nào cậu tính đi làm?"

"Nếu chịu tìm nhà cho mình thì ngày mai mình bắt đầu đi làm. Mười ngày nữa mình cần quay lại Canada giải quyết một số vấn đề giấy tờ mấy khoảng một tuần, rồi ghé Lâm Đông hai ngày thăm ba mình. Sau đó sẽ quay lại Việt Nam ở luôn."

"Chốt, nhất định sẽ thuê được nhà cho cậu."