Có Còn Rung Động

Quyển 2 - Chương 5: Tình cảm tuổi học trò mông lung, Nguyên cũng chưa từng hứa hẹn gì với cô cả



Vì sáng mai phải xuất phát sớm nên tối nay Mai Mai không xem game show, chỉ cần điện thoại lướt một chút tới 9h thì tắt đèn đi ngủ. Lăn qua lộn lại đến 10h vẫn không ngủ được, Mai Mai thở dài, ngồi dậy bật đèn, mở ngăn tủ ở cạnh đầu giường lấy ra một hũ kẹo melatonin, bỏ hai viên vào miệng rồi lại tắt đèn nằm xuống. Cô bị mất ngủ từ lúc Nguyên đi, sau vào đại học có lẽ rời xa chốn cũ lại làm thêm quá vất vả nên dần đỡ hơn, nhưng mỗi tháng vẫn có năm bảy ngày khó ngủ, phải ăn kẹo melatonin để hỗ trợ ngủ. Hướng dẫn viên trekking là công việc đòi hỏi luôn phải tỉnh táo, cô không thể để cho mình thiếu ngủ được.

2h sáng, Mai Mai thức dậy giữa tiếng báo thức inh ỏi, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, gọi taxi chạy ra điểm tập trung ở Nhà văn hóa Thanh niên. Từ nhà cô đi ra mất chưa đầy mười phút do đường vắng. Tới nơi thì Thanh Sang cùng Đình Hải, hai thành viên còn lại của nhóm cũng đã có mặt đang kiểm tra vật dụng mang theo. Đình Hải quay sang báo cáo cho cô:

"Tài xế nhắn em xe đã đón đủ tám khách ở Sài Gòn rồi chị Mai, mười lăm phút nữa sẽ tới đây đón chúng ta rồi xuất phát luôn. Còn khách thứ chín do có việc cá nhân nên sẽ từ Bảo Lộc đi thẳng đến núi Đại Bình tập hợp với đoàn, khách này phát sinh giờ cuối, là khách mới, nghe nói chưa có kinh nghiệm trekking nhiều, bên sale dặn mình nhớ chăm sóc kỹ. Đội hậu cần cũng báo đã xuất phát rồi ạ."

Mai Mai đưa tay làm dấu "ok".

Lát sau, một chiếc limousine màu đen chạy tới, Mai Mai mở cửa chào hỏi khách cũ quen biết, để Thanh Sang điểm danh lại lần nữa, chất vật dụng lên hàng ghế trống sau xe rồi ra hiệu cho tài xế xuất phát.

Vì xuất phát giữa đêm nên đèn trên xe được tắt để mọi người tranh thủ ngủ thêm, chuẩn bị năng lượng cho sáng mai.

Bốn tiếng sau, cả đoàn đã tới chân núi Đại Bình. Không khí buổi sáng trong lành, hơi lạnh một chút, bầu trời trong xanh không một gợn mây hứa hẹn một ngày nắng đẹp, mọi người đều hò hét nói may mắn, trekking không có gì oải bằng gặp mưa. Trước khi vào núi cả đoàn đã ghé ăn sáng nên Đình Hải hướng dẫn mọi người khu vực đi vệ sinh, giãn gân cốt, sau đó tập trung về điểm đã được Mai Mai cắm cờ in logo của Phiêu Travel. Còn Thanh Sang thì lấy điện thoại liên lạc với người khách thứ chín, sau đó quay sang thông báo với Mai Mai:

"Chị Mai, khách báo đã đến, em hướng dẫn họ ra luôn chỗ tập trung rồi ạ."

Mai Mai gật đầu, rất tốt, khách đúng hẹn, không bắt đoàn phải chờ. Cô cột tóc lên cao, mở balo lấy một chiếc mũ lưỡi trai màu đen đội vào, lại lấy ra một lon café, ra chiếc ghế đá gần đó ngồi uống. Giờ nay còn sớm nên khu vực chờ chưa nhiều người lắm, lác đác vài người qua lại, Mai Mai uống café xong thì cũng vừa đến giờ tập hợp. Cô mang balo lửng thửng đi tới điểm cắm cờ, thấy Hải và Sang đang tán gẫu với nhóm khách đứng ngồi lộn xộn. Mai Mai nhận danh sách từ tay Hải, rút một cây bút từ áo khoác ra, miệng ngậm còi thổi mấy tiếng làm dấu hiệu tập trung rồi nói lớn:

"Trước khi đoàn xuất phát, chúng ta sẽ điểm danh lại một lần nữa các anh chị nhé."

"Bình An."

"Có."

"Đình Văn."

"Có."

"Nguyễn Diễm."

"Có."

* * *

* * *

Cây bút của Mai Mai rà từng hàng, vừa rà vừa đọc, đến cái tên thứ chín thì khựng lại một chút, nghĩ bụng tên giống ghê, rồi hắng giọng đọc tiếp:

"Trần Nguyên."

Không có ai trả lời.

Mai Mai ngước mặt lên, đọc lại một lần nữa:

"Trần Nguyên."

Trong đám người lố nhố, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai xanh navy dáng người dong dỏng cao đang ngồi ghé vào bồn hoa bên cạnh từ từ đứng dậy. Anh đưa ngón tay đẩy đẩy vành mũ đang che mất gương mặt lên, miệng khẽ cười rồi cao giọng:

"Có mặt."

Chiếc bút bi tuột khỏi tay Mai Mai rơi xuống đường, tạo ra âm thanh lạch cạch nhỏ.

Sau này hồi tưởng lại, Mai Mai cảm thấy lúc đó mình như rớt vào một bô phim Ấn Độ nào đó rồi, nếu không tại sao quanh người cô tại sao mọi thứ dường như chậm lại, những cảnh quay slow motion tiếp nối nhau. Mọi thứ đều mờ mịt chỉ có khuôn mặt của người trước mắt là rõ ràng, vẫn khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt một mí hơi xếch lên, chỉ là so với năm mười tám tuổi thì đã bớt đi sự non nớt nhiều thêm cảm giác đàn ông mà thôi.

Đình Hải đứng bên cạnh hơi hoang mang, chị Mai bị làm sao vậy, tự nhiên điểm danh xong đứng nhìn người ta ngây người ra, còn rớt cả bút. Dù vị khách nhìn nhìn cũng đẹp trai nhưng xưa giờ đâu thấy chị Mai mê trai lộ liễu như vậy. Cậu chàng nhích lại gần, kín đáo đưa tay chọt Mai Mai:

"Chị Mai, sao vậy, người quen hả?"

Mai Mai như vừa tỉnh mộng, cúi mặt xuống nhìn danh sách, trả lời:

"Không quen."

Sau mất phút điều hòa nhịp thở, cô ngẩng mặt lên, nở một nụ cười thân thiện tiêu chuẩn của nghành dịch vụ.

"Vì đoàn đã đủ người nên chúng ta sẽ xuất phát luôn, các anh chị kiểm tra lại lần nữa vật dụng cá nhân của mình để đảm bảo không sót món đồ quan trọng nào. Một nhóm ba người sẽ do một hướng dẫn viên của Phiêu hỗ trợ, bạn Sang sẽ giúp mọi người chia nhóm. Lưu ý, trong quá trình di chuyển mọi người nhớ tuyệt đối bám sát hướng dẫn viên của nhóm mình đồng thời không tách đoàn chung. Cảm ơn tất cả mọi người."

Nói rồi Mai Mai quay lưng đi ra xe, làm bộ như đi lấy đồ nhưng thực ra cô muốn một mình một lát để bình tĩnh lại.

Có thời gian Mai Mai từng tưởng tưởng ra rất nhiều hoàn cảnh cô gặp lại Nguyên, ở trên đường, ở quán ăn, ở siêu thị, thậm chí trên máy bay.. Sau nhiều năm ảo tưởng không thành hiện thực, cô không còn nghĩ mình sẽ gặp lại cậu nữa. Lúc còn nhỏ, cô nghĩ nếu gặp lại mình sẽ hỏi cậu vì sao bỏ đi, vì sao không nói một tiếng nào, vì sao không liên lạc. Sau này lớn lên, bước vào xã hội, nhìn nhiều thấy nhiều mới ngẫm lại, mình có quyền gì chất vấn Nguyên. Tình cảm tuổi học trò mông lung, Nguyên cũng chưa từng hứa hẹn gì với cô cả.

Uống thêm một lon café, Mai Mai quay lại nhận danh sách chia nhóm từ Sang. Nghe cậu báo cáo:

"Em sẽ đi cùng anh An, anh Văn, chị Diễm. Hải đi cùng anh Tiến, anh Phương, anh Thái. Chị đi cùng anh Nguyên, anh Chương và bé Vân nhé. Anh Nguyên mới tập trekking, là người phòng sale dặn chăm sóc kỹ, chị nhớ để ý đó"

Hợp lý đến mức muốn bắt bẻ cũng không được, dù gì cô cũng là trưởng nhóm, không thể không nhận ca khó này. Mai Mai thở dài, lấy kính mát ra mang lên:

"Ok, xuất phát".